Đôi mắt thiếu niên trong suốt, vệt hồng hồng còn chưa tan tựa
như ngậm lấy một vũng nước, phản chiếu đều là hình ảnh của
hắn. Ngón tay Bùi Yến Chu hơi giật giật, đối với ánh mắt tin
cậy của thiếu niên, trong lòng hắn hiếm khi thấy có chút giả
tạo.
"Gọi Bùi tiên sinh không khỏi quá xa lạ đi," Hắn nói tiếp: "Chờ bảo bảo sinh ra thấy ba ba gọi cha của mình như thế, bảo bảo
sẽ nghĩ như thế nào đây?"
Lâm Ngộ An cúi đầu lầm bầm: "Còn lâu lắm bảo bảo mới được sinh ra.."
Bùi Yến Chu nói: "Chính bởi vì như vậy nên mới cần phải luyện tập từ sớm."
Lâm Ngộ An nghĩ, cũng cảm thấy có đạo lý, vì vậy, cậu ngẩng
đầu lên trưng cầu ý kiến hắn: "Vậy tôi nên gọi ngài như thế
nào mới tốt đây?"
"Bùi, Bùi, Bùi Yến Chu?"
Cậu vừa nói xong cũng không chờ Bùi Yến Chu tỏ thái độ, cậu
đã lắc lắc đầu: "Không được, không được, như thế lại càng xa
lạ hơn."
Cậu nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy Yến Chu hoặc là A chu, A Yến,
không phải không thỏa đáng thì chính là quá thân mật, xoắn
xuýt hồi lâu, cậu không tự chủ được khẽ cắn ngón tay.
Bùi Yến Chu thấy cận xoắn xuýt, cực kỳ tri kỉ nói: "Nếu cậu
không quen hay là chúng ta tìm cái đơn giản hơn đi."
Lâm Ngộ An nghi hoặc nhìn hắn.
Âm thanh Bùi Yến Chu hơi trầm xuống: "Trước đây cậu gọi tôi như thế nào?"
"Bùi tiên sinh." Lâm Ngộ An nghiêng đầu.
Bùi Yến Chu nhắc nhở: "Bớt đi một chữ."
"Bớt một chữ." Đôi mắt Lâm Ngộ An cong lên mang theo chút giảo hoạt, giòn tan nói: "Bùi Bùi."
Hắn nói xong không chờ Lâm Ngộ An nói gì đã quay người đi ra
khỏi phòng đồng thời tiện tay đem cửa đóng lại. Lâm Ngộ An có
chút kinh ngạc nhìn Bùi Yến Chu rời đi, sau một lúc sắc mặt
ửng đỏ, mơ hồ thở phào nhẹ nhõm. Cậu sờ sờ cần cổ đầy mồ
hôi, hai chân trắng nõn cũng không thoát khỏi. Giờ đi tắm..
Lâm Ngộ An đỏ mặt tiến vào phòng tắm, chỉ có điều lần này vào so với vừa thì lâu hơn rất nhiều..
* * *
Tắm xong cũng sắp mười giờ, Lâm Ngộ An hơi khát nước, liền đi
ra khỏi phòng muốn xuống dưới tìm nước uống. Lúc đi qua phòng
bên cạnh, thấy cửa không khóa mà mở ra một cái khe nhỏ, Lâm
Ngộ An vô ý dò xét, chỉ tùy ý nhìn vào, bên tại lại bắt đầu hồng hồng. Trong phòng không một bóng người, chỉ có cửa phòng tắm là đóng chặt, mơ hồ có thế nghe thấy tiếng nước chảy.
Lâm Ngộ An cúi đầu, ngón chân chà chà dưới sàn. Bùi tiên sinh.. là đang tắm sao?
Dưới lầu, TV vẫn đang mở, quản gia đang ngồi xem. Lâm Ngộ An
uống nước xong vốn định về phòng luôn, nhưng lúc thấy rõ nội
dung trên TV, chân cũng từ từ mà ngừng lại. Trên TV đang phát bộ phim hôm qua, nam nữ chính trải qua nhiều tập anh anh em em cuối
cùng cũng đi đến hôn nhân. Ở bên ngoài Cục Dân chính, nam nữ
chính mỗi người cầm một quyển sách màu đỏ tươi, nữ chính
kích động nhảy lên người nam chính, hai tay vòng lấy cổ hắn,
ngọt ngào hô một câu.
"Lão công!"
"Lão công, lão công, lão công, lão công!"
Lão.. công? Lâm Ngộ An ở phía sau trơ mắt nhìn, bỗng nhiên nghĩ
tới điều gì, từng điểm đỏ nổi lên trên khuôn mặt trắng nõn.
Chân như giẫm trên bông mà về đến phòng, Lâm Ngộ An chôn cả
người ở trong chăn. Cậu cứ nghĩ nhà mới cậu không ngủ được,
nhưng có thể là trong không khí mùi đàn hương vẫn chưa bay hết,
mí mắt Lâm Ngộ An ngày càng nặng, cuối cùng nhắm mắt lại, rơi vào mộng đẹp.
* * *
Sáng sớm thứ hai, Lâm Ngộ An nhìn thấy Bùi Yến Chu, theo bản năng mà chào hỏi: "Bùi tiên sinh!"
Bên tai Lâm Ngộ An vẫn có chút hồng: "Thu hồi ý tưởng xấu xa
của cậu đi." Lâm Ngộ An dừng một chút: "Tớ cùng Bùi tiên sinh
không có ngủ cùng nhau.."
"Không ngủ cùng nhau?"
Mắt nhìn Triệu Thừa Phi muốn ồn ào đi ra ngoài, một tay Lâm Ngộ An che miệng hắn, cắn rang nói: "Ngậm miệng."
Lần này, đến cả Mạc Văn Kỳ cũng có chút kinh ngạc, hắn nhìn
Lâm Ngộ An một lúc lâu mới bĩu môi, cười nhạo nói: "Bùi Yến
Chu xem ra vẫn là người tốt."
Lâm Ngộ An vốn định cãi lại nhưng nhớ tới chuyện ngày hôm qua, liền có chút chột dạ.
May mà lúc này, giáo viên vào lớp, Lâm Ngộ An cười ha hả: "Được rồi, được rồi, học bài đi."
* * *
Hai ngày sau đều phải đi học, Lâm Ngộ An vẫn duy trì hai điểm.
Sáng sớm àm phải đi học thì Bùi Yến Chu đi làm sẽ đưa cậu
tới trường trước, buổi chiều nếu như vẫn học thì sẽ tới kí
túc xá ngủ một chút, nếu không có tiết thì tài xế Lưu sẽ
tới đón cậu về. Lâm Ngộ An có nghĩ tới chuyện để mình tự đi
nhưng Bùi Yến Chu không yên lòng, hắn nói lỡ như lại có chuyện
giống như của Tưởng Văn Húc xảy ra thì phải làm sao? Mặc dù
Lâm Ngộ An cảm thấy vận may của mình sẽ không kém như thế nhưng cũng không thể phụ ý tốt của Bùi Yến Chu chỉ có thể đồng
ý.
Ở Đình Phương Uyển mấy ngày, Lâm Ngộ An cũng dần thích ứng,
phòng hai người cách nhau một bức tường. Bùi Yến Chu từ sáng
đến tối đều ngồi bên phòng cậu, kể chuyện xảy ra trong này
cùng cậu. Lâu dần, sự câu nệ của Lâm Ngộ An cũng bớt đi nhiều.
Triệu Thừa Phi nhất thời xụ xuống, không nói gì.
* * *
Tập đoàn Bùi thị nằm ở trung tâm thành phố, sở hữu nguyên tòa nhà CBD, nhân viên lui tới đông như kiến. Nguyên bản Lâm Ngộ An
có chút tiếc nuối, nhưng khi cậu biết từ bãi đậu xe có thể đi thẳng lên tầng cao nhất thì liền yên tâm.
Sáng sớm, thư ký Lý đã biết giám đốc muốn đưa người tới vì
vậy bữa trưa cùng hoa quả, hắn đều đã chuẩn bị thỏa đáng. Sau khi ăn cơm trưa xong, Bùi Yến Chu bảo Lâm Ngộ An đến phòng nghỉ
ngủ một lúc nhưng Lâm Ngộ An lắc đầu nói: "Tôi không có buồn
ngủ."