Ninh Khinh Bình gật gật đầu, sau đó hạ giọng nói: "Hơn nữa con suy đoán Đường Nghiêu rất có thể là con riêng của Diệp Quang Cảnh."
"Cái gì!" Nếu những chuyện mà trước đây Ninh Khinh Bình nói với Ninh Bác Đào còn có thể giữ lại một chút bình tĩnh thì những lời sau đó lại khiến cho ông ta vô cùng khiếp sợ.
"Làm sao có thể? Diệp Quang Cảnh ngay cả vợ cũng chưa cưới, làm sao lại có con riêng?" Ninh Bác Đào vẫn không tin. Chuyện Diệp Phi Ngư là con nuôi của Diệp Quang Cảnh này, gần như toàn bộ tầng lớp thượng lưu của xã hội không ai không biết. Hơn nữa tác phong của Diệp Quang Cảnh luôn luôn rất tốt, tuy rằng xuất thân bạc triệu, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy có các loại tin đồn như bao nuôi người tình.
Ninh Khinh Bình cười khổ một tiếng, sau đó đem chuyện xảy ra ở khu nghỉ dưỡng hồ Yến Anh cùng với chuyện mâu thuẫn của Diệp Phi Ngư nói ra một lần.
Chờ sau khi nói xong, Ninh Bác Đào đã khôi phục bình tĩnh, chỉ là ánh sáng trong mắt liên tiếp lóe lên, giống như đang suy nghĩ về chuyện khác.
"Chuyện này, không được truyền ra ngoài!" Ninh Bác Đào bình tĩnh nói.
Ninh Khinh Bình gật đầu.
"Cậu à, bây giờ có phải nên gọi người đến đây, đem thằng nhóc họ Đường này đưa đến chỗ của Vương thiếu, đích thân giải thích cho Vương thiếu hay không?" Lệ Nhã Hàm trêu tức nhìn Đường Nghiêu.
"Câm mồm!" Ai ngờ cô ta mới vừa nói xong, Ninh Bác Đào lại nổi giận nói: "Sao con có thể nói chuyện với Đường Nghiêu như vậy, bây giờ ngay lập tức xin lỗi cậu ấy!"
"Cậu, con..." Đôi mắt đẹp của Lệ Nhã Hàm tràn đầy vẻ không dám tin.
"Còn không mau xin lỗi Đường Nghiêu, muốn cậu nói lại lần thứ hai sao?" Ninh Bác Đào lại nói. Bộ dạng nghiêm túc uy nghiêm này khiến cho tim của Lệ Nhã Hàm run mạnh lên.
"Hừ!" Lệ Nhã Hàm nói: "Rất xin lỗi anh!"
Tuy rằng ngoài miệng nói rất xin lỗi, nhưng trên mặt của cô ta lại hoàn toàn không nhìn ra được một chút thành ý nào, ngược lại càng thêm chán ghét nhìn Đường Nghiêu.
"Đường Nghiêu, cháu nể mặt mũi của Khánh Bình rồi bỏ qua chuyện này có được không?" Ninh Bác Đào lên tiếng nói. Lúc này, sau khi biết được "thân phận" của Đường Nghiêu, ông ta cân nhắc lợi hại thiệt hơn rất lâu mà vẫn không biết nên làm như thế nào?
Đường Nghiêu nhìn thoáng qua Ninh Bác Đào một cái thật sâu, rốt cuộc vẫn gật gật đầu. Với thính lực của anh, đương nhiên nghe được đối thoại giữa Ninh Khinh Bình và Ninh Bác Đào, chẳng qua anh không có ý định giải thích. Thân phận thiếu gia Đường gia của anh tạm thời không nên công bố, nhưng nếu có thể mượn dùng thân phận giả là "con riêng" của Diệp Quang Cảnh này, những việc anh muốn làm sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Hơn nữa từ rất lâu trước đây, Diệp Quang Cảnh quả thực có ý định muốn nhận Đường Nghiêu làm con nuôi, chỉ là khi đó ông cụ Đường không đồng ý mà thôi.
"Này ông chủ Ninh, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện được không?" Đường Nghiêu nhẹ giọng hỏi.
"Ha ha. Đương nhiên có thể. Đừng gọi ông chủ Ninh ông chủ Ninh nữa, ở trước mặt cháu chú đâu phải ông chủ gì chứ, chú vô cùng kính phục tổng giám đốc Diệp, nếu cháu không chê, cứ gọi chú một tiếng chú Ninh là được." Ninh Bác Đào nịnh bợ nói: "Sau này cháu và Khánh Bình đã là anh em bạn bè tốt, phải giúp đỡ lẫn nhau mới đúng."
Đường Nghiêu cuối cùng cũng biết được sự vô sỉ của Ninh Bác Đào, tuy rằng cảm thấy có chút ghê tởm, nhưng không nói thêm gì.
