Chương 387:
Sao vậy? Em muốn tìm ai?” Giáo sư Lâm nhìn cô từ đầu xuống chân mấy lượt: “Thầy và cha em là người quên cũ, nhưng mấy năm nay thật sự là thấy quá bận, cũng không biết nhiều lãm về chuyện nhà em.
Tổng Giám đốc Lục cũng là người Hải Thành, chẳng lẽ hai người là…”
“Anh ấy đã đi trước rồi ạ?” Hạ Mộc Ngôn hơi nhíu mày, cũng không phủ nhận suy đoán của Giáo sư Lâm, coi như ngầm công nhận.
Lúc này Giáo sư Lâm lại nhìn cô một cái, thầm nghĩ ban nãy Lục Cẩn Phàm nêu đích danh, muốn xem các hạng mục liên quan đến việc đào tạo ngành Quản lý doanh nghiệp của trường Đại học T, xem ra cũng không phải là ngẫu nhiên…
Hóa ra là vì cô bé Hạ Mộc Ngôn này.
Giáo sư Lâm mỉm cười: “Mới vừa đi chưa bao lâu.
Bây giờ nếu em đuổi theo thì có lẽ anh ta vừa mới ra khỏi cổng trường.
Lúc này ngoài cổng trường đang là giờ cao điểm kẹt xe, hẳn là xe của anh ta còn chưa nổ máy đâu!”
Nói xong, Giáo sư Lâm cảm thấy chỉ dẫn như vậy cũng là vừa đủ, liền bỏ đi.
Chuyện của lớp trẻ, ông không có quyền hỏi đến.
Nhưng vì Hạ Mộc Ngôn mà trường Đại học T thu hút được một nhà đầu tư lớn như vậy, thật sự có thể nói Hạ Mộc Ngôn có công rất lớn đối với thư viện và trường Đại học T.
Hạ Mộc Ngôn lưỡng lự hai ba giây, rồi vụt một cái, cô xoay người chạy ra ngoài.
Cô chạy một mạch ra tới cổng trường, nhìn thấy bên ngoài cổng có mấy chiếc xe đang đỗ, cũng không biết chiếc nào là của Lục Cẩn Phàm.
Chiếc Ghost của anh không chạy tới thành phố T.
Tuy thành phố T có công ty con của Tập đoàn Lục thị, nhưng cô cũng không biết chiếc nào là xe công ty hoặc là xe dự phòng của anh ở đây.
Trước kia cô thấy anh từng lái một chiếc xe việt dã màu đen.
Nhưng lúc này cũng không thấy chiếc xe đó đâu cả.
Hạ Mộc Ngôn nhìn ra bãi đỗ xe bên ngoài trường.
Rốt cuộc cô không chịu nổi nữa, cầm điện thoại di động gọi cho Lục Cẩn Phàm.
Điện thoại đổ chuông, nhưng rất lâu không có người nhận cuộc gọi, cuối cùng tự tắt.
Trong khoảng thời gian đó, Hạ Mộc Ngôn cũng không nghe được tiếng chuông điện thoại truyền ra từ chiếc xe nào gần đó cả.
Nói cách khác, Lục Cẩn Phàm đã đi rồi.
Cứ như vậy mà đi sao? Hạ Mộc Ngôn chưa từ bỏ ý định, lại bấm điện thoại, nhưng vẫn không có ai nhận cuộc gọi.
Bất chợt, Hạ Mộc Ngôn giận dữ bóp chặt chiếc điện thoại di động trong lòng bàn tay, trừng mắt nhìn từng chiếc xe một trong bãi đỗ xe.
Được lắm, Lục Cẩn Phàm, anh đúng là đồ thù dai! Hạ Mộc Ngôn xoay người lại quay về.
Thấy Hạ Mộc Ngôn có vẻ không tìm được Lục Cẩn Phàm, Phong Lăng từ xa đi tới, liền nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của cô.
“Quý…” Phong Lăng thấy xung quanh không có sinh viên nào khác, liền nói nhỏ: “Bà Lục, người tới hôm nay đúng là Ông Lục sao? Ông ấy đâu?”
“Không biết!”
Nghe giọng điệu tức tối của Hạ Mộc Ngôn, Phong Lăng ngẩn ra: “…”
***
Đêm nay Bạch Vi một mình đi ra ngoài gặp gỡ với mấy người bạn.
Khi trở về, tâm tình cô rất vui vẻ, nhân tiện mua mấy lon bia về.
Biết Hạ Mộc Ngôn không uống bia rượu, cho nên cố định cùng Phong Lăng uống mấy lon.
Kết quả là đêm nay, lần đầu tiên trong đời, Hạ Mộc Ngôn cầm hai lon bia từ trên giường cô ấy, vừa ngồi xuống là uống một hơi, trông dáng vẻ như là muốn xem tửu lượng của mình cao thấp cỡ nào.