“Thần y, còn bệnh của chúng tôi thì sao?” Người đàn ông trung niên mập mạp nói.
Đường Nghiêu cười nhạt một tiếng đáp: “Bệnh của các người tôi nhìn thoáng qua đã biết rồi.”
“Cô là do kinh nguyệt không đều, hơn nữa thời gian nghỉ ngơi hỗn loạn, mới có thể xuất hiện tình trạng bụng đau không chịu nổi.”
“Còn ông, ăn uống thất thường, dùng thuốc dạ dày là được. Nhưng phải chú ý thói quen nghỉ ngơi và ăn uống.”
Đường Nghiêu đi qua trước mặt mấy người bọn họ, mạch cũng không thèm xem, chỉ ra bệnh tình của từng người một, nhưng mấy người kia sau khi nghe được lập tức lộ ra biểu cảm kinh ngạc, hiển nhiên đã bị Đường Nghiêu nói trúng hết rồi.
Trong lúc chẩn đoán, Đường Nghiêu lấy ra một tờ giấy, nhanh chóng viết đơn thuốc rồi đưa cho mấy người bọn họ.
“Thần y, còn tôi thì sao?”
Lúc này, chỉ còn lại người đàn ông trung niên mập mạp chưa được Đường Nghiêu chuẩn bệnh, đang nhìn Đường Nghiêu với vẻ mặt vô cùng chờ mong.
“Ông...” Đường Nghiêu nói: “Suy thận!”
Mặt người đàn ông trung niên mập mạp nháy mắt đỏ bừng, nhưng lại không thể mở miệng mắng anh, bởi vì những gì Đường Nghiêu nói đều là sự thật. Ông ta lần này tới đây thật sự là bởi vì có triệu chứng suy thận.
“Trở về uống thuốc theo đơn này, gần đây nên tập thể dục rèn luyện nhiều hơn, còn phải biết tiết chế rượu bia lại!”
Đường Nghiêu không có ý muốn làm người đàn ông trung niên mập mạp khó xử, cũng viết một đơn thuốc đưa cho ông ta.
Người đàn ông mập mạp lập tức cảm ơn rối rít, sự xấu hổ khi tình trạng thân thể bị Đường Nghiêu bóc trần đã sớm bị vứt lên chín tầng mây.
Đám người bệnh bị chú Đinh mời ra ngoài, ánh mắt của chú Đinh nhìn Đường Nghiêu lúc này quả thực như là hận không thể nuốt anh vào bụng, ở địa bàn của nhà họ Vương mà bị một kẻ dùng y thuật đánh bại, chuyện này giống như là đang sống sờ sờ mà bị vả thẳng mặt.
“Đường Nghiêu, y thuật của anh thật không tồi, không biết là học được ở đâu?”
Vương Lâm đột nhiên hỏi.
Đường Nghiêu liếc nhìn Vương Lâm một cái, nói: “Gia truyền.”
“Ồ. Vậy không biết có tiện tiết lộ tên của trưởng bối nhà anh không?” Vương Lâm hỏi.
Đường Nghiêu lắc đầu, đáp: “Y thuật của tôi là do ông nội truyền dạy, nhưng ông nội của tôi đã qua đời cách đây không lâu. Tên của ông nội tôi có nói ra anh cũng không biết, vậy thì việc gì phải làm điều thừa thãi.”
Thế nhân chỉ biết đến thánh y, nhưng có mấy ai biết tên thật của ông là Đường Hạo.
Vẻ mặt Vương Lâm lộ ra vẻ tiếc nuối, nói: “Vậy thì thật quá đáng tiếc.”
Sau đó anh ta chuyển chủ đề: “Anh hẳn cũng biết, trên con đường Trung y, nếu chỉ có một thân một mình sẽ rất dễ đi chệch hướng. Nhà họ Vương tôi sưu tầm rất nhiều sách y học, nếu anh muốn thì có thể theo tôi trở về nhà họ Vương, tôi sẽ xin ông nội của tôi cho anh tiếp quản sách y học của nhà chúng tôi. Anh thấy thế nào?”
Đường Nghiêu lắc đầu, nói: “Xin lỗi. Bây giờ tôi tạm thời không có ý định này, nếu sau này có cơ hội, tôi sẽ ghé thăm nhà họ Vương.”
Nghe nói ông cụ nhà họ Vương, Vương Trọng Khang vô cùng tài giỏi về châm cứu và Ngũ Long châm pháp, vì vậy anh cũng rất muốn đi thỉnh giáo một phen.
“Vậy được rồi.” Vương Lâm thở dài.
“Đường Nghiêu, y thuật của anh tốt như vậy, vì sao lúc trước khi khám bệnh cho mẹ tôi lại không nói? Làm mẹ tôi phải chịu nhiều khổ sở như vậy! Có phải anh cố ý không!”
Lúc Đường Nghiêu chuẩn bị đứng dậy rời đi, một âm thanh nho nhỏ ở bên cạnh truyền đến.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thi Tuyền tràn đầy tức giận, lạnh lùng nhìn Đường Nghiêu.
“Ha ha!” Đường Nghiêu cảm thấy có chút buồn cười, nói: “Khi ấy tôi đã nói với người nhà họ Lý về bệnh tình của mẹ cô, nhưng nhà họ Lý mấy người có tin không? Lúc ấy nếu như tôi nói y thuật của tôi vô cùng siêu phàm, thì cô có tin không? Nhà họ Lý các người có tin không?”
Hai câu chất vấn liên tiếp của Đường Nghiêu khiến sắc mặt của Lý Thi Tuyền càng thêm khó coi. Lời của Đường Nghiêu đúng là không sai, lúc ấy cho dù anh có nói y thuật của mình còn tốt hơn cả Vương Lâm, e là cũng chỉ nhận lại càng nhiều lời cười nhạo mà thôi. Ngay cả Lý Thi Tuyền cũng không biết vì sao mình lại hỏi một câu vô lý như vậy.
“Hừ! Tóm lại là do anh không đúng! Nếu lúc đó anh kiên trì hơn chút nữa, nói không chừng tôi sẽ tin anh.” Lý Thi Tuyền cãi lý.
“Cố tình gây sự!” Đường Nghiêu lạnh lùng nói.
Nói xong câu đó, Đường Nghiêu lập tức xoay người rời khỏi Bảo Tế Minh, bỏ lại cô tiểu thư nhà họ Lý đang bừng bừng tức giận. Ninh Khinh Bình cũng theo sát đằng sau anh. ( truyện trên app T𝕪T )
“Cậu Vương, tên nhóc này đúng là không biết tốt xấu, cậu đã nói như vậy rồi, anh ta không những không biết ơn mà còn dám từ chối, cậu có muốn tôi tìm người dạy cho anh ta một bài học không?”
Trong mắt chú Đinh lộ ra vài phần hung ác khó lường.
Vương Lâm lắc đầu, nói: “Quên đi. Không bao lâu nữa sẽ diễn ra Đại hội Trung y ở tỉnh Khánh Hòa. Sở dĩ tôi muốn mượn sức anh ta, một là vì để đến lúc đó nhà họ Vương có thể nắm chắc thêm vài phần thắng, thứ hai là để bớt đi một đối thủ. Nếu chí của anh ta không ở nơi này, vậy thì cũng không cần để ý tới anh ta nữa.”
“Cậu Vương, nói không chừng, y thuật của tên nhóc họ Đường này cũng chẳng ra gì? Nếu như cậu sử dụng Ngũ Long châm pháp, chưa chắc sẽ thua tên nhóc đó.” Chú Đinh nói.
Vương Lâm nghe vậy, lông mày hơi nhướng lên, một cỗ khí tức ngạo nghễ tản ra, nói: “Ngũ Long châm pháp chính là bí mật gia truyền của nhà họ Vương, làm sao có thể mang ra để ganh đua với người. Có điều chú nói cũng không sai, tuy rằng anh ta có một số kỹ năng trong châm cứu, nhưng nếu như tôi sử dụng Ngũ Long châm pháp, có lẽ cũng có thể ngang sức ngang tài với anh ta.”
Chú Đinh cũng có vẻ kiêu ngạo như vậy, dường như vô cùng tự hào về điều đó.
“Cậu Vương, có phải vừa rồi cậu nói Đại hội Trung y ở Khánh Hòa sắp bắt đầu không?” Lý Thi Tuyền hỏi.
Vương Lâm gật đầu, nói: “Một tháng sau sẽ bắt đầu. Sở dĩ lần này tôi đến Ly thành là để mời giáo sư Thẩm Dư tham gia. Chỉ là không ngờ tới Ly thành này tuy nhỏ, thế mà lại có người như Đường Nghiêu, e là y thuật của anh ta còn tốt hơn giáo sư Thẩm Dư mấy phần, có thể nói là bác sĩ tài giỏi nhất Ly thành.”
“Giỏi nhất Ly thành?” Lý Thi Tuyền ánh mắt sáng ngời, lắc lắc đầu, nói: “Anh ta còn chưa đủ sức đảm đương nổi cái danh đó.”
“Ồ?” Vương Lâm nói: “Thi Tuyền, lời này của cô là có ý gì? Chẳng lẽ thành phố này còn có vị lang trung nào y thuật cao tay hơn cả Thẩm Dư và Đường Nghiêu ư.”
Lý Thi Tuyền gật gật đầu, sau đó nói ngắn gọn một chút về căn bệnh kỳ lạ mà mẹ của cô mắc phải cách đây một thời gian cùng với cách thức làm sao để chữa khỏi nó.
Trên mặt Vương Lâm lộ ra thần sắc khác thường, trầm ngâm một lát, nói: “Nếu thật là như thế, thì có lẽ y thuật của vị bác sĩ kia đã đạt tới trình độ của ông nội tôi rồi. Chỉ là không biết rốt cuộc là ai? Ly thành từ khi nào lại có một nhân vật lớn như vậy?”
Lý Thi Tuyền nói: “Lúc ấy là giáo sư Thẩm Dư giới thiệu, có lẽ ông ấy có hiểu biết về vị kia. Nhưng tôi dám khẳng định, y thuật của Đường Nghiêu chắc chắn không bằng vị tiên sinh thần bí kia. Nếu như cậu có thể mời ông ấy đến Đại hội Trung y lần này, thanh danh của nhà họ Vương các người chắc chắn có thể vang xa!”
Vương Lâm gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết. Đại hội Trung y lần này không giống như những lần trước, ngay cả nhà họ Vương của anh ta cũng chưa chắc tiếp nối được vinh quang của gia tộc, đoạt được danh hiệu đệ nhất thế gia Trung y, nếu như có thể mời được vị bác sĩ thần bí kia, vậy thì nhà họ Vương sẽ nắm chắc hơn vài phần.
Cuộc thảo luận của hai người vô cùng thú vị, nhưng nếu như bọn họ biết được vị bác sĩ thần bí có y thuật cao minh mà bọn họ nhắc tới chính là Đường Nghiêu, không biết bọn họ sẽ cảm thấy thế nào?
“Đường Nghiêu, thật sự là quá hả giận. Vừa rồi cậu không biết cái tên họ Đinh kia bộ dáng tức cười đến mức nào đâu, ngày thường cái tên này lúc nào cũng ỷ vào tên tuổi của nhà họ Vương để tác oai tác quái, bây giờ ngay cả Vương Lâm cũng đã tự nhận không bằng cậu, tôi chống mắt lên xem sau này tên đó còn dám kiêu căng như vậy hay không.” Bên trong xe, Ninh Khinh Bình vỗ tay lái, vẻ mặt vô cùng hưng phấn nói.
TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT