Diệp Phi Ngư đầu tiên là sửng sốt, nhưng không để ý, vừa định dùng sức tránh thoát thì đột nhiên cảm giác được một cỗ sức mạnh truyền đến từ cổ tay Đường Nghiêu. Bình thường anh ta vẫn kiêu ngạo về việc sức mạnh và vũ lực của mình lợi hại hơn so với người bình thường. Thế nhưng bây giờ trước sức mạnh đó, anh ta hoàn toàn không có cơ hội chống lại.
Oanh!
Đường Nghiêu mượn lực đánh lực, nắm tay của Diệp Phi Ngư vậy mà lại lấy một góc độ kỳ dị tự đánh vào mặt mình.
“Mày cho rằng chỉ có mày nương tay sao?” Đường Nghiêu không ngừng đánh một quyền rồi một quyền lên vai Diệp Phi Ngư, ngay lập tức một trận thanh âm xương cốt vỡ vụn nhanh chóng truyền đến. Mới vừa rồi Diệp Phi Ngư ở trước mặt anh tự xưng là “bố mày”, lại còn gọi anh là “con hoang”, anh đã sớm nổi giận.
“Mày cho rằng mày có sức mạnh là đã có thể nắm trong tay tất cả, nhưng lại không biết sức mạnh của tao còn mạnh hơn mày không biết bao nhiêu lần.”
“Mày, quá yếu!”
Cuối cùng Đường Nghiêu đạp một phát vào bụng Diệp Phi Ngư, tuy rằng đã khống chế sức lực, nhưng vẫn khiến Diệp Phi Ngư cảm thấy như dời sông lấp biển, cả người quỳ rạp trên mặt đất. Rượu và đồ ăn vừa uống vào không bao lâu đã nôn ra đầy đất, cực kỳ thảm hại, làm sao còn có thể nhìn ra dáng vẻ hung hăng liều lĩnh lúc trước của anh ta.
Càng khiến cho Diệp Phi Ngư khó chịu chính là câu nói “Mày, quá yếu” của Đường Nghiêu, ban đầu anh ta còn muốn dựa vào vũ lực của mình hung hăng dạy dỗ Đường Nghiêu một trận, vô cùng tự tin. Nhưng cuối cùng lại phát hiện vũ lực của Đường Nghiêu còn kinh khủng mạnh mẽ hơn so với anh ta. Loại tương phản thật lớn này mãnh liệt đánh sâu vào trong lòng anh ta.
“Không thể nào, không có khả năng! Làm sao tao có thể thua mày được!” Diệp Phi Ngư không quan tâm đến đau đớn trên người mà rống lên, giọng nói âm u lạnh lẽo ở trong đêm tối có chút dọa người.
Lúc này cả người anh ta đang quỳ rạp trên mặt đất, mà Đường Nghiêu lại đang đứng, lấy một loại tư thái từ trên cao nhìn xuống anh ta.
Cảnh tượng này, Diệp Phi Ngư đã từng nghĩ qua. Chẳng qua ở trong tưởng tượng của anh ta, mình mới là người đứng, còn Đường Nghiêu đang quỳ xuống cầu xin anh ta tha thứ.
“Sao lại không thể? Mày thật sự quá yếu, cái gọi là mạnh mẽ, chẳng qua chỉ là tự mình mày cảm thấy mà thôi.” Đường Nghiêu châm chọc nói. Nếu không phải anh tu luyện chân khí, đổi thành người bình thường đến, có lẽ đã bị Diệp Phi Ngư đánh thành người tàn phế rồi!
“Tao quá yếu.” Diệp Phi Ngư thì thào nói, vẫn không thể tin được. Từ nhỏ đến lớn anh ta đều sống trong cảm giác ưu việt cường đại, chưa từng có người nào nói anh ta như vậy.
“Nể mặt chú Diệp, tao không so đo với mày, nhưng nếu có lần sau, chắc chắn sẽ không đơn giản giống như lần này đâu.” Đường Nghiêu lạnh lùng nói. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nói xong, Đường Nghiêu xoay người rời khỏi.
Diệp Phi Ngư vẫn quỳ rạp trên mặt đất, lẩm bẩm tự thì thào hồi lâu.
“Họ Đường, Diệp Phi Ngư tao không cần bất kỳ kẻ nào thương hại, càng không cần mày thương hại!” Diệp Phi Ngư bỗng nhiên hướng về phía bầu trời đêm rống to ra tiếng, sau đó ngay lập tức hôn mê bất tỉnh!
Sau khi Đường Nghiêu trở lại ký túc xá không lâu thì nhận được tin nhắn nhắc nhở, thông báo tài khoản ngân hàng của anh có thêm mười bảy tỷ rưỡi. Xem ra Ninh Khinh Bình làm việc rất năng suất. Mười bảy tỷ rưỡi mua một khối Long Tiên Hương to như vậy, nhà họ Ninh vẫn có lợi nhuận rất lớn.
Mặt trời mọc lên từ phía đông, sau khi Đường Nghiêu ở trên mái nhà ký túc xá phun ra một ngụm tử khí, đánh xong một bộ quyền pháp mà đệ tử của nhà họ Đường dùng để tăng cường sức khỏe thì chắp tay đứng ở trên mái nhà, thời tiết lúc sáng sớm mang theo làn gió lành lạnh thổi vào mặt anh, thu hết phong cảnh xung quanh vào trong tầm mắt, rất có cảm giác bao quát khắp non sông.
