Sau khi ăn cơm xong, Lâm Ngộ An viện cớ trốn về phòng, dì Tôn
đứng bên cạnh che miệng cười trộm chỉ cho là da mặt cậu mỏng,
vợ chồng son lại đang nháo một chút đây. Bùi Yến Chu chỉ cười
cũng không phản bác gì.
Hắn về phòng, sau khi tắm rửa xong liền ung dung đi sang bên
cạnh, gõ cửa phòng Lâm Ngộ An. Cửa bị mở ra, Lâm Ngộ An mặc
đồ ngủ, lộ ra cần cổ trắng nón, mái tóc ướt nhẹp chỉ được
lau qua loa, giọt nước óng ánh rơi xuống lướt qua xương quai xanh
tinh xảo, rơi xuống chỗ ánh mắt không thể nhìn thấy. Ánh mắt
Bùi Yến Chu tối lại.
Lâm Ngộ An đứng cạnh cửa, có chút câu nệ: "Bùi tiên sinh có chuyện gì không?"
Bùi Yến Chu nói: "Làm sao lại không lau tóc thế kia?"
"À." Lâm Ngộ An sờ sờ tóc, không quan tâm nói: "Không cần để ý đâu, lát nữa nó sẽ tự khô ấy mà."
Bùi Yến Chu nhíu mày, không đồng ý nói: "Gội xong phải kịp
thời lau khô không thì rất dễ bị đau đầu, không thể ỷ vào mình còn trẻ mà không yêu quý bản thân mình như vậy được."
Lâm Ngộ An cười khúc khích: "Bùi tiên sinh nói chuyện thật
giống trưởng bối, như là chú đang khuyên nhủ đứa nhỏ trong nhà
vậy."
Sắc mặt Bùi Yến Chu cứng đờ, đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay cậu nói hắn lớn tuổi. Hắn nhìn cậu, bất đắc dĩ nở nụ
cười: "Vậy để chú đi vào có được không?"
Lâm Ngộ An hơi đỏ mặt, khỏ giải thích được cảm giác câu nói này có gì đó không đúng.
Lâm Ngộ An trừng mắt nhìn, có chút nghi hoặc.
Bùi Yến Chu bất dắc dĩ cười, âm thanh mang theo dung túng nói: "Để tôi lau tóc cho cậu."
Lâm Ngộ An nhất thời sững sờ. Lau tóc chuyện như vậy.. đừng nói là người khác, trong trí nhớ của cậu, đừng nói người khác ngay
cả cha mẹ cũng chưa từng lau cho cậu. Loại chăm sóc thân mật
này, cậu chỉ thấy cha mẹ thực hiện ở trên người em trai, Lâm
Kỳ An mà thôi. Bùi Yến Chu vỗ vỗ bên giường, nhướng mày ra
hiệu cho cậu.
Lâm Ngộ An mím môi, đôi mắt lấp lánh, thận trọng nói: "Như vậy thì làm phiền Bùi tiên sinh quá rồi."
Lâm Ngộ An ngồi ở trên giường, ngón tay di chuyển nhẹ theo hoa
văn trên ga giường, đưa lưng về phía Bùi Yến Chu, hằm răng khẽ
cắn môi dưới. Khí tức âu dày ở phía sau làm Lâm Ngộ An không
khỏi chậm rãi ngồi thẳng lưng.
Lâm Ngộ An: "Ở kí túc xá.. không tiện.." Dù cho trong phòng đều là Beta, không ngửi thấy mùi vị tin tức tố nhưng chuyện này
cũng có hơi xấu hổ, Lâm Ngộ An không thể làm được.
Lâm Ngộ An gật đầu. Tin tức tố là một phần trong cơ thể của
Alpha hoặc Omega, không cần tận lực khống chế mà có thể tả ra
một cách tự nhiên. Có một số Omega khống chế không tốt nên
thường ang theo thuốc ức chế bên người. Thế nhưng Lâm Ngộ An lại không có loại phiền não này. Mười tám năm, Lâm Ngộ An làm
Beta, cho dù phân hóa thành Omega thì lý ức thân thể và tâm lý
đại khái vẫn là Beta. Chớ nói chi bây giờ cậu mang thai, trong
thời gian mang thai, ngoại trừ ngủ say, có thể nguyên nhân là do
thân thể mà Omega rất ít khi chủ động phát ra tin tức tố cho
nên cũng khiến cho cậu muốn đi học làm sao để khống chế tin
tức tố của mình.