"Bác Đào, Khánh Bình, rốt cuộc làm sao vậy?" Ninh mẫu lên tiếng hỏi.
"Hừ! Chuyện không nên hỏi bà cũng đừng hỏi, về sau nếu còn để tôi nghe thấy ai nói xấu Đường Nghiêu, cũng đừng trách tôi không nhận người thân!" Ninh Bác Đào cười lạnh nói.
Tuy rằng trong lòng Ninh mẫu nghi hoặc, nhưng chỉ có thể ngậm miệng.
Tiệc rượu bắt đầu, Ninh Bác Đào đối xử với Đường Nghiêu vô cùng nhiệt tình, giống như tất cả những chuyện không vui trước đây chưa từng xảy ra. Khi ông ta hỏi Đường Nghiêu về chi tiết hợp tác cùng tập đoàn Quang Cảnh, Đường Nghiêu giả vờ gọi cho Diệp Quang Cảnh một cuộc điện thoại trước mặt ông ta.
Hai mươi phút sau, Diệp Quang Cảnh đã tới. Tốc độ như vậy khiến cho Ninh Bác Đào phải thầm giật mình, lại đem tầm quan trọng của Đường Nghiêu tăng lên vài lần.
Trong bữa tiệc, hai người Diệp Quang Cảnh cùng Ninh Bác Đào đã trao đổi một ít chi tiết, đương nhiên trong đó phần lớn yêu cầu đều là do Diệp Quang Cảnh đưa ra, dù sao hiện tại không biết có bao nhiêu người mong muốn được hợp tác cùng tập đoàn Quang Cảnh, Ninh Bác Đào cảm kích còn không kịp, nào dám nói đến không đồng ý.
Sau khi cơm nước xong xuôi, khách và chủ đều vô cùng vui vẻ. Ninh Bác Đào mang theo người nhà họ Ninh và Lệ Nhã Hàm từ biệt rời đi. ( truyện trên app T𝕪T )
"Xem ra, sau khi trải qua sự việc ngày hôm nay, nhà họ Ninh tạm thời không dám có ý đồ xấu nữa." Đường Nghiêu gõ ngón tay lên mặt bàn, khẽ cười nói.
Diệp Quang Cảnh cười lạnh một tiếng đáp lại: "Người nhà họ Ninh dám có ý đồ gì chứ, nếu không phải cháu nói chuyện thay cho nhà họ Ninh, với tài sản của nhà họ Ninh bọn họ, ngay cả tư cách ngồi nói chuyện cùng một chỗ với chú cũng không có."
Diệp Quang Cảnh nói vậy cũng không phải nói quá, hiện giờ tập đoàn Quang Cảnh có thể nói là một trong ba tập đoàn có triển vọng nhất, đặc biệt từ sau khi trong tay Đường Nghiêu có được cách điều chế của hai loại thuốc Thông Thần cùng với Bột Tuyết Cơ, chỉ cần là người bình thường cũng biết tập đoàn Quang Cảnh tiền đồ vô hạn. Về phần nhà họ Ninh, cùng lắm chỉ là một công ty có quy mô bậc trung. Hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Diệp Quang Cảnh bỗng nhiên nhìn Đường Nghiêu liếc mắt một cái, nói: "Tối hôm qua cháu đánh nhau cùng Phi Ngư à?"
Đường Nghiêu gật đầu, nói: "Đúng vậy. Nếu chú Diệp muốn trách tội thì cứ mắng cháu đi."
Diệp Quang Cảnh cười khẽ một tiếng, nói: "Đương nhiên không phải. Chú biết chắc chắn là thằng nhóc Phi Ngư kia động thủ trước, mấy năm nay thằng nhóc kia càng ngày càng kiêu căng, còn khá thân thiết với thằng nhóc nhà họ Tề, cũng là lúc để cho nó nếm chút thiệt thòi. Nhưng mà dù sao thằng nhóc Phi Ngư cũng học quyền thuật nhiều năm, mười mấy người đàn ông khỏe mạnh cũng không phải là đối thủ của nó, làm sao cháu có thể đánh nó thành bộ dạng thê thảm như thế vậy. Theo chú được biết, cho tới bây giờ hình như cháu chưa từng học qua võ thuật phải không?"
Đường Nghiêu cười thần bí, đang muốn tìm một lý do để lấy lệ cho qua. Nhưng lúc này, di động của Diệp Quang Cảnh lại vang lên.
"Tôi biết rồi. Lập tức sẽ qua đó." Không biết đầu bên kia điện thoại đã nói gì, sau khi Diệp Quang Cảnh nói vài câu thì cúp máy. Sau đó sắc mặt ông ta trở nên vô cùng xấu, giống như mây đen trước bão tố vậy.
"Làm sao vậy chú Diệp?" Đường Nghiêu vội vàng hỏi.
Bộp!
Diệp Quang Cảnh đập tay một cái lên bàn, trầm giọng nói: "Mấy cô chủ nhỏ nhà họ Tề cùng nhà họ Lý kia mang theo người đến bệnh viện thăm Phi Ngư, nói là phải bắt người đánh Phi Ngư đưa đến đồn cảnh sát. Hừ! Đừng cho là chú không biết trong lòng hai nhà bọn họ có tâm tư gì, chẳng qua là muốn gây chuyện chia rẽ Phi Ngư, bọn họ sẽ được ngư ông đắc lợi! Có chú ở đây, không dễ dàng như vậy đâu!"
Nói xong, Diệp Quang Cảnh đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Chú Diệp, cháu đi cùng với chú." Đường Nghiêu cũng đứng dậy.
"Nhưng mà cháu..." Diệp Quang Cảnh do dự.
Đường Nghiêu cười lạnh một tiếng, nói: "Bọn họ không phải muốn đưa cháu đến đồn cảnh sát sao? Cháu rất muốn nhìn xem bọn họ làm như thế nào?"
Diệp Quang Cảnh do dự một lát, sau đó gật đầu đồng ý: "Ừ. Cũng đến lúc cho bọn họ biết cháu không phải là một quả hồng mềm có thể tùy ý nhào nặn. Có chú ở đây, chú muốn nhìn xem bọn họ sẽ bắt cháu đi bằng cách nào!"
Đường Nghiêu khẽ gật đầu, trong mắt lộ ra một chút lạnh lùng. Ba cô chiêu cậu ấm đứng đầu của Ly Thành tụ tập cùng một chỗ, anh thật sự sẽ sợ sao?
Tầng cao nhất của bệnh viện hàng đầu Ly Thành, nơi này là phòng bệnh cao nhất cấp, sử dụng các thiết bị tiên tiến hiện đại nhất, bình thường có thể ở lại đây hoặc là người nhà của quan chức Ly Thành, hoặc chính là kẻ thật sự có tiền. Mười phòng bệnh cũng chưa chắc có thể ở đầy một nửa, nhưng hôm nay nơi này lại trở nên có chút ầm ĩ.
Trong phòng bệnh rộng lớn, Diệp Phi Ngư trên người quấn đầy băng vải trắng đang nằm ở trên giường, còn Tề Lâm và Lý Thi Tuyền thì đứng ở bên cạnh, vẻ mặt quan tâm. Ở phía sau Tề Lâm, một người đàn ông trung niên đang đứng dựa lưng vào tường, hai mắt híp lại, dáng người của người đàn ông cũng không cao lớn nhưng lúc này lại khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng âm u lạnh lẽo, chỉ cần liếc mắt một cái, đã có cảm giác giống như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm. Mà phía sau Lý Thi Tuyền, lại có hai người một nam một nữ, vẻ mặt xa cách, đúng là hai sư huynh muội bị Trần Thành vạch trần ở ngoài khách sạn Phương Đông ngày đó, lúc này hai người đang cảnh giác mà nhìn người đàn ông trung niên phía sau Tề Lâm, từ trên người của ông ta, bọn họ cảm thấy có một loại hơi thở nguy hiểm.
Tề Lâm nhìn thấy Diệp Phi Ngư nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt âm trầm, nói: "Mẹ nó, tên họ Đường kia là cái thá gì chứ, vậy mà dám đánh anh thành như vậy, lần này nếu không để em đòi lại công bằng cho anh, thằng đó lại coi người Ly Thành chúng ta dễ bắt nạt phải không?"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt của Tề Lâm cũng lộ ra vẻ cảnh giác, cậu ta biết rõ khả năng của Diệp Phi Ngư, nhưng Đường Nghiêu lại có thể đánh anh ta thành bộ dạng như vậy, chẳng phải nghĩa là sức mạnh của anh cao hơn nhiều so với anh ta suy đoán sao. Nghĩ đến đây, anh ta âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn người ra tay chính là kẻ lỗ mãng Diệp Phi Ngư này, nếu không bây giờ người nằm ở trên giường bệnh chắc hẳn sẽ biến thành chính anh ta.
Lý Thi Tuyền cũng nhíu lông mày, thanh âm lạnh lùng nói: "Làm sao anh ta có thể quá đáng như vậy? Đánh người xong ngay cả một câu hỏi thăm cũng không có."
Trên mặt của Diệp Phi Ngư cũng không nhìn ra được buồn vui gì, trận đánh tối hôm qua đã đập tan tất cả sự kiêu ngạo của anh ta. Hai mắt mờ mịt mà nhìn chằm chằm lên trần nhà, nếu không phải trên máy đo nhịp tim biểu hiện bình thường, rất dễ khiến cho người khác nghĩ rằng anh ta đã chết.
TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT