Lam Hi Thần sau khi nghe hai người nói chuyện xong, trầm mặc ngồi bên cạnh bàn một hồi lâu.

Cách Lam Vong Cơ tường thuật đại khái giống với tính cách tích chữ như vàng, Ngụy Vô Tiện lại giống như tiên sinh thuyết giáo rõ ràng chi tiết.

Bất luận là phương thức giải thích nào, cũng đủ chấn động.

Ngụy Vô Tiện vẫn luôn nói nhìn Lam Hi Thần, nghĩ đến lúc trước ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không thiếu đối đãi tốt với hắn, hắn cũng nhớ sau cái chết của Kim Quang Dao, Lam Hi Thần luôn xuất hiện với vẻ mặt mệt mỏi, mở miệng an ủi: "Đại ca....,ngạch, Trạch Vu Quân, trước sau hiện giờ ngươi cũng đã mang Kim Quang Dao về, tin rằng sẽ không mang lại nhiều sóng gió như kiếp trước."

Lam Hi Thần hơi gật đầu, xoa xoa ấn đường, có chút mệt mỏi nói: "Không nghĩ tới, A Dao hắn lại có thể như thế."

"Hiện tại cũng chưa muộn". Lam Vong Cơ nhận định một câu.

Tiễn Lam Hi Thần với một vẻ bối rối đi, Ngụy Vô Tiện ngồi trên giường mới tự nhiên cảm thấy không đúng, bọn họ chỉ mới đi mất hai ngày, như thế nào Lam Hi Thần lại gọi Kim Quang Dao là "A Dao"????

"Lam Trạm, kỳ thật huynh trưởng ngươi với Kim Quang Dao rất có duyên." Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ đến lời Lam Hi Thần vừa kể lại quá trình tìm Mạnh Dao, không khỏi cảm khái, "Rõ ràng không có một chút manh mối, đi ở trên đường lớn cũng có thể gặp được."

Lam Vong Cơ đem áo ngoài treo lên giá, lại lấy quần áo của Ngụy Vô Tiện treo một bên, "Từng nghe huynh trưởng nói, năm đó khi chạy trốn Ôn thị, cùng đại để là cảnh tượng tương đồng."

"Duyên phận thật là một thứ kỳ diệu." Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, như thể suy tư gì đó gật gật đầu, bỗng nhiên nhìn về phía Lam Vong Cơ, mà Lam Vong Cơ cũng đang nhìn hắn.

Giống như mặc kệ khi nào, ngươi cuối cùng sẽ tìm được ta.

Tam sinh tam thế, đều tìm được nhau.

Tựa như mỗi lúc nhìn về phía của ngươi, chính ngươi cũng sẽ chăm chú nhìn về phía ta.

Ngụy Vô Tiện cười cười, cả người càng thêm phong thần tuấn lãng, đưa hai tay về hướng Lam Vong Cơ, "Nhị ca ca, ôm ta một cái."

Như thế liền sà vào một cái ôm ấp tràn ngập hương vị đàn hương thanh lãnh.

Bị Lam Hi Thần náo loạn một chuyết, cũng đã hơn một canh giờ, sắc trời đã tối, tình sự cũng khụ khụ bị ngưng lại, một cái ôm không mang theo dục vọng, chỉ đơn giản hai người tâm ý tương thông ôm nhau mà thôi.

Ấm áp, lòng người cũng an tĩnh.

Ngụy Vô Tiện chôn ở cổ người kia ngửi mùi đàn hương thanh lãnh mãi không chán, chợt thấy cơn buồn ngủ ập đến, chỉ muốn thanh tĩnh nằm trong lòng ngực của Lam Vong Cơ ngủ một giấc.

"Nhị ca ca, ta mệt rồi, còn có chuyện gì ngày mai nói sau...." Ngụy Vô Tiện ngáp một cái, ôm Lam Vong Cơ nằm xuống, điều chỉnh tư thế nằm trong lòng ngực của hắn, nỉ non nói.

"Ngủ đi, Ngụy Anh."

Sáng sớm hôm sau

"Ngụy Vô Tiện, ngươi có mau lên không! A cha kêu chúng ta đến đại sảnh!!!" Sáng sớm, Giang Trừng đứng ở ngoài cửa vốn định như ngày thường một chân đá văng cửa phòng của Ngụy Vô Tiện, chỉ là phút cuối cùng nhớ tới vị Lam Nhị công tử hình như cũng đang ở đây, cưỡng chế đem một chân đang nâng lên thu trở về.

Lam Vong Cơ sớm đã đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề ra mở cửa: "Giang công tử."

Giang Trừng thấy người ra mở cửa là Lam Vong Cơ, thái độ lập tức hòa hoãn không ít, "Lam nhị công tử hảo. Xin hỏi Ngụy Vô Tiện đã dậy chưa, cha ta triệu hắn đến đại sảnh thương nghị chuyện quan trọng."

Lam Vong Cơ mở cửa cũng không lớn, đứng ở giữa vừa có thể cản trở tầm nhìn vào trong phòng, hơi ghé mắt nhìn thoáng vào trong, sau lại đối mặt với Giang Trừng nói: "Thỉnh Giang công tử đi trước, Ngụy Anh liền đến sau."

Giang Trừng tổng cảm thấy có điểm nào đó không đúng lắm, lại không thể nói đến, chỉ có thể hành lễ, " Làm phiền Lam nhị công tử chuyển lời."

Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu, liền đóng cửa lại, đi đến mép giường nhẹ nhàng vỗ vỗ Ngụy Vô Tiện, "Ngụy Anh, nên dậy."

Chăn đệm trên giường có hình dáng một người người khẽ động đậy, thập phần không tình nguyện xốc chăn lên, một đôi mắt còn không có mở ra, oán giận nói: "Lam Trạm, Lam Trạm tốt, ngươi cho ta ngủ thêm một lát...."

Lam Vong Cơ mang quần áo hắn đặt lên đầu giường, bất đắc dĩ ngồi xuống, đỡ Ngụy Vô Tiện ngồi tựa vào trong lòng, cũng chính bản thân y, kiếp trước sủng Ngụy Vô Tiện đến vô pháp vô thiên, muốn đem người này xuống khỏi giường muốn mất cả nửa ngày.

"Ngụy Anh, Giang tông chủ tìm ngươi."

Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng mở bừng mắt, chớp chớp hai cái, mới phải ứng lại việc Giang tông chủ ở đây không phải là Giang Trừng, mà là Giang Phong Miên, bọn họ đã trở về hai mươi mấy năm trước a~.

Lập tức từ trên giường nhảy dựng xuống, nhanh chóng mặc quần áo, "Xong rồi xong rồi, ta quên bén chuyện chúng ta trở lại quá khứ, còn tưởng rằng đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ!"

Lam Vong Cơ theo thói quen giúp hắn chỉnh sửa quần áo tóc tai, "Giang tông chủ triệu ngươi, hẳn là thương lượng chuyện của Ôn thị, ta đi cùng với ngươi."

Hai người đi vào đại sảnh Liên Hoa Ổ, vợ chồng Giang Phong Miên cùng tỷ đệ Giang Trừng đã ngồi ở trong. Thấy Ngụy Vô Tiện mang theo Lam Vong Cơ cùng nhau đến, đều có chút kinh ngạc.

Giang Phong Miên mở miệng nói: "A Anh, ngươi như thế nào lại mang Lam nhị công tử đến đây? Việc này không nên liên lụy quá nhiều người."

Ngụy Vô Tiện lôi kéo Lam Vong Cơ ngồi xuống, "Giang thúc thúc, ta biết các mọi người muốn tìm ta nói sự tình của Ôn thị. Ngày hôm qua đông người không tiện mở miệng, hôm nay đều là người trong nhà, cũng không có gì khó nói, ta cùng Lam Trạm......Chúng ta là từ hơn hai mươi năm sau trở về." . ngôn tình hoàn

"Khụ khụ khụ!" Giang Trừng đang uống nước liền bị dọa đến sặc, "Ngụy Vô Tiện, đây là lúc nào mà ngươi còn nói giỡn!"

Ngụy Vô Tiện không tiếp lời hắn, tiếp tục đổ trà vào ly nói: "Chuyện trạm giám sát, căn bản không phải ta ở Giáo hóa ty nghe được, mà là kiếp trước chính mình trải qua."

( edit câu này xong hình ảnh Liên Hoa Ổ ngập trong lửa, Giang thúc thúc cùng Ngu phu nhân người quỳ người nằm trong donghua hiện về trong đầu tui:<)

Tay Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên đều nắm thành quyền, Giang Yếm Ly che miệng kinh ngạc.

Nhớ đến Liên Hoa Ổ diệt môn, máu chảy thành sông như rõ ràng như trước mắt, Ngụy Vô Tiện hít một hơi thật sâu, Lam Vong Cơ lặng lẽ ở dưới bàn nắm tay hắn trấn an.

"Ngu phu nhân dùng tử điện trói ta cùng Giang Trừng, đem chúng ta đưa ra ngoài Liên Hoa Ổ, sư tỷ khi đó đang ở Mi Sơn thăm người thân, liền tránh được một kiếp. Ôn Triều mang theo Ôn Trục Lưu, đồ sát Liên Hoa Ổ......diệt môn."

Giọng nói buông xuống, toàn bộ đại sảnh lâm vào trầm mặc, sau một lúc lâu, Giang Trừng mới gian nan mở miệng: "Ngụy Vô Tiện, người đùa vui quá."

"Hắn nói sự thật." Ngu phu nhân đột nhiên trầm giọng, "Sáng nay ta nhận được mật tin của Mi Sơn, bà ngoài các ngươi mắc bệnh, ta vốn định để A Ly đến đó, việc này đến A Ly ta còn chưa nói, Ngụy Anh càng không thể nào biết được."

Hơn nữa, hai người đều biết, Ngụy vô Tiện tuy có lúc tùy tiện, cũng sẽ không đem chuyện diệt môn để vui đùa.

Giang Trừng ngẩn người, tay dùng sức nắm chặt cái ly đến mức trắng bệch.

Ngụy Vô tiện tiếp tục nói, "Sau đó, bởi vì Liên Hoa Ổ bị diệt, tiên môn bách gia rốt cục mới hạ quyết tâm, mở ra Xạ Nhật Chi Chinh, Ôn thị khi đó mới bị lật đổ."

Giang Yếm Ly đã kinh ngạc không nói ra lời, đôi mắt long lanh như có nước mắt dâng tràng. Giang Phong Miên nhắm mắt vẫn chưa lên tiếng, một lát nỗi lòng bình phục, mới mở miệng: "Nếu vậy, Lam nhị công tử vẫn là nên trở về Cô Tô, để tránh bị Liên Hoa Ổ tai bay vạ gió."

Bị chỉ điểm, Lam Vong Cơ đứng dậy hành lễ, "Giang tông chủ, Vong Cơ nguyện lưu lại Liên Hoa Ổ chi viện."

Ngu Tử Diên lên tiếng: "Không hợp lý lẽ, nếu đúng như các ngươi nói Liên Hoa Ổ không tránh được một kiếp, hiện giờ cũng sẽ không có bao nhiêu phần thắng."

"Mẹ." Giang Trừng ở một bên hô lớn.

Ngu Tử Diên trừng mắt nhìn Giang Trừng một cái, ý bảo hắn câm miệng, lại tiếp tục nói: "Lam nhị công tử dù sao cũng là người của Cô Tô Lam thị, mà người Giang gia ta, chết cũng sẽ bảo vệ gia tộc mình, nếu Lam nhị công tử ở tại Giang gia không may có việc gì, sau này Giang thị nếu có trùng kiến, cũng sẽ mang tai tiếng."

"Giang thúc thúc, Ngu phu nhân, Lam Trạm hắn sẽ không đi, ta.....ta lúc trước sau Xạ Nhật Chi Chinh đã từng cứu mạng hắn, quá mệnh chi giao, hơn nữa Lam Trạm hiện tại có tu vi của hai mươi mấy năm sau, so với Ôn Trục Lưu cao hơn không ít, hơn nữa ta cũng......ùm, so với hiện tại lợi hại hơn rất nhiều. Ta cùng hắn ở lại đây, nhất định bảo vệ Liên Hoa Ổ vô sự." Ngụy Vô Tiện nhìn một người hai người đều đang khiếp sợ, nếu bây giờ hắn nói ra hắn cùng Lam Vong Cơ đã kết thành đạo lữ, khả năng sẽ gây ra chấn động, chỉ có thể tùy tiện bịa ra một cái lý do nghe được.

Xác thực lấy tu vi quỷ đạo của hắn cùng Lam Vong Cơ, bảo hộ Liên Hoa Ổ, cơ bản là không có vấn đề.

Lam Vong Cơ sốt ruột nhìn hắn một cái, mà Ngụy Vô Tiện cũng chỉ có thể xấu hổ mỉm cười một cái đáp lời, ánh mắt ra hiệu, ý bảo hắn phụ họa bản thân một chút.

Lam Vong Cơ khẽ thở dài một cái, chắp tay nói: "Giang tông chủ, Ngu phu nhân, Vong Cơ đều đã xin chỉ thị của trưởng bối Lam gia."

Ngu phu nhân còn muốn nói gì đó, đã bị Giang Phong Miên ngăn lại: "Tam nương, bọn nhỏ đã trưởng thành, đã như vậy, không cần nhiều lời."

Ngụy Vô Tiện lại nhìn về phía Giang Yếm Ly: "Giang thúc thúc, sư tỷ linh lực không tinh, vẫn là nên để sư tỷ đi Mi Sơn, không để bị ngộ thương."

"Ta không đi, ta muốn ở lại Liên Hoa Ổ." Giang Yếm Ly lắc đầu, kéo tay Giang Phong Miên, "A cha, mẹ, A Ly muốn ở nhà, A Ly cũng là người nhà họ Giang."

Giang Phong Miên nói: "A Ly, ngươi ở lại đây, chúng ta còn phải phân tâm bảo hộ ngươi một phần, A Anh đã nói như vậy, đó là có nắm chắc phần thắng, ngươi không tin A Anh sao?"

"Ta...." Giang Yếm Ly nhất thời không nói ra lời, yên lặng cúi đầu, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Được, ta đi Mi Sơn."

Giang Trừng ở bên kia, đã bị cái thế giới không chân thật này chấn động không nói nên lời, gân xanh trên nắm tay đã nổi lên toàn bộ.

Việc đã đến nước này, cũng không có gì để thương lượng tiếp, sau cơm trưa, Ngu phu nhân mang Giang Yếm Ly đưa lên thuyền đi Mi Sơn.

Lam Vong Cơ tìm Lam Hi Thần nói rõ sự tình, mà Ngụy Vô Tiện ngồi ở giáo trường, nhìn các sư đệ luyện kiếm, tay nhẹ nhàng điểm trên bàn đá, như là đang đợi người nào đến.

"Ngụy Vô Tiện."

"Giang Trừng, ngươi đến rồi." Ngụy Vô Tiện cười một cái, "Ngồi đi."

Giờ khắc này, Giang Trừng mới thật sự cảm thấy hắn và đại sư huynh hắn không giống nhau, như là so với hắn nhiều tuổi thành thục hơn hẳn.

Tay nắm thành quyền, lại buông lỏng ra, cuối cùng vẫn ngồi xuống. "Ngụy Vô Tiện, vừa rồi ở đại sảnh, ngươi còn cái gì gạt cha mẹ chưa nói."

Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu, "Nga? Sư muội cảm thấy ta có cái gì chưa nói?"

"Ta không có nói giỡn với ngươi!" Giang Trừng hô lớn, âm thanh lại yếu đi chút, ".....Liên Hoa Ổ, sau đó như thế nào?"

Ngụy Vô Tiện rũ xuống mi mắt, không nhìn rõ biểu tình trên mặt, thấp giọng nói: "Người làm tông chủ, trùng kiến Liên Hoa Ổ, sư tỷ gả chồng, có một hài tử, là con trai, hắn với ngươi quan hệ rất tốt, các ngươi sau đó cũng đều rất tốt."

"Vậy còn ngươi? Ngụy Vô Tiện, vậy còn ngươi?"

Một lát sau, Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, bày ra vẻ mặt Giang Trừng quen thuộc nhất, sáng lạn lại có chút thiếu đánh tươi cười, "Ta cũng rất tốt, còn cưới được một mỹ kiều nương, đúng rồi, hai mươi mấy năm sau ngươi vẫn độc thân, nga, còn bởi vì ghen ghét ta mà nuôi rất nhiều chó!"

"Ngươi cút!" Giang Trừng đấm một quyền lên vai Ngụy Vô Tiện, "Vậy ngươi, ngươi có phụ tá ta xây dựng lại Giang gia...."

" Đúng, tất nhiên là có." Ngụy Vô Tiện gật gật đầu vô cùng chân thành, "Giang Trừng, thật sự tất cả đều rất tốt."

( Tui thật sự rất là đau lòng khi viết khúc này, cái hố Vân Mộng song kiệt luôn cắn rứt thật mà)

Đời trước đã xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, đời này sẽ không.

Cho nên Giang Trừng, có một số việc, ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết rằng về sau sẽ đều rất tốt, là được rồi.

Giang Trừng hoài nghi nhìn hắn một hồi lâu, rốt cuộc vẫn lựa chọn tin, bất quá ngoài dự đoán tiến lên ôm hắn một cái.

"Ngụy Vô Tiện, Vân Mộng Song kiệt, vẫn sẽ như vậy đúng không?"

(aaaaaaaaaaaa:<........xin lỗi chap này nói nhảm nhiều quá, mọi người tha thứ.)

Nghe được khả năng gia môn bị hủy diệt, cha mẹ đều mất, người bên cạnh mình chỉ còn lại có sư huynh và sư tỷ. Giang Trừng cuối cùng cũng là một thiếu niên choai choai chưa lớn, trong lòng thắc mắc, chỉ có thể thông qua phương thức này làm bản thân an tâm.

Ngụy Vô Tiện có chút kinh ngạc, đôi mắt mở to, giây lát, cũng dùng sức ôm lấy hắn, trịnh trọng nói: "Đúng, vẫn sẽ như vậy."

Còn nói thêm:" Nhưng mà ta còn phải về nhà bồi lão bà, rốt cuộc thì ta là người có gia thất, so với ngươi thì không giống nhau a."

Giang Trừng biết là hắn vẫn ở đậu nhà mình vui vẻ, nhưng vẫn là không nhịn được trợn mắt, buông lỏng hắn ra, lại cho hắn một quyền, "Rốt cục là cô nương nhà ai mắt bị mù mà gả cho ngươi?"

Ngụy Vô Tiện cười hắc hắc, "Đến lúc đó ngươi sẽ biết."

"Ta mới không có hứng thú!" Giang Trừng bực dọc quay đầu đi, "A tỷ trước khi đi có hầm canh sườn củ sen, muốn ăn thì tự mình đi đến phòng bếp mà ăn, bằng không ta không cam đoan tối nay còn thừa."

"Sư muội tốt, ta hiện tại liền đi ha ha ha."

"Chừa cho ta một chút!"

" Đừng có mơ!"

- ----------------------------------------------------------------------------

Hiện tại cũng đã đi đến chap thứ 7 rồi, còn sương sương gần 50 chap với dăm ba cái phiên ngoại thôi:))))))

Mình rất vui vì mọi người đọc bản edit lại của mình, mình không biết tiếng Trung, tiếng Việt thì như người Việt vậy đó:)))), là một người không thể bình thường hơn. Đây cũng là đồng nhân đầu tiên mình làm, chỉ là đọc qua rất nhiều đồng nhân rồi, thấy đồng nhân này rất là hay, theo hướng nguyên tác mà hảo hảo lấp hố. Sai sót rất nhiều, nhất là chính tả, các bạn đọc qua cứ cho mình ý kiến mình sẽ sửa lại, rất vui vì các bạn quan tâm luôn ó.

Chap này Giang Trừng dễ cưng quá ò, thật làm con tim bé nhỏ bị má Khứu dày vò được an ủi hahaha. Chắc Lam - cô nương bị mù- Trạm không biết việc Ngụy Anh bị Giang Trừng ôm đâu, không là lu giấm Cô Tô lại đổ mất:)))))). Toi sẽ cố gắng mỗi ngày một chap, vì có người đọc rồi, mà toi nghĩ mọi người cũng giống toi không thích chờ đợi haha:))) Sẽ tận tâm, mọi người yên tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play