Edit: Cá Mực 99

Trong thư phòng, Lâm Chỉ cúi đầu đứng trước mặt đại ca, bắt đầu nói ra mọi việc từ Lưu tẩu tử ở thôn Tam Tính đến tất cả việc sau này đều nói ra rõ ràng hết, lúc nói đến việc bởi vì để ý đến lời đồn đãi nên nàng trèo nóc nhà vào phủ Thành vương, chén trà trong tay Lâm Như Mộ "Ba" một tiếng nứt ra.

Lâm Chỉ nhìn thấy mãnh sứ rơi đày bàn, vô ý thức rụt cổ một cái, đã lâu nàng chưa thấy đại ca tức giận như vậy.

Lâm Như Mộ tức giận nói: "Ngươi còn biết sẽ khiến cho người khác chê cười?"

Lâm Chỉ tiến lên phía trước vài bước, cẩn thận lấy khăn tay ra đưa cho đại ca lau tay, Lâm Như Mộ nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của Lâm Chỉ đưa khăn tay đưa tới trước mặt mình, cuối cùng hít sâu một hơi cưỡng chế lửa giận, tiếp nhận khăn tay lau nước trà bắn lên người.

Sau khi lau sạch tay Lâm Như Mộ cũng thoáng bình tĩnh một chút, nhìn thấy Lâm Chỉ nghiêm túc nói: "Ta biết ngươi xưa nay không quan tâm đến cấp bậc lễ nghĩa, nhưng hạn chế giữa nam nữ không thể không để ý, ngươi hôm nay một mình đi phủ Thành vương, không nói cô nam quả nữ gặp riêng là không hợp, phàm xảy ra việc gì ngoài ý muốn, ngươi một nữ tử chưa lấy chồng sẽ giải quyết việc như thế nào ?"

Lâm Chỉ cúi đầu nhỏ giọng phản bác: "Trong lòng ta biết rõ, hơn nữa Thành vương cũng không phải người không tuân thủ lễ nghi. . . . . ."

"Ngươi!" Lâm Như Mộ chán nản, rồi lại nghĩ đến cha mẹ không ở kế bên tiểu muội có hành vi như thế cũng do chính hắn một huynh trưởng quản giáo không nghiêm, vì thế cố gắng thả chậm ngữ khí nói, "Lúc trước là ta không nên để ngươi cùng Thành vương đi huyện Vu Thành An, hiện giờ mặc kệ hai người các ngươi tình thâm ý sâu như thế nào, trước khi sang năm tới sinh thần của ngươi, việc nên có quy củ vẫn phải có, tuyệt đối không thể trong lúc nhất thời xúc động mà làm ra việc hoang đường!"

Lâm Chỉ theo bản năng gật đầu một cái, lập tức lại cảm thấy không đúng, nháy mắt ngẩng đầu vẻ ngạc nhiên mà nhìn đại ca nhà nàng vội vàng mở miệng giải thích: "Ta cùng với Thành vương không có. . . . . . Chúng ta không phải. . . . . . Ai nha, tóm lại cũng không phải là có chuyện như vậy!"

Lâm Như Mộ nhìn thấy Lâm Chỉ bởi vì bị hiểu lầm cũng không biết nên giải thích như thế nào mà mặt có một chút đỏ lên, cảm thấy tiểu muội nhà mình là bị nói trúng tâm tư nên thẹn thùng, giận dữ nói: "Có mấy lời ngươi nếu xấu hổ không thể nói với ta, có thể cùng ngoại tổ mẫu hoặc nhị vị mợ nói một câu, việc này không phải hai người các ngươi chính mình muốn như thế nào liền có thể như thế đó, vẫn nên phải được thông qua trưởng bối."



Lâm Chỉ khóc không ra nước mắt, tiếp tục giải thích: "Đại ca, ta thật không có --"

"Được rồi, đừng nhiều lời vô ích." Lâm Như Mộ khoát tay đánh gảy lời của nàng, "Đi đem gia huấn chép phạt hai mươi lần, cấm túc một tháng, trong lúc không có lệnh của ta không được một mình ra phủ, bằng không hai thị nữ của ngươi sẽ cùng nhau bị phạt."

Lĩnh phạt xong Lâm Chỉ ngưng không nói gì, một mảnh hỗn độn trong đầu óc chỉ còn sót lại một cái ý niệm, sớm biết rằng cũng bị phạt nàng liền uống nhiều thêm mấy ngụm rượu.

Trong viện Ánh Nguyệt Trai, Lâm Chỉ để cho Kiêm Hà rót cho mình chén trà lạnh lại đây liền bắt đầu vùi đầu chép sách, gia huấn Lâm thị được tổ tiên Lâm gia chỉnh sửa cộng thêm đời đời đều truyền lại trong một quyển sách, toàn bộ gia huấn gần ba nghìn chữ, cho dù Lâm Chỉ bằng tốc độ nhanh nhất chép, thì cái nhiệm vụ bị phạt chép hai mươi lần này thật là cực hình.

Gần nửa canh giờ qua đi, Lâm Chỉ vẫn đứng chép sách rốt cục cảm thấy hơi mệt, để bút xuống đi tới ghế ngồi xuống uống trà nghỉ ngơi, chống mặt nghe chim hót ngoài cửa sổ từng trận, suy nghĩ không thể khống chế mà nhớ tới người vừa mới cùng mình uống rượu, nàng hôm nay rốt cục đã có thể nhìn rõ Ngụy Trạc bên ngoài cứng rắn lạnh như băng nhưng bên trong lại dịu dàng lương thiện, Lâm Chỉ không khỏi tiếc nuối âm thầm thở dài, chính mình ở kiếp trước như thế nào lại không sớm quen biết Ngụy Trạc, nếu không kết cục chắc chắn là một cảnh tượng khác.

Nhớ tới Ngụy Trạc, Lâm Chỉ phát hiện nhịp tim của mình lại không thể khống chế đập loạn xạ, nàng đưa tay vỗ vỗ mặt mình, đứng dậy trở về phòng, nhất định là trưa hôm nay đã uống nhiều rượu đợi nàng ngủ một chút chắc sẽ thanh tỉnh bình thường lại.

Ngày hôm sau khi kết thúc lâm triều, Ngụy Trạc đi tới cửa cung liền thấy Lâm Như Mộ đứng chắp tay ở trước xe ngựa của mình, Lâm Như Mộ gặp Ngụy Trạc đang đi lại đây chắp tay nói: "Vương gia."

Ngụy Trạc khẽ gật đầu, đối với Lâm Như Mộ so đối với người bên ngoài vẻ mặt ôn hoà đi mấy phần, "Lâm đại nhân có việc?"

Hai nhà Lâm Thẩm mặc dù không kéo bè kết phái, bất quá lúc trước Thẩm thái phó ngoại tổ phụ hắn vô tình để lộ đôi lời hắn mới biết được trong lòng ngoại tổ phụ hắn thiên về Thành vương nhiều hơn, Lâm Như Mộ mặc dù không rõ ngoại tổ phụ xưa nay duy trì sự trung lập sao lại có suy nghĩ nghiêng về Thành vương, nhưng hắn cũng không phủ nhận ảnh hưởng của ngoại tổ đối với mình, hơn nữa lúc trước Lâm Chỉ đi huyện Vu Thành An, Lâm Như Mộ đối Thành vương có ấn tượng là một người ngay thẳng.

Thế nhưng giờ phút này, Lâm Như Mộ nhìn về phía Ngụy Trạc trong ánh mắt đã pha chút phức tạp, vừa nghĩ tới hôm qua Lâm Chỉ đi tìm người trước mắt này uống rượu, Lâm Như Mộ liền hận không thể cởi bỏ lớp vỏ bọc này mà đánh cho Ngụy Trạc sợ cách xa Lâm Chỉ một chút, tưởng tượng chung quy cũng chỉ là tưởng tượng, phóng mắt khắp thiên hạ này còn có ai đánh lại Thành vương, còn nữa hắn là một người đại ca tốt cũng không thể đánh gãy uyên ương, vì thế Lâm Như Mộ cưỡng chế bực bội tức giận trong lòng, chậm rãi nói: "Hôm qua Chỉ nhi làm việc lỗ mãng, ta đã phạt nàng ở trong phủ cấm túc chép sách, mong rằng Vương gia chớ trách."

Ngụy Trạc hiểu ý đồ Lâm Như Mộ đến, nhớ đến dáng vẻ Lâm Chỉ hôm qua vì không để Lâm Như Mộ phát hiện ngay cả rượu cũng không dám uống nhiều, nhịn không được mở miệng nói: "Không sao, cũng không phải chuyện lớn gì, Lâm cô nương tính tình trong sáng ngay thẳng không câu nệ tiểu tiết cũng có thể hiểu được."



Nghe vậy ánh mắt Lâm Như Mộ càng thêm phức tạp vài phần, Thành vương khi nào thay người khác nói lời tốt? Nhưng hắn hiện tại vì Chỉ nhi cầu tình như vậy a?

Vì tiểu muội nhà mình Lâm Như Mộ vẫn quyết định chỉ điểm không rõ ràng ra vài phần, vì thế hắn nói: "Chỉ nhi tuổi còn nhỏ, rất nhiều thời điểm làm việc đều không chu toàn, người nhà từ xưa nay chiều theo tính nết của nàng nên nàng đã quen, nhưng nói đến làm việc nên có quy củ cùng cấp bậc lễ nghĩa vẫn là không thể thiếu." Lâm Như Mộ gắt gao mà nhìn chằm chằm Ngụy Trạc, cảm thấy không khỏi có chút rối rắm, hai người các ngươi nếu thực sự yêu thích nhau, nên nói cho cha mẹ lệnh kiếm bà mai mối hôn ước đây là điều không thể thiếu, Vương gia người hiểu a?

Ngụy Trạc tán đồng gật gật đầu, "Lâm đại nhân nói có lý." Nếu không phải có người nhà yêu thương Lâm Chỉ cũng không có thể giống như bây giờ không giống người thường.

Lâm Như Mộ nghe Ngụy Trạc đồng ý tâm vẫn treo lơ lửng cuối cùng quay về chỗ cũ, còn tốt, Thành vương quả nhiên không phải người không đáng tin cậy, mỉm cười cùng Ngụy Trạc nói lời chào, lúc này mới cưỡi ngựa rời đi.

Ngụy Trạc ngồi trên xe ngựa, nghĩ đến vẻ mặt Lâm Chỉ bị đại ca nàng bắt cấm túc chép sách, khóe miệng không khỏi giương lên mỉm cười, mở miệng nói với xa phu: "Đi tới đào viên một chuyến trước."

Trong phủ An Định Hầu, Lâm Chỉ sáng sớm liền rời giường chép sách, tới gần thời gian ăn trưa rốt cục cũng chép xong một lần, có nha hoàn đang cầm một hộp lớn đi vào Ánh Nguyệt Trai, "Tiểu thư, có người tới đưa cho người cái này."

Kiêm Hà tiếp nhận hộp cơm, hỏi: "Ai tặng?"

Tiểu nha hoàn kia lắc đầu nói: "Người nọ ngồi ở trong xe ngựa không lộ diện, tùy tùng của hắn đem hộp cơm đưa cho người gác cổng xong rồi nói gia chủ hắn đưa cho tiểu thư liền rời đi."

Lâm Chỉ đưa tay đem hộp cơm mở ra, chỉ thấy bên trong là một tầng hoa đào xốp giòn tinh xảo, lập tức cười nói: "Đi xuống đi, ta biết là ai tặng rồi."

Lâm Chỉ đưa tay bốc lên một khối nhỏ hoa đào xốp giòn bỏ vào trong miệng, mùi vị trong veo dầy đặc ở trong miệng tan ra, tâm trạng Lâm Chỉ nháy mắt tốt hơn nhiều, việc cấm túc chép sách tựa hồ cũng không có khó chịu như vậy nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play