"Cơm tự sôi." Triệu Thừa Phi thả đũa xuống, tay mò xuống bàn
tìm: "Mẹ tớ lo tớ đói chết nên gửi cho tớ một thùng cơm tự
sôi."
Hắn tìm nửa ngày cũng không tìm ra thứ gì, liền đá đá cái
thùng tới chỗ Lâm Ngộ An, cúi đầu ăn cơm: 'Cậu nhìn xem muốn ăn gì thì lấy đi, hôm nay nắng to cũng đừng đi a ngoài, nhà ăn
nóng chưng như cái bếp lò ấy. "
Lâm Ngộ An cũng không khách khí, cầm lấy một hộp xong đứng
dậy, vừa lúc điện thoại rung báo tin nhắn đến. Cậu vừa nhìn,
thấy là tiền lương, mắt sáng lên còn thật không ít tiền. Cậu
nhất thời vui vẻ ra mặt, thả hộp cơm tự sôi trên tay xuống, hào khí nói:" Ăn! Tối ngày mai ba ba mời các ngươi ăn bữa tiệc
lớn! "
Triệu Thừa Phi đang muốn mắng cậu đại nghịch bất đạo, nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt:" Cảm ơn ba ba! "
Cao Tường Vũ và Mạc Văn Kỳ ở bên cạnh, không đành lòng mà nhìn Triệu Thừa Phi.
Mười giờ sáng thứ hai, trận bán kết sẽ bắt đầu. Lúc đó
chính là lúc mặt trời nóng nhất, Cao Tường Vũ thấp giọng
mắng trường học không phải người, chọn thời gian như thế là
muốn nướng đen mọi người chắc. Lâm Ngộ An đứng dưới gốc cây,
sắc mặt cũng khó coi. Ngược lại là trên sân bóng lúc này,
omega và beta che ô đứng không ít nhưng là lúc thấy Lâm Ngộ An
thì càng sôi trào lên.
Trận đấu chuẩn bị bắt đầu, Mạc văn Kỳ lo lắng hỏi:" Cậu thật sự không sao chứ? "Hắn nhìn thấy buổi sáng Lâm Ngộ An thức
dậy sắc mặt không quá tốt.
Lâm Ngộ An xoa xoa đầu:" Không có chuyện gì đâu. "Cậu nhìn ánh
mắt quan tâm của Cao Tường Vũ, cười nói:" Yên tâm, nếu không
thoải mái tớ lập tức liền thay người nghỉ ngơi. "
Cao Tường Vũ xoa đầu cậu:" Đừng cậy mạnh. "
Lâm Ngộ An đang chuẩn bị vào sân, quay đầu lại cười nói:" Tớ biết mà. "
Có thể đi vào tứ cường, chứng minh thực lực bản thân cũng
không tầm thường. Khả năng chơi bóng rổ của Lâm Ngộ An cũng
không tính là quá xuất sắc chỉ là phương diện ném bóng thật
sự tốt hơn hẳn. Trong trận đấu với Học viện Tư pháp thời khắc sống còn chính là dựa vào cú ném ba điểm xoay chuyển thế
cục giành được thắng lợi. Chỉ là lần này, đội đối phương đã
có ý định đề phòng cậu, Lâm Ngộ An di chuyển sang trái sang
phải cũng cảm giác không có chỗ xuống tay.
Đã được nửa thời gian trận đấu, hai bên đều có bóng vào rổ.
Rốt cuộc lúc đội viên đội đối phương phân tâm, Lâm Ngộ An thành
công lấy được bóng!
Lâm Ngộ An biết bọn họ là đang lo lắng chăm sóc cho mình, liền cười cười:" Cũng được. "
Buổi tối hôm đó, đèn phòng ngủ vừa tắt, bên ngoài bỗng có âm
thanh kéo dài, không biết có phải do tâm lý hay không mà càng
nghe càng cảm thấy thê lương. Lâm Ngộ An nằm ở trên giường bỗng
nghe thấy Cao Tường Vũ ở giường đối diện đang gọi mình:" Tam
nhi? "
" Hả? "Cậu đáp lại một tiếng.
" Ngày mai cậu đi một mình thật sự không có chuyện gì chứ? Hay là tôi đi cùng cậu? "Cao Tường Vũ lo lắng hỏi.
Bên trong màn giường tối tăm, chỉ mơ hồ thấy ánh sáng bên
ngoài, Lâm Ngộ An lông mi run rẩy, cười nói:" Không phải chỉ là
đi bệnh viện thôi sao, còn có thể có chuyện gì được chứ? Cậu
yên tâm đi xem thi đấu đi, chờ tôi trở về rồi chúng ta đi ăn bữa
tiệc lớn. "
Cao Tường Vũ im lặng nói:" Được rồi, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại nhé! "
Khóe môi Lâm Ngộ An nhếch lên, cười một cái, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về đỉnh giường:
" Được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT