Trước mặt trong chén bát sứ nhiều ra thêm một miếng cá non mềm, Lâm Chỉ ngẩng đầu, chỉ thấy Ngụy Trạc buông đũa nhìn nàng nói: "Ăn trước chút đồ rồi uống rượu."
Lâm Chỉ nhìn chằm chằm hai mắt Ngụy Trạc sáng trong sâu xa, dưới đáy mắt của hắn nàng thấy rõ cái bóng của mình, Lâm Chỉ cười nhẹ gắp miếng cá, "Đa tạ vương gia."
Ngụy Trạc nhìn thấy cái miệng nhỏ của Lâm Chỉ ăn thịt cá trong chén tuyết trắng, đột nhiên có chút mất tự nhiên thu hồi ánh mắt, hầu kết trượt lên xuống một chút, tiếp tục uống rượu.
Lâm Chỉ bưng ly rượu lên nói: "Vương gia, chén này ta kính ngươi, liền kính cho cảnh xuân vô tận này cùng núi sông tươi tốt."
Hai ba chén qua đi, Lâm Chỉ đem chén rượu đẩy ra, "Ta không uống nữa, để cho người đi nấu chén canh giải rượu cho ta đi."
Ngụy Trạc hơi nghi hoặc nhìn về phía Lâm Chỉ, lần trước ở Vu Thành An nếu không phải mình ngăn cản, Lâm Chỉ có thể một mình uống xong một bình nhỏ, như thế nào hôm nay lại thu liễm.
Lâm Chỉ nhìn trời, "Đại ca của ta ở trong phủ."
Ngụy Trạc bật cười, phất tay lệnh cho nha hoàn một bên phục vụ đi chuẩn bị canh giải rượu, "Ngươi như vậy một cô nương chạy đến quý phủ ta tìm ta uống rượu, quả thật cũng quá lớn mật một ít."
Lâm Chỉ uống canh nhìn Ngụy Trạc, không chút do dự thổi phồng nói: "Vương gia quân tử như vậy, dù mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, ta tự nhiên là an tâm."
Có lẽ là mùi rượu say lòng người, càng có lẽ là do say vì mỹ nhân, ánh mắt Ngụy Trạc dừng ở trên mặt Lâm Chỉ, thanh âm vốn trong trẻo lạnh lùng dễ nghe dưới cơn say lại mang đến một tia ý tứ hàm xúc, "Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn thì không phải quân tử mà là thái giám."
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Chỉ cảm thấy mình đã muốn sa vào ánh mắt Ngụy Trạc, lời nói mới rồi mang theo ý ám chỉ quá mức trắng trợn, lý trí nói cho nàng nên lập tức dời ánh mắt sau đó không để lại dấu vết mà đổi một cái đề tài, nhưng mà nàng như bị điểm huyệt lại không dời đi tầm mắt. . . . . . Cũng không nghĩ muốn dời tầm mắt.
Ngụy Trạc đột nhiên hướng nàng duỗi tay tới, nhịp tim Lâm Chỉ nháy mắt rối loạn, ngay lúc đối mặt thiên quân vạn mã nàng chưa từng có cảm giác bối rối này, nàng cảm thấy tửu lượng của mình càng kém đi a.
Ngụy Trạc gở xuống một cánh hoa hải đường rơi trên nàng, "Tóc có chút rối loạn."
Vừa lúc nha hoàn dâng trà tới, Lâm Chỉ lập tức nâng chung trà lên ý đồ che dấu vẻ không được tự nhiên của mình, bất đắc dĩ cái tai phiếm hồng lại tiết lộ cảm xúc của nàng, Lâm Chỉ thầm nghĩ lần sau xem ra không thể cùng Ngụy Trạc uống rượu, rượu không say lòng người, Ngụy Trạc lại có thể say lòng người.
Lúc sau gần nửa canh giờ trôi qua hai người đều ngầm hiểu mà không đề cập tới sự thất thố mới vừa rồi, coi như sự thất thần cùng tim đập nhanh trong nháy mắt đó đều là ảo giác trong cảnh xuân này.
Sau khi cơm nước xong, Ngụy Trạc cố ý dẫn Lâm Chỉ đi qua cửa phía đông của vương phủ, không quên nhắc nhở: "Lần sau nếu tới thì từ bên này đi vào, chớ để sự việc như hôm nay tái diễn."
Lâm Chỉ muốn trả lời lần sau sẽ không tới đây một mình nghĩ lại nếu nói như này không hợp cấp bậc lễ nghĩa, nhưng mà nàng lại nghe được chính mình nhẹ giọng đáp: "Được."
Cho đến khi đã trở lại phủ An Định Hầu, Lâm Chỉ vẫn cảm thấy tất cả chuyện xảy ra vừa rồi hết thảy đều có chút không chân thực, nàng thực hoài nghi đây là ảo giác sau khi say rượu lại tưởng tượng ra cảm giác khó có thể khống chế này.
"Chỉ nhi." Một thanh âm quen thuộc nháy mắt đem suy nghĩ Lâm Chỉ đang trôi nổi nơi xa kéo về thực tế, Lâm Như Mộ đứng ở trong đình viện nhìn thấy tinh thần Lâm Chỉ hoảng hốt, nhíu mày hỏi, "Muội đã đi đâu?"
Lâm Chỉ bị đại ca hỏi dọa sợ tới mức giật mình một cái, lập tức dừng lại cước bộ, cùng đại ca duy trì khoảng cách hơn mười bước, nghiêm mặt lắc đầu nói: "Đi gặp một người bạn."
Lâm Như Mộ đến gần nàng, Lâm Chỉ liền nhịn không được lui về phía sau, rốt cục Lâm Như Mộ không thể nhịn được nữa mà quát: "Không được lui về phía sau!"
Lâm Chỉ yếu ớt nhìn qua đại ca, nhỏ giọng lấy lòng nói: "Đại ca, ngươi đừng tức giận. . . . . ."
Sau khi hai người cách khoảng nữa bước chân, Lâm Như Mộ ngửi ngửi mùi rượu nhàn nhạt trên người Lâm Chỉ, sắc mặt càng ngày càng khó coi, "Uống rượu sao? Cùng ai?"
Lâm Chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói: ". . . . . . Không cùng ai, tự ta chính mình. . . . . ."
Lâm Như Mộ giận quá thành cười, cũng không hỏi lại Lâm Chỉ, xoay người nhấc chân liền đi tới Ánh Nguyệt Trai, Lâm Chỉ vội vàng đuổi theo, "Đại ca, ngươi đi đâu?"
Lâm Như Mộ nói: "Hai thị nữ của ngươi có thể để ngươi một mình ra cửa uống rượu, xem ra trở về đế đô rồi đến ngay cả quy củ cũng quên đi."
Lâm Chỉ kinh hãi, lập tức không có hình tượng mà kéo lấy cánh tay đại ca nàng nhận sai: "Đại ca ta sai rồi! Ta không nên uống rượu! Cũng không nên nói dối!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT