Bên cạnh A đại là phố ăn vặt, bên trong có một cửa hàng bán
đồ ăn sáng rất sạch sẽ, buôn bán cũng không tệ. Mấy người
trong phòng 413 đều giống nhau, nếu buổi sáng không phải lên lớp thì sẽ tới đây ăn sáng.
Tình hình vừa giương cung bạt kiếm xong, Lâm Ngộ An luôn cảm
thấy không ổn, cậu cũng không lo lắng Bùi Yến Chu, chỉ lo lắng
ba người "kích động" một đêm không ngủ đang giận tím mặt kia sẽ gây ra chuyện không thể cứu vãn, vội vàng bảo mình đói bụng
rồi, đi ăn sáng đi. Rất tự nhiên mà chọn quán quen rồi.
Hơn tám giờ sáng, khách trong cửa hàng cũng không nhiều, những
người thức dậy sướm thì đều đã đi học, còn những người được
nghỉ thì giờ cũng ngủ chưa dậy.
Bắt đầu từ khi nhìn thấy Bùi Yến Chu, ba cặp mắt liền ở trên
người hắn không ngừng đảo quanh, đặc biệt là Triệu Thừa Phi,
cặp mắt kia có thể là so với tia x-quang, giống như muốn nhìn
thấu từ trong ra ngoài của Bùi Yến Chu.
Mạc Văn Kỳ: "Mới quen một tuần đã quyết định kết hôn, như vậy có nhanh quá không?"
Bùi Yến Chu nói: "Thời gian quen nhau ngắn cũng không có ý
nghĩa gì cả, cái này không phải Mạc công tử là người hiểu rõ nhất sao?"
Mạc Văn Kỳ sầm mặt lại. Mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau, luôn cảm thấy trong lời này có chuyện gì đó.
Bùi Yến Chu lại nói: "Liên quan đến chuyện kết hôn với An An,
tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi cũng có lòng tin có thể kinh
doanh tốt cuộc hôn nhân này nên hi vọng các cậu có thể yên tâm
giao cậu ấy cho tôi."
Cao Tường Vũ mở miệng nói: "An An vừa mới mười tám tuổi, Bùi
tiên sinh cũng đã hai mươi tám rồi phải không? Nhân sinh từng
trải là không giống nhau, Bùi tiên sinh thật sự có thể bình tâm mà đợi sao? Lỡ như sau đó hai người có tranh chấp gì thì
người chịu thiệt không phải là An An sao?"
Lâm Ngộ An liếc nhìn Bùi Yến Chu lại nhìn Mạc Văn Kỳ, chậm rãi đứng dậy: "Được."
Triệu Thừa Phi bị Mạc Văn Kỳ liếc mắt một cái, cũng liền bật dậy đi theo.
Chờ hai người đi xong, không cần Mạc Văn Kỳ nói gì, Cao Tường Vũ cũng tự giác đứng dậy nói đi nhà vệ sinh.
Khí thế cả người Mạc Văn Kỳ trong nháy mắt lạnh xuống: "Chuyện Thiệu gia năm năm trước, anh còn nhớ hay không?"
Lông mày Bùi Yến Chu nhảy một cái: "Cậu là đang lo lắng, tôi với An An sẽ giống như Thiệu Lan Tinh?"
Năm năm trước, sự kiện kia có thể nói là chấn động. Thân là
người thừa kế được Thiệu gia tập trung bồi dưỡng, Thiệu Lan
Tinh năm đó cũng coi như có danh tiếng. Cuộc đời hắn vốn nên
thuận buồm xuôi gió nhưng lúc học đại học, hắn lại yêu một
Beta lại còn là một Beta không có gia thế cùng bối cảnh gì.
Nếu như chỉ vui đùa thì đã không có gì, Thiệu gia cũng mắt
nhắm mắt mở thả một con đường. Nhưng lúc Thiệu gia muốn Thiệu
Lan Tinh đính hôn cùng một Omega môn đăng hộ đối thì Thiệu Lan
Tinh lại nói không phải vị Beta kia thì không lấy. Thiệu gia làm sao có thể đồng ý, liền đem hết thủ đoạn ra tạo áp lực cho
hai người, mà Thiệu Lan Tinh vẫn miễn cưỡng chống đỡ. Trong
thời gian đó, hắn bi thảm như thế nào thì không cần nhiều lời, chỉ biết cuối cùng Thiệu gia tuyên bố hủy bỏ thân phận người
thừa kế của Triệu Lan Tinh, Thiệu Lan Tinh cũng theo đó mà rời
đi Thiệu gia.
Lúc đó, người trong vòng đều nói Thiệu Lan Tinh là bị Beta đó
mê hoặc tâm trí cũng nói Thiệu gia thật nhẫn tâm. Sau một thời
gian, chuyện này lắng xuống, vốn cũng không ai nhắc đến nữa,
nào ngờ Thiệu đại thiếu gia bị đuổi ra ngoài ba tháng lại
bỗng nhiên trở về mà vị Beta hắn luôn tâm tâm niệm niệm lại
cầm theo năm triệu của Thiệu gia mà chạy rồi. Trong khoảng thời gian ngắn, Thiệu gia liền biến thành chuyện cười. Cố tình lúc ấy lại truyền ra tin tức Thiệu gia muốn đính hôn cùng Lý gia,
mà Thiệu Lan Tinh là xuất ngoại, mãi cho đến bây giờ, nghe nói
cũng không trở về. Chuyện năm đó, người ngoài cũng không biết
nhiều nhưng nghĩ cũng biết chuyện Beta kia cầm năm triệu chạy
trốn không tránh khỏi có sự nhứng tay của Thiệu gia.
Trên mặt Mạc Văn Kỳ cuối cùng cũng có ý cười: "An An không cần anh cố ý che chở, anh chỉ cần để cho cậu ấy có không gian
trưởng thành, chắc chắn cậu ấy sẽ bay cao bay xa hơn anh tưởng
nhiều."
Mắt Lâm Ngộ An trợn to, theo bản năng ngồi thẳng lên: "Có hôn
ước? Làm sao mà từ trước đến giờ vẫn không nghe thấy cậu ấy
nói tới?"
Hôn ước với Giang Biệt? Lâm Ngộ An suy nghĩ cái người ngốc
nhiều tiền- ông chủ Giang một chút, sau lại nghĩ về Mạc Văn
Kỳ, làm sao vẫn không thể dem hai người liên hệ với nhau được.
Bùi Yến Chu nhàn nhạt nói: "Chỉ là con nít đang giận dỗi thôi."
Hai người kia, đơn giản mà nói thì, một người quá biệt nữu,
đang chờ người khác chủ động àm người còn lại thì chưa thông
suốt, là một người không có đầu óc.