Nhìn thấy những người này ngày càng ồn ào, trong mắt Vương Lâm càng lộ ra vẻ hài lòng, nhưng anh ta vẫn đưa tay ra hiệu mọi người im lặng, rồi nói: “Mọi người cứ yên tâm, có tôi ở đây sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Tôi cam đoan với mọi người, nếu bác sĩ Đường đây không chữa khỏi bệnh cho mọi người, tôi sẽ tự mình ra tay chữa bệnh cho mọi người, chẳng những thế, tôi cũng sẽ không lấy một xu tiền phí chữa bệnh nào cả! Thế nào?”

“Hừ! Chuyện này cứ vậy đi! Có câu nói này của thần y Vương, chúng tôi cũng yên tâm rồi.” Một người đàn ông trung niên mập mạp liếc nhìn Đường Nghiêu rồi bĩu môi nói: “Có thấy chưa, người ta như vậy mới gọi là thần y, hãy học hỏi cậu Vương một chút đi. Nếu không phải nể mặt cậu Vương, cho dù anh quỳ gối trước mặt tôi cầu xin thì tôi cũng không để anh xem bệnh đâu.”

“Được rồi.” Vương Lâm nhìn thoáng qua Đường Nghiêu, nói: “Từng người chúng ta lên nhìn trước một cái, sau đó lại kê đơn thuốc rồi đánh giá lẫn nhau, anh cảm thấy được chứ?”

“Cậu Vương à, không được đâu.” Chú Đinh nghe vậy, lập tức kêu lên một tiếng nói: “Nếu tên nhóc này cố ý nói cậu chẩn sai bệnh, vậy chẳng phải cậu nhất định sẽ thua sao?”

Vương Lâm nhìn thoáng qua Đường Nghiêu, nói: “Tôi nghĩ anh sẽ không làm như vậy đâu nhỉ. Kỹ thuật chữa bệnh có thể thua nhưng tấm lòng người thầy thuốc nhất định không thể thua. Chắc chắn anh cũng hiểu rõ câu nói này.”

Đường Nghiêu vô cùng đồng tình, gật nhẹ đầu. Đây mới là dáng vẻ của người xuất thân từ gia tộc Trung y.

“Vậy bắt đầu đi, tôi sẽ làm trước.” Vương Lâm dẫn đầu đi tới trước mặt người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy.

Chỉ nhìn thoáng qua, Vương Lâm đã mở miệng nói: “Gần đây, có phải cô thường xuyên đau đầu vào lúc nửa đêm, hơn nữa, môi còn khô rạn, buồn bực trong lòng, dưới nách thì sưng đau. Tôi nói vậy có đúng không?”

Đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ này lộ ra vẻ mừng rỡ, nói: “Đúng rồi. Thần y Vương à, anh thật đúng là thần, còn chưa bắt mạch mà đã nhìn ra được bệnh rồi. Chẳng qua không biết nên dùng đơn thuốc nào mới có thể chữa trị được vậy?”

Đường Nghiêu nghe tới đây đã gật nhẹ đầu, Vương Lâm đúng thật là người có bản lĩnh, ít nhất là trên bản lĩnh “xem bệnh” đã mạnh hơn đa số những bác sĩ Trung y khác.

Vương Lâm cười nhẹ một tiếng, nói: “Cô là do chứng hư lạnh dạ dày, dùng nhân sâm nấu với rượu uống vào là được. Sau ba lần thuốc chứng đau đầu sẽ giảm, sau mười lần thuốc có thể dứt điểm hoàn toàn!”

“Ôi, cảm ơn thần y Vương.” Người phụ nữ này vội vàng cảm ơn. Gần đây, chứng đau đầu này đã hành hạ cô ta thật lâu, bây giờ nghe nói có khả năng chữa trị, dĩ nhiên sẽ vô cùng cảm kích.

Vương Lâm cười hả hê, nhìn Đường Nghiêu, nói: “Tôi chẩn trị như thế, anh có tán đồng không?”

Đường Nghiêu nói: “Cô ta đúng thật là bị chứng hư lạnh dạ dày, anh chẩn bệnh thật sự rất tốt.”

“Im đi. Cậu Vương người ta đã nói qua rồi, đúng là giỏi nịnh bợ!” Người đàn ông mập mạp cười khẩy nói.

“Tuy nhiên, phương thuốc của anh đã kê sai rồi!” Đúng lúc này, Đường Nghiêu lập tức thay đổi lời nói, ánh mắt hơi nghiêm nghị nhìn vào Vương Lâm, nói: “Bột nhân sâm dĩ nhiên có thể trị hết bệnh của cô ta, nhưng lại không thích hợp để cô ta uống vào lúc này.”

Đường Nghiêu nhìn thoáng qua người phụ nữ, nói: “Nếu như tôi nhìn không nhầm, gần đây cô vừa tới nguyệt sự.”

Người phụ nữ sững sờ, trên má lập tức ửng hồng lên, cho dù cô ta đã qua nguyệt sự, nhưng nói ra chuyện này trước mặt một người đàn ông vẫn cảm thấy hơi khó xử. Nhưng nhìn khuôn mặt đẹp trai của Đường Nghiêu thì cô ta vẫn gật đầu thừa nhận: “Nhưng chuyện này có quan hệ gì với việc anh Vương kê đơn thuốc cho tôi?”

Đường Nghiêu nói: “Trong thời gian này, ẩm thực của cô chủ yếu là thanh đạm, mà bột nhân sâm lại là loại thuốc bổ, nếu điều trị không thích đáng, rất có thể sẽ để lại mầm tai họa. Tốt hơn là nên dùng canh nóng giảm đau bụng thôi, chỉ cần uống năm lần là có thể trị tận gốc!”

“Tôi nghĩ với thành tựu y thuật của anh có thể nhìn ra được những thứ này, nhưng anh vẫn kê đơn thuốc là bột nhân sâm, không biết anh suy nghĩ cái gì?” Đường Nghiêu lạnh lùng nói.

Anh vẫn muốn để lại chút mặt mũi cho Vương Lâm, không muốn bóc trần sự thật về chuyện này. Sở dĩ Vương Lâm kê đơn thuốc về bột nhân sâm, thật ra là do người phụ nữ này ăn mặc không tầm thường, mà bột nhân sâm càng quý hơn nước canh bổ dạ dày, chắc chắn ở Bảo Tế Đường có thể kiếm thêm được chút tiền.

“Cậu đang nói bậy! Sao cậu Vương có thể nhìn nhầm được!” Chú Đinh tin tưởng nhất là y thuật của Vương Lâm, tất nhiên là không tin, không nhịn được rống to.

“Ha ha.” Đường Nghiêu lại cười nhạt một tiếng.

“Đủ rồi! Là tôi không đúng!” Vương Lâm bất chợt quát lên, sau đó nói một tiếng xin lỗi với người phụ nữ kia.

“Đến anh.” Vương Lâm trầm giọng nói.

Vừa rồi Đường Nghiêu phơi bày bản lĩnh như vậy, cuối cùng đủ khiến người đàn ông mập mạp kia không thể nói thêm cái gì, nhưng vẫn không có ai chủ động đứng ra để anh chữa trị.

“Ha ha. Vậy làm phiền cậu trai trẻ xem cho tôi một chút.”

Trong nhóm năm người lớn tuổi có một người chủ động đứng dậy, cười ha hả nói, cũng coi như là giải vây cho Đường Nghiêu.

Đường Nghiêu cười một tiếng, nhìn thoáng qua sắc mặt của người già kia, nói: “Ông à, gần đây có phải ông thường xuyên hô hấp dồn dập, đứng không vững, tay chân đau buốt, tứ chi không có sức đúng không?”

Đôi mắt đục ngầu của ông cụ sáng lên, nói: “Đúng vậy, không biết cậu trai trẻ có cách gì chữa được bệnh này.”

Đường Nghiêu lấy ra một tờ giấy từ bên cạnh, bàn tay thoăn thoắt như rồng bay phượng múa, chỉ chừng nửa phút đã viết xong một đơn thuốc, rồi nói: “Ông à, ông là trúng gió độc, tôi kê cho ông một bài thuốc trúc lịch. Ông uống chừng hai tuần lễ, qua vài đơn là có thể khỏi hẳn.”

Lúc nói chuyện, anh đã định đưa đơn thuốc cho ông cụ, chú Đinh lại mở miệng, nói: “Này, cậu kê thuốc lung tung như vậy lỡ kê sai thì sao bây giờ? Dù sao cũng phải để cho cậu chủ nhà tôi xem qua một chút chứ.”

Đường Nghiêu nhìn thoáng qua chú Đinh, sau đó anh đưa đơn thuốc trong tay cho Vương Lâm.

Vương Lâm xem một chút, hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Đường Nghiêu. Dù cho anh ta tới xem bệnh thì cũng sẽ kê bài thuốc trúc lịch như này. Mặc kệ Đường Nghiêu kê đơn hay chẩn bệnh, anh ta đều tìm không ra bất kỳ một điểm trừ nào, nhưng nếu anh ta nói như vậy chỉ sợ anh ta sẽ phải thua trận.

“Cậu chủ, sao rồi? Có phải thằng nhóc này kê sai đơn thuốc không? Cậu ta kê sai, vậy coi như cậu ta thua rồi.” Chú Đinh hơi ác ý nhìn Đường Nghiêu.

Vương Lâm còn chưa kịp trả lời, đúng lúc này, đứa nhỏ được người phụ nữ ôm vào trong ngực chợt khóc rống lên, không ngừng kêu khóc hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Người phụ nữ kia càng gấp gáp, vội vàng kêu to: “Thần y Vương à, mau xem con trai của tôi với.”

Vương Lâm sải bước đi tới đối diện người phụ nữ kia, nhìn sắc mặt của đứa nhỏ, sau đó đưa tay bắt mạch, vẻ mặt ngưng trọng hơn bao giờ hết.

“Thần y Vương, con trai tôi sao rồi?” Người phụ nữ kia lo lắng nói, âm giọng như khóc tới nơi.

Vương Lâm do dự không biết nói cái gì, thật ra bệnh của đứa nhỏ này có hơi quái lạ, bên trong lạnh nhưng bên ngoài nóng, mạch tượng không rõ, anh ta thật sự không nắm chắc có chữa được không. Nếu anh ta mở miệng, đến lúc đó, có khi sẽ đập tan thanh danh của mình và nhà họ Vương.

“Để tôi xem thử một chút.” Không biết từ lúc nào, Đường Nghiêu cũng đã đi tới bên cạnh Vương Lâm, lúc này mới lên tiếng.

Mặc dù người phụ nữ kia không tin y thuật của Đường Nghiêu lắm, nhưng lúc này chỉ có thể gật đầu. Đường Nghiêu chỉ nhìn một chút, sau đó mở miệng nói: “Có phải con cô vừa sinh không lâu đã bị bệnh không?”

Người phụ nữ vội vàng gật đầu, nói: “Đúng vậy, từ sau khi ốm một trận, nó thường xuyên một trận nặng một trận nhẹ.”

Đường Nghiêu nói: “Nhất định phải châm cứu cho cậu bé, không thì nội tạng của cậu bé sẽ chịu không nổi loại nhiệt độ này đâu, có khi sẽ bị tổn thương nặng hơn nữa đó.”

TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play