Chương 388:

 

“Cái này…

 

Em ấy làm sao vậy?” Bạch Vi kinh ngạc, ánh mắt nghi hoặc nhìn Phong Lăng.

 

Phong Lăng bình tĩnh nói: “Có lẽ là vì nổi cáu.”

 

“Ai mà có bản lĩnh khiến em ấy nổi giận thành như vậy? Hơn nữa, chẳng phải em ấy nói không thể uống rượu bia sao? Có nên can ngăn một câu không đây?”

 

“Thôi đi, cứ để cô ấy uống, uống xong nằm xuống ngủ một giấc thật say, bây giờ có ngăn cản cũng không được.” Phong Lăng lại liếc nhìn Hạ Mộc Ngôn, biết lúc này Hạ Mộc Ngôn thật sự muốn uống rượu, cũng hiểu được tâm trạng của cô.

 

Chỉ cần đêm nay Hạ Mộc Ngôn không ra khỏi cửa, cô muốn uống thế nào thì uống.

 

Bạch Vi thấy Hạ Mộc Ngôn đã uống hết hai lon bia, lúc này lại nhìn về phía mình, đôi mắt đầy vẻ mong đợi nhìn vào hai lon bia khác trong túi của cô.

 

“Hai người không uống sao?” Tửu lượng của Hạ Mộc Ngôn vốn không cao, mới uống hai lon bia có nồng độ không cao lắm thì vành mắt đã bắt đầu ửng đỏ lên.

 

“Chị tiện đường mua ít bia, chỉ mua bốn lon.

 

Nếu như thật sự muốn uống cho đã, thì chúng đến quán Pub đối diện trường mình cùng uống một chầu?” Bạch Vi thấy đêm nay Lăng Phi Phi không về, vừa vặn mấy người bọn cô có thể cùng nhau uống bia tán gẫu, cũng khó có dịp như thế này, bèn đề nghị: “Quán Pub kia cũng không tệ, không có bọn người chuyển quậy phá, chỉ có hai ca sĩ thường trực hát những tình khúc buồn bã ủy mị.

 

Chị từng tới đó hai lần, ca sĩ hát không tệ, cảnh vật cũng được, các loại rượu cũng phong phú.”

 

“Được, chúng ta đi!”

 

Hạ Mộc Ngôn cầm lấy lon bia thứ ba, vừa mở nắp vừa nói.

 

Thấy tâm trạng của Hạ Mộc Ngôn vì say mà trở nên hăng hái, Phong Lăng nói thẳng: “Không được, đã 9 giờ hơn rồi, ngồi trong phòng uống vài lon thôi, uống xong rồi ngủ.” Như không nghe thấy lời nói của Phong Lăng, Hạ Mộc Ngôn cầm lấy áo khoác mặc vào rồi lại ngồi bên mép giường thay giày, vừa buộc dây giày vừa nói: “Đi thôi đi thôi, em mời.” Nói xong, cô lại nhìn về phía Phong Lăng đang không hề có ý định để cô ra ngoài: “Cùng đi đi, cô đi cùng tôi, sợ cái gì?”

 

Đâu phải là Phong Lăng sợ.

 

Nếu Hạ Mộc Ngôn thật sự muốn ra ngoài, thì cô sẽ theo Quy Ngôn, chắc chắn là sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.

 

Hơn nữa, một tháng qua, cũng không biết Ông Lục làm cái gì đối với nhà họ Tổ bên Mỹ.

 

Bên đó lúc này không thấy động tĩnh gì, hắn là sẽ không thò tay tới nơi này làm phiền Hạ Mộc Ngôn.

 

Điều Phong Lăng lo lắng nhất không phải là sự an nguy của Hạ Mộc Ngôn, mà là hiện giờ Hạ Mộc Ngôn đã uống bia rồi, nếu như Ông Lục ở ngay gần đây vẫn chưa đi mà biết được Hạ Mộc Ngôn uống đồ có cồn…

 

Cô chỉ sợ sẽ phải đối mặt với lần thất nghiệp đầu tiên trong đời mình.

 

“Tâm tình không tốt thì đi ra ngoài giải sầu, không uống rượu cũng được, đi cho khuây khỏa thôi mà.” Thấy hai người mãi giằng co, Bạch Vi liền dàn xếp: “Con gái mà, dù gì đi nữa cũng đừng tự hành hạ bản thân.

 

Chuyện gì cũng đừng quá đặt nặng trong lòng.

 

Đi ra ngoài một chút thay vì cứ kìm nén trong lòng cũng tốt, như thế sẽ dễ chịu hơn nhiều.” Đầu Hạ Mộc Ngôn cúi gằm, tiếp tục buộc dây giày, không nói lời nào.

 

Như vậy càng cho thấy lúc này cô thật sự rất bức bối.

 

Càng ngày quan hệ giữa Phong Lăng và Quy Ngôn càng trở nên gần gũi.

 

Có rất nhiều chuyện xảy ra khiến cô dần dần đồng cảm.

 

Cho dù cô luôn nhớ lời căn dặn của Tổng Giám đốc Lục, nhưng lúc này cô cũng cảm thấy tâm tình của Hạ Mộc Ngôn cần được giải tỏa.

 

Nỗi bức bối đã chất chứa trong lòng Hạ Mộc Ngôn cả tháng nay rồi.

 

Chuyện ngày hôm nay rốt cuộc như là giọt nước làm tràn ly.

 

“Vậy thì đi thôi, tôi cũng đi.

 

Nhưng tuyệt đối đừng uống thêm nữa, cô đã uống ba lon bia rồi.” Phong Lăng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play