Xe chậm rãi dừng lại trước cửa kí túc xá, Lâm Ngộ An đang
muốn cởi đai an toàn thì người bên cạnh bỗng nhiên gọi cậu: "An An."
Lâm Ngộ An theo bản năng quay đầu lại, thứ đang đón chờ cậu
chính là một cái ôm rộng rãi ấm áp. Cậu trợn to hai mắt. Cái ôm của nam nhân tràn đầy cảm giác mạnh mẽ. Mùi cây đàn hương
không một tiếng động quanh quẩn trên chóp mũi cậu, không quá
nhạt cũng không quá nồng giống như bản thân Bùi Yến Chu vậy.
Lâm Ngộ An rất thích mùi này.
Cằm cậu gác lên đầu vai Bùi Yến Chu, trong buồng xe tối tăm mà chớp chớp mắt: "Bùi tiên sinh.."
"Tôi rất vui." Âm thanh trầm thấp có từ tính mang theo chút thanh thở, ở bên Lâm Ngộ An. Lâm Ngộ An nghe vậy lại không biết làm
sao, viền mắt bỗng có chút chua xót. Nam nhân này.. Từ khi biết cho tới nay, ở trước mặt cậu hắn luôn thể hiện sự điêu luyện, thành thục ổn trọng, cho dù có muốn giữ lại đứa bé hay không thì hắn vẫn cẩn trọng như vậy, ở lúc Lâm Ngộ An không biết
đều sẽ sắp xếp tất cả một cách thỏa đáng. Cậu cho là hắn
sẽ vẫn luôn như vậy, trầm ổn mà mạnh mẽ.. không nghĩ tới, vào lúc này, lại có thể nghe thấy hắn xuất phát từ nội tâm nói
câu hắn vui vẻ. Hắn cũng mong đợi đứa con được sinh ra. Lâm Ngộ
An cực kỳ hiểu rõ chuyện này cũng không tránh khỏi có chút
vui vẻ theo. Hai tay cậu giật giật, cuối cùng vẫn là chậm rãi
nhấc lên, ôm lấy nam nhân, trong giọng nói mang theo ý cười, nói:
"Tôi cũng rất vui."
* * *
Lúc lên tầng, bước chân Lâm Ngộ An có chút phập phù, cậu nhớ
tới chuyện lúc nãy ở trong xe, hai tai đỏ chót làm sao cũng
không dịu đi.
Trong buồng xe tối tăm, hai người chặt chẽ ôm nhau, mùi quýt
vàng cùng mùi cây đàn hương xen vào nhau mang theo cảm giác không nói rõ được, giống như tình nhân đang hôn nhai, vừa bắt đầu là lướt qua thôi, nhưng sau đó là không vừa lòng chạm vào nhau,
giống như lửa bốc cháy, nhanh chóng ong thành đoạt đất, được
một lúc liền xâm chiếm toàn bộ buồng xe.
Trong veo cùng đậm đà lại mạnh mẽ tạo nên cảm giác triền miên, như một cái móc, cậu một chút tim người, kích thích tiếng
lòng. Ban đầu Lâm Ngộ An vẫn không cảm thấy có gì không thích
hợp, chỉ cảm thấy mùi này rất dễ ngửi. Mãi đến khi âm thanh
của Bùi Yến Chu vang lên, mang theo khắc chế cảm giác muốn hòa
vào một thể, làm cho không người nào cảm thấy dễ chịu.
"Ngoan, thu hồi tin tức tố vào đi."
Khí tức ấm áp phun ở bên tai, Lâm Ngộ An bỗng chốc ý thức
được cái gì, sắc mặt bạo hồng. Cậu cuống quýt nghĩ muốn lui
ra nhưng một tay Bùi Yến Chu khoát bên hông của cậu, nhìn như
không dùng lực lại làm cho cậu không thể nào thoát ra:
Triệu Thừa Phi ho nhẹ một tiếng, cầm chén trà lên giả bộ nhấp một ngụm: "Nói đi!"
Lâm Ngộ An liếc nhìn Triệu Thừa Phi, sau lại liếc nhìn Cao
Tường Vũ và Mạc Văn Kỳ đang nhìn chằm chằm cậu không chớp
mắt, chỉ nói: "Là như thế này, đại nhân, tiểu nhân dự định,
à.. đự định ngày mai.. ngày mai chuyển ra ngoài ở."
"Phốc" một tiếng, Lâm Ngộ An tránh sang bên, Triệu Thừa Phi khụ đến tan nát cõi lòng.
Cao Tường Vũ mặc dù cảm thấy biểu hiện của Triệu Thừa Phi có hơi mất mặt nhưng giờ này lại không để ý nhiều như vậy, chỉ
vội vàng nói: "Sao, làm sao lại chuyển ra ngoài ở?"
"Đều ở trong nhà," Quản gia cười tựa hồ không có ý tốt, nói:
"Trong nhà đang tam đường hội thẩm đấy, thiếu gia cẩn thận một
chút."
Ông nội Bùi hừu lạnh một tiếng, mẹ Bùi ở bên cạnh không nhịn
được nói: "Yến Chu à, cũng không phải là mẹ với ông nội giục
con, chỉ là con suy nghĩ một chút, con cũng sắp ba mươi rồi mà
vẫn chưa có đối tượng. Lại kéo dài thêm, haiz, một năm tìm
hiểu bạn bè, một năm kết hôn, sau khi kết hôn còn phải hưởng
tuần trăng mật rồi còn phải sống thế giới của hai người thêm
một năm, sau đó mà sinh con cũng phải hai năm.. Tính như vậy
thì, chờ đứa bé được sinh ra, con cũng sắp bốn mươi rồi. Lúc
đó, con muốn con của con gọi con là ba ba hay là gọi ông đây?"
Bùi Yến Chu không nhịn được ho khan một tiếng, cũng không biết
bị cảnh tượng mẹ hắn miêu tả hù hay là đối với việc mẹ làm
tròn số như thế.
Cha Bùi ở phương diện này vẫn không bận tâm, lại vướng bởi uy
nghiêm của cha và vợ, không thể không là ra bộ dáng nghiêm túc,
nói: "Mẹ con nói cũng không sai, lúc cha lớn bằng con, con chũng đã chạy được rồi. Quốc gia chủ trương kết hôn sinh con muộn,
cha ngược lại lại cảm thấy không cần thiết như thế."
Cha mẹ nói xong chính là buổi biểu diễn riêng của ông nội, Bùi Yến Chu nhìn ông, ông nội Bùi nghiêng đầu qua chỗ khác nói:
"Đều đừng nói nữa! Ta đều lớn tuổi thế này rồi, còn không
biết có thể sống được mấy năm nữa, tâm nguyện lớn nhất của ta là nhìn thấy chắt trai trước khi nhắm mắt mà tiểu tử thúi
này cũng không chịu giúp ta. Để cho hắn đi thôi! Chờ ta chết,
chết không nhắm mắt là được rồi!"
Ông nặng nề mà cầm gậy gõ hai cái, Bùi Yến Chu bất đắc dĩ
nói: "Ông dành thời gian giục con kết hôn không bằng để thời
gian đó cùng rèn luyện thân thể với ông Triệu nhà bên cạnh, ít nói có thế sống thêm hai mươi năm."
Ông nội Bùi trong nháy mắt nổi giận, vung gậy lên đánh hắn:
"Con còn không thấy ngại mà nói? Lão Triệu, lão Tôn, cháu trai
của bọn họ không phải đều đã đi mua tương được rồi sao? Ta đi
tìm bọn họ làm gì? Chờ bọn họ cười ta à?"
Bùi Yến Chu không trốn, ngược lại ông đánh cũng không đau.
Ông nội Bùi lại nói: "Ông nói cho con biết Bùi Yến Chu, năm nay
con nhất định phải mang cháu dâu về cho ông. Nếu không mang về
được thì con cũng đừng về nữa."
Bùi Yến Chu gật đầu, nói: "Phải." Hắn thấy đôi mắt ông nội
trong phút chốc sáng lên, lại nói: "Nhưng mà tính cách cậu ấy
có chút thẹn thùng, chúng ta còn chưa tới bước gặp mặt ba mẹ
hai bên cho nên còn phải chờ một chút."
"Không vội, không vội." Ông nội Bùi cười tươi như hoa, vừa nói
không vội nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Là nam hay nữ? Bao
nhiêu tuổi rồi? Hiện tại đang làm gì? Ông với mẹ con đã từng
gặp qua chưa?"
Nguyên bản cha Bùi không để ý gì cũng ghé sát lại, tò mò nhìn Bùi Yến Chu.
Bùi Yến Chu đưa tay sờ chứng nhận kết hôn để trong túi: "Là
nam, ông cũng chưa gặp qua." Hắn liếc mắt nhìn mấy người một
cái: "Những cái khác trước mắt đừng hỏi, cũng đừng đi thăm
dò. Chúng ta bây giờ còn chưa xác định, nếu là mọi người hù
cậu ấy chạy mất, mọi người có thể đi đâu tìm lại vợ cho con
đây."
"Được được được." Ông nội Bùi liên tục đáp ứng: "Không điều tra, tuyệt đối không điều tra."
"Nhưng con nói cho ông biết đi, còn phải chờ bao lâu nữa? Tết năm nay, ông có thể nhìn thấy người hay không?"
Ông nội Bùi cười đến suýt không thấy mặt trời, vẫn là quản
gia sợ tâm tình ông hưng phấn quá đối với thân thể không tốt,
mới khuyên ông đi nghỉ ngơi sớm.
Mẹ Bùi nói: "Bây giờ cũng không còn sớm nữa, tối nay con đừng đi, ngủ ở nhà cũ đi."