Mặt trời giữa trưa vô cùng nóng, người đi đường qua lại vội vã giống như ở thêm một lát dưới ánh mặt trời sẽ bị hòa tan đi. Nhưng Lâm Ngộ An đứng tại lề đường lại cảm thấy cả người
lạnh run, các ngón tay đều run lẩy bẩy.
Người đến người đi như dòng nước, Lâm Ngộ An kinh ngạc ngẩng
đầu nhìn đèn đỏ đến lúc đèn chuyển sang xanh cũng không có ý
tứ gì là muốn đi. Người đi đường vội vã phía sau, bỗng va
phải Lâm Ngộ An, thấp giọng oán giận: "Làm sao vậy? Choáng
váng hả? Đứng chỗ này sững người ra làm gì?"
Đoàn người nhanh chóng đi qua đường nhưng do động tác hơi chậm
nên mới đến giữa đường thì đèn chuyển sang màu đỏ. Bọn họ
chỉ có thể chạy nhanh dưới trời nắng về phía đường bên kia,
tới nơi đổ đầy mồ hôi hột nhưng liền bị bốc hơi nhanh chóng,
biến mất không còn tăm tích.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, đèn xanh chuyển sang đỏ. Không biết qua
bao nhiêu lần như thế, trong mắt cậu mới có chút thần thái,
nhấc chân bước đi như đạp trên kẹo bông gòn, lảo đảo đi qua
đường làm cho những người nhìn thấy đều kinh hồn bạt vía.
Một chiếc xe tư nhân nhanh chóng chạy qua, cảnh vật bên đường
đều hóa thành bóng mờ. Người bên trong xe tùy ý nhìn phía
ngoài cửa sổ, lúc thấy thiếu niên tinh xảo đứng bên cạnh
đường, nam nhân trừng mắt nhìn, lần thứ hai nhìn lại đã không
thấy người đâu nữa.
Bệnh viện cách trường học không xa, tàu điện ngầm là phương
tiện di chuyển chính. Cả người Lâm Ngộ An lơ mơ không trạng
thái, mơ mơ màng màng không biết trở về phòng ngủ như thế nào.
Lúc này lại thời khắc mấu chốt của trận bóng rổ, tiếng
người huyên náo trên sân bóng, cố sức mà hét lên loạn xì ngầu, vị trí phòng 413 không cao không thấy, có thể nghe thấy rõ
ràng tiếng hoan hô bên ngoài. Mà bên ngoài náo động lại không
ảnh hưởng gì tới Lâm Ngộ An.
Đèn trong phòng ngủ không mở, tối đen một mảnh, Lâm Ngộ An ngồi ngơ ngác trên ghế, nhìn tờ phiếu kết quả, kéo kéo khóe miệng không biết nên khóc hay nên cười. Cứ lặp đi lặp lại như vậy
một lần lại một lần.
Omega không phải là như thế đi?
Lâm Ngộ An nhắm mắt lại, lòng nặng trịu, nuốt không trôi nhả không ra.
Đúng lúc này, hành lang vang lên tiếng bước chân "lạch cạch",
vài thanh âm quen thuộc truyền vào phòng ngủ qua kẽ hở dần dần rõ ràng.
"Haiz.. Học viện Luật cắn thật chặt! Như là cao bôi trên da chó. Đại Lâm bọn họ bị dính đến nhúc nhích không nổi."
Triệu Thừa Phi đi tới lấy điều khiển điều hòa, đợi "đích" một tiếng mở ra máy lạnh, hắn lúc này mới than một tiếng, sau đó đột nhiên ngồi thẳng lên, hưng phấn nhìn Lâm Ngộ An: "Đúng rồi
Tam nhi, Học viện chúng ta đánh thắng Học viện Luật rồi, trở
thành quán quân rồi! Cậu không biết đâu, đội của Học viện Luật rất chi là khó chơi.."
"Được rồi." Cao Tường Vũ đánh gãy lời nói của hắn, nhìn Lâm
Ngộ An đang cười khó coi, cau mày, quan tâm hỏi: "Cậu hôm nay đi
khám bệnh, bác sĩ bảo thế nào?"
Lòng Lâm Ngộ An nhảy một cái, sau đó cười nói: "Vẫn là như
thế, chính là say nắng, khả năng còn có hạ đường huyết cho nên thỉnh thoảng mới choáng váng đầu."
Mạc Văn Kỳ có chút nghi ngờ rõ ràng là không quá tin tưởng.
Cao Tường Vũ lại không nghĩ nhiều, nghe vậy chỉ thở phào nhẹ
nhõm: "Vậy thì tốt. Cậu cũng thật là, đi ra ngoài mà không ăn
sáng, không bị hạ đường huyết mới lạ ấy."
Trong bốn người cùng phòng, Mạc Văn kỳ là nhỏ nhất nhưng trên
thực tế lại thành thục ổn trọng nhất. Lâm Ngộ An tuy xếp thứ
ba nhưng lớn lên nhìn khá non, nhỏ nhắn nhất, tính khí cũng
tốt nhất khó tránh làm cho bọn họ bận tâm nhiều nhất.
Lâm Ngộ An biết là bạn cùng phòng đang quan tâm mình, mặt mày cong cong: "Được."
Cửa phòng ngủ lần thứ hai bị đóng lại, máy điều hòa vang lên
ong ong trong không gian yên tĩnh. Lâm Ngộ An ngồi trên ghế ngơ
ngác một lúc lâu mới thoáng thả lỏng một chút.