Chương 390:

 

Theo bản năng, Phong Lăng vội dìu cô đi vào.

 

Hạ Mộc Ngôn hơi lảo đảo, suýt nữa ngã xuống thang máy, Phong Lăng vội đỡ lấy cô: “Bà Lục…” Trong lúc được đỡ, Hạ Mộc Ngôn mở mắt ra nhìn người đàn ông trong thang máy.

 

Với khoảng cách này nhìn qua, khuôn mặt trước mắt tuấn tú đến mức người ta chỉ muốn giơ ngón cái lên tán dương.

 

Chẳng lẽ cô thật sự đã uống nhiều lắm sao? Đây rõ ràng là cái người đàn ông sống chết gì cũng không thèm đếm xỉa tới cô, cũng không nhìn cô, lại càng không nhận cuộc gọi của cô, sao giây phút này hình như lại đứng trước mặt cô? Hạ Mộc Ngôn nhìn người đàn ông mạnh mẽ trước mặt.

 

Khuôn mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, chiếc mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt đẹp đẽ sắc sảo.

 

Anh mặc quần âu đen, đôi chân thon dài thẳng tắp cùng áo sơ mi trắng bóc không cài hết nút khiến xương quai xanh lờ mờ hiện ra.

 

Nét gợi cảm cùng với sự cấm dục toát ra khí chất mê hoặc người khác.

 

Anh đứng đó, lạnh lùng, kiêu ngạo, xa cách.

 

Trong lúc Hạ Mộc Ngôn say khướt chăm chú nhìn mình, anh chỉ lãnh đạm hơi nheo mắt, hờ hững nhìn lướt qua chiếc áo khoác cô mặc, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô.

 

Ánh mắt kia quá bình thản, con ngươi sẫm màu tĩnh lặng như mặt hồ yên ả.

 

Lúc nãy, do Phong Lăng đỡ Hạ Mộc Ngôn dậy, nên bây giờ áo khoác của Hạ Mộc Ngôn hơi xộc xệch một chút.

 

Tóc cô cũng xõa xuống, những sợi tóc đen nhánh vướng vào cổ càng làm nổi bật làn da trắng nõn, mịn màng và gương mặt đang ửng hồng vì chuếnh choáng men say của cô.

 

“Ông Lục!”

 

Phong Lăng hơi xấu hổ đỡ lấy Hạ Mộc Ngôn.

 

Cô không ngờ lần đầu tiên cùng Hạ Mộc Ngôn đi ra ngoài phóng túng một phen lại bị Lục Cẩn Phàm bắt gặp ngay tại trận.

 

Xem ra, cho tới bây giờ, nhất cử nhất động của Hạ Mộc Ngôn đều ở trong tầm mắt của Lục Cẩn Phàm.

 

Một tháng qua, bất kể Hạ Mộc Ngôn ở đâu, làm gì, cho dù Phong Lăng không báo cáo, anh cũng biết rõ.

 

Người đàn ông vẫn lãnh đạm đứng trong thang máy không nói lời nào.

 

“Tâm trạng của Bà Lục đã bị đè nén một tháng nay rồi.

 

Hôm nay khó khăn lắm mới đợi được ông, nhưng thái độ của ông khiến cô ấy suy sụp hoàn toàn.

 

Chuyện Bà Lục uống rượu hôm nay, tôi…” Phong Lăng đang giải thích thì chợt Hạ Mộc Ngôn đảo mắt, nghiêng đầu một bên nhìn Phong Lăng, buồn bã nói: “Phong Lăng…

 

cô có muốn lại giả trai như trước không? Khi nào tôi thoát khỏi lòng bàn tay của Lục Cẩn Phàm, chúng ta kết hôn nhé? Dù sao cô đẹp trai như thế, bản lĩnh lại cao như vậy…

 

hay là chúng ta ghép lại thành một đôi đi!”

 

Phong Lăng: “…” Trong phút chốc, Hạ Mộc Ngôn liền bị Phong Lăng “vứt” vào lòng người đàn ông trong thang máy!

 

Chân cô mất thăng bằng, mũi đụng vào ngực anh lập tức đau đến mức nhăn mặt nhíu mày.

 

Cô phải đưa hai tay níu lấy vạt áo của anh mới tạm thời đứng vững.

 

Cô lại đưa tay xoa xoa mũi, liếc nhìn Phong Lăng: “Phong Lăng, sao cô đẩy tôi?” Phong Lăng thấy lúc này Hạ Mộc Ngôn đã say đến mức không còn nhận biết được tình huống, lại thấy ánh mắt lãnh đạm và hờ hững của Lục Cẩn Phàm thì cô lạnh cả sống lưng.

 

Cô khẽ nói: “Bà Lục, cô say quá rồi, mau nhắm mắt lại ngủ đi, đừng nói nữa.”

 

“Tôi say sao?” Hạ Mộc Ngôn nhìn cô với vẻ mặt ngơ ngác, đầu nghiêng về phía trước, dựa vào lòng người đàn ông kia, lại thấp giọng lẩm bẩm: “Có lẽ tôi say thật rồi…

 

Thảo nào lại thấy người này giống Lục Cẩn Phàm như vậy…

 

E là lúc này tôi nhìn ai cũng ra Lục Cẩn Phàm cả…

 

Ha…

 

Say rồi say rồi, say thật rồi…”

 

Hạ Mộc Ngôn vừa nói, vừa với tay về phía sau, lẩm bẩm trong miệng: “Bây giờ tôi đứng không vững, Phong Lăng, cô mau tới đỡ tôi đi, dù sao cũng không nên dựa vào người lạ…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play