“Anh họ, anh biết tên trai bao này?” Lúc này Lệ Nhã Hàm mới phản ứng lại, cô ta thất thanh nói.
Ninh Khinh Bình cau mày, trầm giọng nói: “Nhã Hàm, sao em lại nói như vậy? Cậu Đường đây chính là nhân vật rất xuất chúng, em giữ ý một chút cho anh!”
Người em họ này mồm miệng cay độc, anh ta cũng biết.
Chân mày Lệ Nhã Hàm cau lại đáp: “Anh họ, anh không phải bị tên này lừa chứ. Tên này chính là trai bao Lý Thi Tuyền bao nuôi mà lần trước em đã nói với anh, rất tồi tệ. Sao có thể là nhân vật lớn nào được? Chính là một tên bám váy đàn bà!”
Ninh Khinh Bình hung ác trợn mắt nhìn Lệ Nhã Hàm quát: “Em thì biết cái gì!”
Chuyện Đường Nghiêu là con riêng của Diệp Quang Cảnh anh ta không dám nói, nhưng để tránh em họ lại tiếp tục quấy nhiễu, Ninh Khinh Bình giọng điệu ngưng trọng nói: “Không phải sáng nay em hỏi anh khối Long Tiên Hương kia mua ở đâu sao? Bây giờ anh cho em biết, chính là cậu Đường Nghiêu đây bán cho nhà họ Ninh ta. Hôm qua nếu không phải nhờ cậu ấy, có lẽ anh cũng sẽ tay không mà về. Vì thế tốt nhất em nói chuyện có chừng mực cho anh!”
“Làm sao có thể?” Trên mặt Lệ Nhã Hàm lộ vẻ không thể tin. Sáng nay cô ta nhận được cuộc điện thoại từ nhà mình, nói anh họ Ninh Khinh Bình dùng năm mươi triệu tệ mua một khối Long Tiên Hương rất lớn, khiến cho cậu NNinh Bác Đào suốt đêm chạy từ nơi khác về. Nhưng cô ta thật sự không có cách nào liên hệ Đường Nghiêu và khối Long Tiên Hương trị giá năm mươi triệu tệ với nhau.
“Sao lại không thể! Tóm lại, em đừng gây rắc rối cho anh!” Ninh Khinh Bình lạnh lùng nói.
“Em đến khách sạn trước đi. Anh theo cậu Đường đi làm một ít việc sau đó sẽ qua gặp bố anh.”
Nói xong, anh ta tiến vào trong xe, khởi động xe rời đi. Chỉ để lại Lệ Nhã Hàm vẫn đang không thể tin được ở lại.
“Cậu Đường, em họ của tôi không xúc phạm đến cậu chứ?” Ninh Khinh Bình có chút bất an hỏi. Hiện tại Đường Nghiêu có liên quan đến tiền đồ của nhà họ Ninh anh ta, nếu như bởi vì Lệ Nhã Hàm mà mất đi một sự trợ giúp lớn như vậy, e rằng anh ta sẽ hối hận đến xanh ruột mất.
Ánh mắt Đường Nghiêu lạnh nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu. Chỉ là một Lệ Nhã Hàm, còn không có tư cách khiến anh nổi giận.
Ninh Khinh Bình thấy vậy, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau nửa giờ, xe dừng lại tại một quảng trường cách Bảo Tế Minh không xa.
Hai người Đường Nghiêu và Ninh Khinh Bình đi về phía Bảo Tế Minh, dọc đường đi bọn họ phát hiện có không ít người cũng đều đi đến Bảo Tế Minh. Trong đám người, hai người nghe được không ít tiếng thảo luận.
“Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người dám thách đấu y thuật với nhà họ Vương. Thật là một màn khiến người ta mong đợi.”
“Thôi đi, có cái gì để mong đợi. Chắc là thằng nhóc không biết từ nơi nào nhảy ra, muốn dựa vào nhà họ Vương để nổi tiếng. Đáng tiếc, tên này đã tính toán nhầm rồi. Có người nói y thuật của Vương Lâm nhà họ Vương đã không kém ông nội cậu ta là Vương Trọng Khang bao nhiêu, người bình thường sao có thể so bì được.”
“Nhưng tôi nghe nói lần này hình như là cậu ấm nhà họ Vương chủ động khiêu chiến người ta mà?”
“Thôi đi. Cậu ấm nhà họ Vương có địa vị như thế, có thể có người đáng để cậu ta chủ động khiêu chiến sao. Anh đừng tin lời đồn đại linh tinh.”
Ninh Khinh Bình yên ổn ở bên cạnh nghe những câu nói này, sau đó lặng lẽ quan sát vẻ mặt Đường Nghiêu, lại phát hiện biểu cảm Đường Nghiêu rất bình tĩnh, giống như kẻ trong miệng những người kia không phải là cậu ta vậy. Điều này khiến trong lòng Ninh Khinh Bình có hơi lo lắng, nhỏ giọng hỏi:
“Hay là chúng ta không đi nữa, ngược lại cũng không có ai biết cậu, cũng không tính là chuyện mất mặt.”
Đường Nghiêu cười nói:
“Anh vẫn chưa rõ sao? Chỉ là thời gian một buổi tối, nhưng bây giờ gần như ai cũng biết tin Vương Lâm muốn so y thuật với tôi.”
Ninh Khinh Bình hơi thay đổi sắc mặt nói:
“Ý cậu là Vương Lâm đang ép cậu phải thi đấu!”
Đường Nghiêu không trả lời, nhưng trong ánh mắt đã có chiến ý hừng hực. Đều là thế gia Trung y, đương nhiên muốn thỉnh giáo một chút bản lĩnh của đối phương.