Chân khí trong cơ thể thỏa thích chảy xuôi khắp tứ chi, một loại khí phách tự nhiên nảy sinh. Loại sức mạnh này không giống quyền thế. Tiền tài sẽ thay đổi vì ngoại vật, thứ tồn tại chân thật chỉ có căn cơ anh tự gây dựng lên. Nếu anh không tu luyện được chân khí thì tối hôm qua chắc chắn sẽ bị Diệp Phi Ngư đánh cho tàn phế, sau đó hung ác nhục nhã một trận. Nhưng hiện tại anh có sức mạnh, người chịu nhục ngược lại là Diệp Phi Ngư.
Lúc này, di động Đường Nghiêu để ở bên cạnh bỗng nhiên reo lên.
“Cậu Đường, cậu thật sự nghĩ kỹ rồi sao? Muốn đi Bảo Tế Minh so tài y thuật với Vương Lâm?” Thanh âm có chút sốt ruột của Ninh Khinh Bình truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.
Đường Nghiêu nhìn ánh mặt trời ngày càng rực sáng ở phương xa, nói:
“Anh cảm thấy tôi còn có cơ hội lựa chọn sao? Chẳng qua Vương Lâm là muốn mượn cớ khiến tôi khó xử, cho dù tôi từ chối, anh ta vẫn sẽ nghĩ cách làm ra chuyện xấu khác thôi.”
Ninh Khinh Bình thở dài nói: “Cũng đúng. Vương Lâm kia cũng thật đáng ghét, xuất thân từ gia tộc Trung y, lại cứ muốn so y thuật với cậu, cái này chính là ức hiếp người quá đáng. Đúng rồi, cậu đang ở đâu? Tôi qua đón cậu. Chắc là chiều nay bố tôi sẽ trở về, tôi đưa cậu đi gặp ông ấy.”
Đường Nghiêu nói ra địa chỉ của mình.
“Đúng rồi. Tôi có một đứa em họ vừa đi học ở đại học Ly, lớn lên rất xinh đẹp, đến lúc đó giới thiệu cho cậu.” Vừa nghe Đường Nghiêu nói đang sống ở ký túc xá đại học Ly, Ninh Khinh Bình không nhịn được nói.
“Em họ này của tôi cùng với con gái nhà họ Lý được mệnh danh là hai hoa khôi của đại học Ly đấy, người bình thường tôi không nỡ giới thiệu đâu.”
Đường Nghiêu nhanh chóng từ chối. Chỉ có điều lông mày hơi động một chút, hai hoa khôi của đại học Ly, danh hiệu này hình như anh đã từng nghe qua thì phải.
Ở ký túc xá rửa mặt qua loa một chút, sau đó Đường Nghiêu đứng chờ ở trước cửa trường học. Đợi không bao lâu, một chiếc BMW màu đỏ tươi “két” một tiếng dừng ở trước người anh. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt nữ giới trang điểm khá đậm, ăn diện quần áo quý giá nhìn Đường Nghiêu, cười nói: “Ơ, đây chẳng phải là tên trai bao được Lý Thi Tuyền bao nuôi sao? Tại sao lại đứng ở chỗ này vậy? Không lẽ bị Lý Thi Tuyền vứt bỏ rồi?”
Người đến không phải ai khác, chính là Lệ Nhã Hàm. Lúc đó khi Lý Thi Tuyền dẫn Đường Nghiêu đến kí túc xá của cô ấy, đã gặp mặt người này ở cửa.
“Cô nói linh tinh gì vậy?” Đường Nghiêu cau mày. Trong lòng anh khẽ động, cuối cùng cũng nhớ ra hai hoa khôi của trường trong miệng Ninh Khinh Bình vừa rồi là ai. Một người là Lý Thi Tuyền, người còn lại chính là Lệ Nhã Hàm.
“Chà, quả nhiên là trai bao Lý Thi Tuyền bao nuôi, ngay cả tính cách xấu xa này cũng giống cô ta như đúc.” Lệ Nhã Hàm khinh thường nói.
Cô ta quan sát Đường Nghiêu một lúc, sau đó mở miệng: “Không thể không nói cậu cũng thật là đáng thương, bây giờ bị Lý Thi Tuyền vứt bỏ, lại suy đồi đến mức độ này. Có muốn tôi đại phát từ bi chở cậu một đoạn đường hay không?”
Đang nói chuyện, một chiếc Audi màu đen “két” một tiếng dừng ở nơi cách hai người không xa. Thân thể mập mạp của Ninh Khinh Bình vất vả di chuyển từ trong xe ra, đi về phía hai người.
Lệ Nhã Hàm cũng nhìn thấy Ninh Khinh Bình, vội vàng đi ra khỏi xe, đến bên cạnh anh ta thân thiết nói: “Anh họ, em tự mình đi là được rồi, anh còn đích thân đến đây làm gì?”
Ninh Khinh Bình ngượng ngùng cười bảo: “Anh tới không phải để đón em. Anh đến đón một người bạn.”
Lệ Nhã Hàm trêu chọc: “Ở đại học Ly này còn có người có thể để anh họ tự mình đến đây nghênh đón sao?”
“Mập mạp, anh đã đến rồi.” Đúng lúc này, thanh âm của Đường Nghiêu vang lên từ phía sau Lệ Nhã Hàm.
Nghe được hai từ “mập mạp”, vẻ mặt Lệ Nhã Hàm đột nhiên thay đổi. Cô ta hiểu rõ người anh họ này của mình, bình thường ghét nhất người khác gọi anh ấy là “mập mạp”. Nhưng cảnh tượng Ninh Khinh Bình nổi giận trong dự đoán của cô ta cũng không xảy ra, chỉ thấy Ninh Khinh Bình vẫn bình thường vui cười hớn hở nói: “Cậu Đường, để cậu chờ lâu rồi.”
Đường Nghiêu lắc đầu, sau đó không thèm nhìn Lệ Nhã Hàm một cái đã ngồi vào ghế sau xe Audi kia của Ninh Khinh Bình.
TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT