Chương 389:
Thế nhưng thực tế cho thấy, Phong Lăng đã đánh giá thấp khả năng thuyết phục khách hàng của nhân viên phục vụ ở quán Pub rồi.
Ban đầu Bạch Vi và Hạ Mộc Ngôn vốn kiên định chỉ gọi một đĩa hoa quả và một chai rượu trái cây có nồng độ cồn rất thấp.
Nhưng cuối cùng họ cũng đầu hàng trước lời giới thiệu của nhân viên, phải gọi mấy chai được giới thiệu là rượu trái cây nhập khẩu, một loại màu đỏ, một loại màu lam, thoạt nhìn là rượu trái cây, nhưng nồng độ cồn cũng không phải là thấp.
Uống rượu mà uống lẫn mấy loại cùng một lúc thì cũng có thể tưởng tượng kết quả sẽ như thế nào rồi.
Hạ Mộc Ngôn có tửu lượng rất kém.
Ngồi uống chưa tới một giờ, cô đã nhắm mắt nằm bất động trên sofa.
Phong Lăng đỡ cô dậy.
Bạch Vi ngồi bên cạnh thở dài: “Thảo nào Hạ Mộc Ngôn nói trong nhà có người không cho cô ấy uống rượu.
Quả nhiên là tửu lượng quá kém.”
“Tửu lượng kém vốn là điểm yếu của cô ấy.
Ngày mai khi cô ấy tỉnh lại, các cô đừng trêu chọc cô ấy.
Bằng không, với tâm trạng u uất gần đây, trái tim cô ấy sẽ vỡ tan thành từng mảnh luôn đấy!”
Thấy Hạ Mộc Ngôn say mèm nằm bất động như chết, Phong Lăng nửa đùa nửa bất đắc dĩ đỡ cô dây.
Bạch Vi cũng cười, nói: “Chuyện tình cảm của em ấy có vấn đề phải không? Ài, chị cũng thấy nhiều nên đã quen rồi.
Mấy cô nàng thường ngày có vẻ uy phong bản lĩnh nơi làm việc, nhưng hễ đụng phải vấn đề tình cảm là lại như con mèo ướt! Chị hiếu mà, nhất định sẽ không chỉ cười em ấy đâu!”
Phong Lăng cũng không tiếp tục nói chuyện, xoay người dìu Hạ Mộc Ngôn đi ra ngoài.
Hạ Mộc Ngôn đã say thật sự, hơn nữa còn là lần đầu tiên uống say tới mức này.
Người cô mềm như như cọng bún, nhờ có Phong Lăng năng mới đứng lên được.
Họ đang ở dưới tầng hầm của quán bar cà phê, phải đi thang máy mới lên trên được.
Trước lúc được dìu vào thang máy, Hạ Mộc Ngôn ôm ngực, đầu tựa trên vai Phong Lăng, vẻ mặt buồn bã, nói: “Tôi chưa từng thấy…
người đàn ông nào có tính tình như thế…” Phong Lăng: “…”
“Nếu anh ấy không quan tâm tới tôi nữa thì cũng đừng tới trường chứ!”
Phong Lăng: “…”
“Đã tới Đại học Trồi mà vẫn không đếm xỉa gì tới tôi.
Tôi cũng đã gọi điện thoại cho anh ấy rồi, thế mà anh ấy không nghe máy! Lúc đó, nhất định anh ấy đang ngồi trong một chiếc xe nào đó!”
Phong Lăng: “…”
“Có bản lĩnh thì cứ làm ầm ĩ lên một trận đi! Cần gì phải lạnh lùng với tôi như vậy chứ? Chẳng lẽ anh ấy thật sự cho rằng tôi cảm thấy mình đuối lý là sẽ nhũn như con chi chi bám chặt lấy anh ấy không rời sao! Anh ấy tưởng mình là Phật tổ Như Lai, còn con nhóc Quỷ Ngôn này là yếu hậu trong lòng bàn tay anh, cả đời cũng không thể thoát ra được hay sao? Tôi nói cho cô biết, kiếp trước tôi đã từng thoát khỏi tay anh ấy rồi!”
Phong Lăng:“…”
Lúc này Phong Lăng cũng không còn lòng dạ nào để bận tâm đến những lời lẽ lộn xộn mà Hạ Mộc Ngôn nói ra trong lúc say nữa.
Cô chỉ có thể yên lặng nhìn của thang máy trước mặt đã im lìm mở ra cả nửa phút đồng hồ.
Da đầu cô tê dại, sững sờ nhìn người đàn ông cao lớn bên trong thang máy.
Phát hiện của thang máy đã mở ra nhưng Phong Lăng vẫn chưa dìu mình đi vào, Hạ Mộc Ngôn hé mắt ra liền giật mình thảng thốt nhìn người đàn ông dường như đang đứng lặng trong thang máy.
Cô nheo mắt, nhích lại gần để nhìn cho kỹ.