Hai người rất nhanh đã đến cửa Bảo Tế Minh, nhìn đám người đông đúc trước cửa ra vào, anh không khỏi cười khổ ra tiếng. Đang nghĩ có nên liên hệ với người Bảo Tế Minh để bọn họ đi ra nghênh đón không, lại nghe được một tiếng thắng xe ô tô. Ngay sau đó Lý Thi Tuyền dưới sự bảo vệ của bảy, tám vệ sĩ đi đến. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lý Thi Tuyền đi thẳng đến trước mặt Đường Nghiêu, lạnh lùng nói:
“Đi thôi. Theo tôi vào.”
Đường Nghiêu do dự một chút, sau đó đi theo sau Lý Thi Tuyền đến phòng khách Bảo Tế Minh, cũng đúng lúc này nghe được âm thanh mà chỉ hai người nghe được của Lý Thi Tuyền nói rằng:
“Ngay cả một cánh cửa cũng không vào được, đây chính là sức mạnh của anh? Đợi lát nữa đến thời điểm cần nhận thua thì nhận đi, Vương Lâm cũng không dễ bị lừa như vậy.”
“Ha ha! Làm sao cô biết tôi sẽ thua?” Đường Nghiêu trả lời.
Trong lòng Lý Thi Tuyền hơi giận, nhưng cũng không tiếp tục nói nữa.
Đoàn người rất nhanh đã đến phòng khách của Bảo Tế Minh, chỉ thấy trên tay Vương Lâm đang nâng một chén trà, nhìn thấy Đường Nghiêu đi vào, anh ta nhàn nhạt nhìn lướt qua nói:
“Anh đã đến rồi.”
Tư thái ngạo mạn như vậy hiển nhiên anh ta có mười phần tự tin đối với lần so tài này, hoặc là từ trước đến giờ anh ta cũng không coi trọng Đường Nghiêu, chẳng qua là muốn mượn cơ hội trêu đùa Đường Nghiêu thật tốt thôi.
“Tôi đã chiếm ưu thế về địa lý, vậy cách thức so tài do anh quyết định đi.” Vương Lâm đặt chén trà trong tay xuống, bình tĩnh nhìn Đường Nghiêu, giữa hai lông mày có tự tin mạnh mẽ.
Đường Nghiêu lắc đầu nói:
“Bất kỳ cái gì cũng được. Anh tới đi.”
“Ngông cuồng!” Vương Lâm còn chưa nói, một nam nhân trung niên phía sau anh ta đã quát lớn.
“Cậu Vương để mày quyết định là cho mày ít thể diện, mày vẫn thật sự cho rằng mình là thần y sao.”
Người này là quản lý của Bảo Tế Minh, dựa theo vai vế thì coi như là chú của Vương Lâm. Lời này vừa nói ra, lập tức đưa đến sự tức giận bất bình của nhân viên Bảo Tế Minh, bọn họ không ngừng ném những ánh mắt đầy thù địch về phía Đường Nghiêu.
“Ha ha! Đã như vậy thì tùy anh đi.” Vương Lâm cười nói, khoát tay ngăn cản những nhân viên Bảo Tế Minh kia. Anh ta lặng lẽ liếc nhìn Lý Thi Tuyền, chỉ cần hung hăng đánh bại Đường Nghiêu ở trước mặt Lý Thi Tuyền, sau đó Đường Nghiêu sẽ không có can đảm lại xuất hiện bên cạnh Lý Thi Tuyền nữa.
“Chú Đinh, chú mang mấy người bệnh kia vào đi.” Vương Lâm phân phó nói. Tuy rằng Bảo Tế Minh chỉ là trạm y tế nhà họ Vương mở trong thành phố, nhưng mỗi ngày đều có không ít người đến cầu xin chữa bệnh. Ngày hôm nay biết tiểu thần y Vương Lâm muốn so tài y thuật với người khác, số người đến càng tăng vọt hơn.
Quản lý Đinh của Bảo Tế Minh lạnh lùng liếc nhìn Đường Nghiêu. Sau đó đi ra, rất nhanh đã dẫn vào mười một người, nam nữ già trẻ đều có. Trong đó có một đứa bé đang được mẹ bế.
“Trung y coi trọng bốn phương pháp nhìn, nghe, hỏi, sờ. Nội dung so tài hôm nay của chúng ta chính là bốn phương pháp này. Anh chọn người trước đi, đừng để đến lúc thua lại nói Bảo Tế Minh bọn tôi gian lận.” Vương Lâm cười nói.
Một đám người vừa nghe thấy là tiểu thần y Vương Lâm muốn tranh tài với người khác, trong mắt lập tức lộ ra mong đợi. Mà đến khi Vương Lâm nói để Đường Nghiêu chọn người trước, thân thể mười người đều lặng lẽ co lại, giống như rất sợ bị anh chọn phải.
Đường Nghiêu lại khẽ cười một tiếng, sau đó rất nhanh đã chọn ra năm người, một ông cụ, một người đàn ông trung niên hơi mập mạp, hai người nam nữ trẻ tuổi, còn có một người đàn ông mặc quần áo công nhân.
“Tiểu thần y, chúng tôi tin tưởng y thuật của cậu. Nhưng người này là ai vậy, để người này chữa trị cho bọn tôi, ngộ nhỡ chữa lợn lành thành thành lợn què thì ai chịu trách nhiệm đây.” Người đàn ông trung niên mập mạp lo lắng hỏi.
Người đàn ông trẻ tuổi trong năm người càng khinh thường nói:
“Nhìn dáng vẻ anh ta như vậy, cũng xem là bác sĩ? Tôi thấy có khi giấy chứng nhận tư cách hành nghề chữa bệnh cũng không có nữa là.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT