Năm ngày sau, Vương Linh Kiều mười phần đúng giờ bước chân vào đại môn của Liên Hoa Ổ.
Lần này Ngụy Vô Tiện không để các sư đệ thả diều, Vương Linh Kiều vừa đến cũng không tìm được cái cớ nào, chỉ có thể trực tiếp đề ra việc lập trạm kiểm soát Ôn thị.
Lúc này Ngu phu nhân cùng Giang Phong Miên đều ở Thính đường, hai người ngồi ở ghế thủ tịch, bởi vì đều đã biết sự tình phía sau, hàn huyên với Vương Linh Kiều cũng lười, tử điện trong tay Ngu phu nhân vút ra, cuốn lấy Vương Linh Kiều ấn trên mặt đất, Giang Phong Miên cùng Kim Châu Ngân Châu nhanh chóng giải quyết tu sĩ Ôn gia đi theo, lại vẫn để một con cá lọt lưới phát ra pháo hoa tín hiệu.
Mà ở ngoài Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện sớm đã đứng ở một nơi cao yên tĩnh chờ đợi.
Ngụy Vô Tiện nhìn đến trên bến tàu mênh mông cuồn cuộn các tu sĩ Ôn gia, cười lạnh một tiếng, sông nước Vân Mộng, mặt ngoài lá sen khuynh trời, năm tháng yên tĩnh. nhưng dù sao cũng là sông lớn nhiều nơi đổ ra, từ xưa đến nay, người chết trong nước không kể hết.
Lam Vong Cơ giúp hắn tìm một cây sáo trúc, tuy không tiện tay bằng Trần Tình, bất quá cũng đủ dùng.
Vô số oan hồn trong nước bò lên bay đến thuyền treo cờ viêm dương*, tức khắc các loại kêu gào thảm thiết bắt đầu day dứt bên tai, đại đa số các tu sĩ Ôn gia đều không biết đang xảy ra cái gì đã bị lệ quỷ cắn thương tích đầy mình.
( Chổ này QT để là liệt dương, tra gg cũng k thấy cách gọi thay thế nên thôi tui dùng chữ viêm dương cho nó đỡ tượng hình:)))), ai có cách gọi hay hơn nói tui tui chỉnh nhé!)Kỳ thật Kỳ Sơn nhiều núi thiếu sông, nên người ở đó đa số đều không biết bơi, trực tiếp để thủy túy cắn bọn họ kéo vào trong nước sẽ càng nhanh, bất quá tâm tư của Ngụy Vô Tiện không muốn để thi thể của Ôn cẩu nằm dưới đáy hồ Liên Hoa Ổ, bản thân hắn tương lai còn muốn ăn đài sen.
Ôn Triều và Ôn Trục Lưu còn ở lại trên bờ chờ đợi, thấy tín hiệu vừa phóng lên liền lập tức xông vào. Lam Vong Cơ sớm đã chờ ở một bên, Ôn Triều chẳng có gì đáng để chú ý, phiền toái ở đây chính là Ôn Trục Lưu.
Vợ chồng Giang Phong Miên cùng Giang Trừng ở bên ngoài cùng tu sĩ mà Ôn Triều dẫn đến triền đấu, mà Lam Vong Cơ đương nhiên đối chiến với Ôn Trục Lưu.
Ôn Trục Lưu đã sớm nghe danh Lam thị Song Bích thiên tư hơn người, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nhược quán thiếu niên, hắn không để tâm đến. Nhưng mà chỉ ba chiêu ngắn ngủn, hắn cũng đã cảm thấy lực bất tòng tâm, mười phần khó hiểu nhìn Lam Vong Cơ.
Ôn Trục Lưu liền cảm thấy kinh dị, cái tu vi này, không có vài chục năm tu luyện tuyệt đối không thể có.
Lam Vong Cơ không cho hắn có cơ hội tự vấn bản thân, một chiêu Tị Trần đâm tới. Nếu không có Ôn Trục Lưu, liền sẽ không có việc mổ đan, Ngụy Anh cũng sẽ không vì như vậy phải chịu nhiều khổ cực, sẽ không bị ép buộc mất đi mười ba năm.
Y cũng là người, cũng sẽ có loại cảm xúc gọi là "Hận".
Kiếm pháp của Cô Tô Lam thị trầm ổn, mà mấy chiêu kiếm này của Lam Vong Cơ lại trí mệnh. Lại thêm ba chiêu, Tị Trần trong chớp nhoáng chém đứt cánh tay phải của Ôn Trục Lưu, cao thấp đã định.
Mà bên kia, Giang Trừng đem mấy tu sĩ Ôn gia mà Vương Linh Kiều mang đến đánh cho thất thất bát bát, cuối cùng một kiếm ghim chết Vương Linh Kiều trên mặt đất, còn không quên cảm thán một câu Tam Độc của hắn vẫn là dùng tốt. Ôn Triều cũng bị vợ chồng Giang Phong Miên hợp lực, tử điện quấn thân, một kiếm xuyên tim.
( Trả lại một kiếm xuyên tim Giang thúc thúc trong donghua, ta nói coconut dữ lắm:>)Liên Hoa Ổ sau một hồi quyết liệt, bây giờ đã thắng lợi.
Ngày đó, Giang Yếm Ly ở Mi Sơn xa xôi nhận tin.
Trên đó chỉ có bốn chữ---------Hết thảy bình an.
"Thật tốt quá....." Giang Yếm Ly hai hàng nước mắt thu hồi mật hàm, sau đó cáo biệt bà ngoại, liền trở về Vân Mộng.
Liên Hoa Ổ, đệ tử Giang thị tốp năm tốp ba rửa sạch thi thể, đem xác Ôn cẩu chất chồng bên ngoài đại môn, một mồi lửa thiêu cháy, thi thể đệ tử nhà mình cũng đã thu dọn kiểm kê.
Giang Trừng ôm tay đứng một bên giám sát, lúc này đây tổn thất của Liên Hoa Ổ do Ôn cẩu gây ra, có thể nói là cực kỳ bé nhỏ.
Nhưng hắn và vợ chồng Giang Phong Miên đều hiểu rõ, Ôn thị tự xem mình như mặt trời ban trưa, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường. Hôm nay nếu không phải Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ ở đây, Liên Hoa Ổ chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Hơn nữa, hắn đã ra ngoài xem xét, thi thể trên thuyền đều không phải chết do chính đạo, mà là bị vạn quỷ cắn trả mà chết.
Giang Trừng cau mày nhìn về phía các đệ tử Giang gia đang bận rộn, bầu trời mây đen dày đặc, một trận mưa to trút xuống.
Ngụy Vô Tiện giải quyết xong tu sĩ Ôn gia mới trở về, chiến sự Liên Hoa Ổ đã kết thúc, hắn báo cáo với vợ chồng Giang Phong Miên một lúc rồi lấy cớ mệt mỏi muốn về phòng nghỉ ngơi trước, Lam Vong Cơ một bên cũng hơi gật đầu, tỏ vẻ bản thân muốn chiếu cố hắn.
Hai người lại không trở về phòng, Ngụy Vô Tiện đi tới bến tàu ngoài Liên Hoa Ổ, đặt mông ngồi xuống, yên lặng cầm cây sáo không ngừng chuyển, Lam Vong Cơ liền một thân thẳng tắp đứng phía sau hắn, im lặng bồi hắn.
Hoa sen trên hồ bị không ít thuyền Ôn thị đè xuống, đệ tử thân mặc tử y giáo phục Giang gia đang ở thuyền con chèo đến dọn dẹp. Ngày thường yên tĩnh thanh tao bao nhiêu giờ lại bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, giống như Liên Hoa Ổ kiếp trước vậy.
Chẳng qua khi đó nhiễm đỏ liên hoa, không phải huyết nhục nhà họ Ôn, mà là của Giang gia.
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu thoáng nhìn sắc trời xám xịt, tốc độ chuyển sáo chậm lại, ánh mắt mông lung.
Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm nói: "Lam Trạm, ngươi xem cái sắc trời này, như là sắp mưa to."
Kiếp trước ngày Liên Hoa Ổ bị diệt, sau đó trời cũng buông xuống một hồi mưa to, tưới chết đi hai người trẻ tuổi nội tâm kiêu ngạo cùng tự phụ. Đã biết nguyên nhân cũng là bản thân như vậy không chịu nổi một kích, không giữ được nhà, cũng không cứu được người.
Lam Vong Cơ đi về phía trước một bước, ngồi xuống xếp bằng bên cạnh Ngụy Vô Tiện, "Mưa lớn cũng tốt, có thể tẩy đi vết máu trong hồ sen."
"Đúng vậy, hoa sen dính máu thật khó coi." Ngụy Vô Tiện chết lặng nói, cố thế nào cũng không thể vui vẻ, hoặc có thể nói là, căn bản không có cảm xúc gì.
Lam Vong Cơ ghé mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của Ngụy Vô Tiện, "Ngụy Anh, đều còn ở."
Phảng phất có những lời nói nhất định phải nghe được từ miệng của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện mới có thể chân chính xác nhận, thân thể nhẹ run lên, như vừa mới bừng tỉnh từ trong mộng, từ từ hội phục tinh thần.
"Lam Trạm, chúng ta thật sự.....thành công?" Đem đầu dựa vào vai Lam Vong Cơ, như mê man lập lại lời nói:" Lam Trạm, thật sự thành công?"
"Phải, Liên Hoa Ổ vẫn còn." Lam Vong Cơ không hề phiền hà trả lời hắn.
Nghe thấy thanh âm của y trầm thấp lại vô cùng kiên nhẫn trả lời, Ngụy Vô Tiện ruột cuộc bất giác cảm thấy một cơn ủ rũ nảy lên trong lòng, chờ Lam Vong Cơ lại nhìn về phía hắn, hắn đã tựa đầu vào vai y ngủ đi.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đem ngoại bào hoa văn mây cuốn khoác lên người hắn, nhẹ nhàng bế lên, sửa lại mái tóc, "Ngủ đi, Ngụy Anh."
Ôm Ngụy Vô Tiện trở về Liên Hoa Ổ, trên đường lại gặp phải Giang Trừng.
Giang Trừng thấy Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện giống như ôn mỹ nhân, trên người rõ ràng còn khoác ngoại bào Lam gia, kinh ngạc nhìn hai người. Một đôi mắt vốn dĩ đã không nhỏ giờ phút này lại mở to nhìn hai người quét tới quét lui, vừa định mở miệng muốn nói gì đó, lại thấy Lam Vong Cơ hơi hơi lắc đầu.
"Ngụy Anh mệt mỏi, để hắn ngủ một lát." đôi mắt Lam Vong Cơ rũ xuống, thoáng nhìn qua vẻ mặt ngủ không an ổn của Ngụy Vô Tiện nói.
Giang Trừng đương nhiên cũng nhìn đến vẻ mặt mệt mỏi của Ngụy Vô Tiện, cuối vũng vẫn là lựa chọn câm miệng, trầm mặc rời đi
Trong đầu bỗng nhiên nhớ ra trước kia Nhiếp Hoài Tang cho bọ họ đọc các thể loại thoại bản, có khi nào là Lam Vong Cơ vì "ân cứu mạng" mà lấy thân báo đáp đi?
Giang Trừng càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, người run lên từng đợt da gà, chạy lẹ về phòng.
- ------------------ .
||||| Truyện đề cử:
Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu |||||
Chương này bên QT dưới này có lời của tác giả đại thần, nhưng mà tui đọc xong cảm thấy văn phong bản thân không đủ để diễn tả lời tác giả muốn nói. Một phần là muốn mọi người ghé thăm bản QT của tác giả phieudu97 một chút. Bạn nào hứng thú có thể qua đó xem thử nhe, QT dễ đọc, không quá rắc rối, càng không bị tui biến thể:)))))))