Xe chậm rãi dừng lại trước cửa kí túc xá, Lâm Ngộ An đang muốn cởi đai an toàn thì người bên cạnh bỗng nhiên gọi cậu: "An An."

Lâm Ngộ An theo bản năng quay đầu lại, thứ đang đón chờ cậu chính là một cái ôm rộng rãi ấm áp. Cậu trợn to hai mắt. Cái ôm của nam nhân tràn đầy cảm giác mạnh mẽ. Mùi cây đàn hương không một tiếng động quanh quẩn trên chóp mũi cậu, không quá nhạt cũng không quá nồng giống như bản thân Bùi Yến Chu vậy. Lâm Ngộ An rất thích mùi này.

Cằm cậu gác lên đầu vai Bùi Yến Chu, trong buồng xe tối tăm mà chớp chớp mắt: "Bùi tiên sinh.."

"Tôi rất vui." Âm thanh trầm thấp có từ tính mang theo chút thanh thở, ở bên Lâm Ngộ An. Lâm Ngộ An nghe vậy lại không biết làm sao, viền mắt bỗng có chút chua xót. Nam nhân này.. Từ khi biết cho tới nay, ở trước mặt cậu hắn luôn thể hiện sự điêu luyện, thành thục ổn trọng, cho dù có muốn giữ lại đứa bé hay không thì hắn vẫn cẩn trọng như vậy, ở lúc Lâm Ngộ An không biết đều sẽ sắp xếp tất cả một cách thỏa đáng. Cậu cho là hắn sẽ vẫn luôn như vậy, trầm ổn mà mạnh mẽ.. không nghĩ tới, vào lúc này, lại có thể nghe thấy hắn xuất phát từ nội tâm nói câu hắn vui vẻ. Hắn cũng mong đợi đứa con được sinh ra. Lâm Ngộ An cực kỳ hiểu rõ chuyện này cũng không tránh khỏi có chút vui vẻ theo. Hai tay cậu giật giật, cuối cùng vẫn là chậm rãi nhấc lên, ôm lấy nam nhân, trong giọng nói mang theo ý cười, nói:

"Tôi cũng rất vui."

* * *

Lúc lên tầng, bước chân Lâm Ngộ An có chút phập phù, cậu nhớ tới chuyện lúc nãy ở trong xe, hai tai đỏ chót làm sao cũng không dịu đi.

Trong buồng xe tối tăm, hai người chặt chẽ ôm nhau, mùi quýt vàng cùng mùi cây đàn hương xen vào nhau mang theo cảm giác không nói rõ được, giống như tình nhân đang hôn nhai, vừa bắt đầu là lướt qua thôi, nhưng sau đó là không vừa lòng chạm vào nhau, giống như lửa bốc cháy, nhanh chóng ong thành đoạt đất, được một lúc liền xâm chiếm toàn bộ buồng xe.

Trong veo cùng đậm đà lại mạnh mẽ tạo nên cảm giác triền miên, như một cái móc, cậu một chút tim người, kích thích tiếng lòng. Ban đầu Lâm Ngộ An vẫn không cảm thấy có gì không thích hợp, chỉ cảm thấy mùi này rất dễ ngửi. Mãi đến khi âm thanh của Bùi Yến Chu vang lên, mang theo khắc chế cảm giác muốn hòa vào một thể, làm cho không người nào cảm thấy dễ chịu.

"Ngoan, thu hồi tin tức tố vào đi."

Khí tức ấm áp phun ở bên tai, Lâm Ngộ An bỗng chốc ý thức được cái gì, sắc mặt bạo hồng. Cậu cuống quýt nghĩ muốn lui ra nhưng một tay Bùi Yến Chu khoát bên hông của cậu, nhìn như không dùng lực lại làm cho cậu không thể nào thoát ra:

"Đừng nghịch."

Âm thanh của Bùi Yến Chu ngày càng khàn, Lâm Ngộ An sốt ruột đến viền mắt đều có chút đỏ, cậu khó khăn nói: "Tôi, tôi không biết.."

Càng sốt ruột càng thu không được. Lâm Ngộ An hiếm khi gặp phải tình huống như thế, vốn cũng không thành thạo chớ nói chi là cảnh tượng kịch thích như này, càng là luống cuống tay chân. Cậu thậm chí đến việc tin tức tố làm như thế nào để phóng ra cũng không biết.

Lâm Ngộ An gấp đến độ ở trong lồng ngực Bùi Yến Chu cọ tới cọ lui, thân thể Bùi Yến Chu căng thẳng, hô hấp dần nặng thêm. Hắn ôm cậu chặt hơn, cụp mắt nhìn thiếu niên đang giãy dụa làm tuyến thể gần nhưu lộ ra, dục vọng trong con ngươi Bùi Yến Chu càng ngày càng dày đặc. Hắn đưa tay xoa tóc cậu, chậm rãi trượt xuống chạm đến cần cổ nhẵn nhụi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa, ngón tay mang theo kén mỏng cuối cùng cũng chạm đến chỗ mềm mại..

"A!" Lâm Ngộ An trợn mắt lên, theo bản năng che miệng lại.

Nam nhân cười khẽ: "Ngoan, để tôi dạy cho cậu."

* * *

Đi một lúc, cuối cùng cũng leo xong bậc thang cuối cùng. Lâm Ngộ An đứng tại chỗ một lúc, vỗ vỗ hai má đang nóng bừng, lẩm bẩm một câu mà chính mình cũng không nghe rõ. Phòng 413 cách đó không xa, cậu hít sâu một hơi, cưỡng ép mình tỉnh táo lại. Trong phòng toàn là những người tinh mắt.. Tuyệt đối không thể để bọn họ nhìn ra đầu mối.. Lâm Ngộ An điều chỉnh lại trạng thái, lấy chìa khóa ra muốn mở cửa thì "kẹt" một tiếng, cửa trước mắt đã mở ra. Lâm Ngộ An ngẩn người, trong nháy mắt liền có dự cảm không tốt. Triệu Thừa Phi đứng ở cạnh cửa, hai tay ôm ngực nhìn cậu từ trên xuống dưới, Mạc Văn Kỳ và Cao Tường Vũ đang ngồi ở vị trí của mình, nhìn cậu không chớp mắt. Trong phòng hiện tại giống như đang mở tam đường hội thẩm.

Lâm Ngộ An mở miệng, chậm rãi nói: "Chào buổi tối?"

Triệu Thừa Phi hả hê nở nụ cười: "Tốt a, tớ xem là cậu chơi được cũng rất tốt đi?"

Lâm Ngộ An lắp bắp nói: "Cũng, cũng được."

Triệu Thừa Phi đóng cửa lại, sau đó hừ một tiếng quay người về chỗ mình ngồi, hai chân giống như đại gia, ngẩng đầu, cầm cục gạch không biết từ đâu tới, tiện tay đập xuống bàn một cái.. "Ca" một tiếng, cục gạch cũng vỡ mất một góc. Lâm Ngộ An nghiêng đầu đi nhịn xuống không cười, Mạc Văn Kỳ một mặt không biết nói gì nhìn về nơi khác.

Sắc mắt Triệu Thừa Phi có chút không nhịn được, cầm lấy "Kinh sợ đường mộc" chỉ vào Lâm Ngộ An: "Cười, cười, cười cái gì mà cười? Tớ nói cho cậu biết, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị xử tội. Nói, mấy ngày nay cậu đi làm gì mà ngày nào cũng đi sớm về trễ, vừa hết giờ học liền mất tăm luôn."

Lâm Ngộ An vẫn cố nhịn cười, làm ra bộ dạng sợ hãi nói: "Đại nhân, tôi xin được bẩm báo."

Triệu Thừa Phi ho nhẹ một tiếng, cầm chén trà lên giả bộ nhấp một ngụm: "Nói đi!"

Lâm Ngộ An liếc nhìn Triệu Thừa Phi, sau lại liếc nhìn Cao Tường Vũ và Mạc Văn Kỳ đang nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, chỉ nói: "Là như thế này, đại nhân, tiểu nhân dự định, à.. đự định ngày mai.. ngày mai chuyển ra ngoài ở."

"Phốc" một tiếng, Lâm Ngộ An tránh sang bên, Triệu Thừa Phi khụ đến tan nát cõi lòng.

Cao Tường Vũ mặc dù cảm thấy biểu hiện của Triệu Thừa Phi có hơi mất mặt nhưng giờ này lại không để ý nhiều như vậy, chỉ vội vàng nói: "Sao, làm sao lại chuyển ra ngoài ở?"

"Cậu có phải gặp khó khăn gì không? Có chuyện gì thì nói với bọn tớ, giúp được bọn tớ nhất định sẽ giúp.."

Lâm Ngộ An cảm thấy có chút ấm áp, còn chưa kịp nói gì, liền nghe Triệu Thừa Phi kêu rên: "Không phải, không phải cậu bị bệnh trĩ đấy chứ? Làm sao àm đến mức muốn chuyển ra vậy chứ? Chúng tớ cũng sẽ không cười cậu đâu."



Sắc mặt Lâm Ngộ An cứng đờ: "Cậu nói cái gì cơ?"

Mạc Văn Kỳ ghét bỏ mà che miệng Triệu Thừa Phi, đánh một cái vào lưng hắn: "Cậu câm miệng." Hắn không để ý Triệu Thừa Phi nhe răng trợn mắt chỉ quay đầu lại nhìn Lâm Ngộ An, lo lắng hỏi: "Là vì Bùi Yến Chu sao?"

"Hắn yêu cầu cậu chuyển ra ngoài?"

Lâm Ngộ An mím môi, đầu tiên là lắc đầu sau liền gật đầu, nhìn ánh mắt hóng chuyện của mọi người làm cho cậu cũng không biết phải nói như thế nào được.

"Đúng là có liên quan đến Bùi tiên sinh, nhưng không phải do hắn yêu cầu tớ.." Cậu dừng một chút, cố gắng bình tĩnh nói: "Là, chính là, tớ, tớ.." Âm thanh của cậu càng ngày càng nhỏ, cậu nhìn chằm chằm ánh mắt sáng quắc của ba người, cuối cung cắn răng, hô lên: "Tớ mang thai!"

Phong 413 bỗng chốc rơi vào yên lặng, ngay sau đó "ngao" một tiếng trong nháy mắt mà bùng nổ!

* * *

Mặc dù A thị không phải là thủ đô, nhưng cũng là tấc đất tấc vàng, đặc biệt là vị trí trung tâm, một căn nhà nhỏ thôi càng là người thường có thể thấy nhưng không với tới được.

Bùi Yến Chu dừng xe xong, thì đã thấy quản gia ở nhà cũ đang cười híp mắt tiếp đón: "Thiếu gia trở về thật đúng lúc, lão gia tử vẫn đang đợi cậu đấy!"

"Ba mẹ tôi đâu?" Bùi Yến Chu thuận miệng hỏi.

"Đều ở trong nhà," Quản gia cười tựa hồ không có ý tốt, nói: "Trong nhà đang tam đường hội thẩm đấy, thiếu gia cẩn thận một chút."

Bùi Yến Chu xoa xoa thái dương, có chút đau đầu.

Cái gì gọi là tam đường hội thẩm, chính là ba trưởng bối đồng thời giục hắn kết hôn. Bắt đầu từ khi Bùi Yến Chu hai mươi lăm tuổi, chiêu này không biết đã xuất hiện qua bao nhiêu lần. Đúng như dự đoán, vừa vào đến phòng khách, hắn đã thấy ông nội và ba mẹ ngồi thành hình tam giác ở trên ghế salon, ánh mắt sáng quắc mà nhìn hắn.

Ông nội Bùi nhìn qua đã hơn bảy mươi tuổi, thân hình hơi mập, vẻ mặt nghiêm túc cũng có trách khỏi nhiễm chút vết tích của thời gian, chỉ là đôi mắt kia vẫn thanh minh, nhìn thi thoảng có ánh sáng lóe lên. Ông nói trước: "Ăn cơm chưa?"

"Ông nội, cha, mẹ." Bùi Yến Chu đưa áo khoác cho dì giúp việc trong nhà, liền ngồi xuống bên cạnh cha Bùi: "Con ăn rồi."

"Ăn rồi thì tốt." Ông nội Bùi nâng cái gậy trong tay gõ gõ lên sàn nhà, khá là có chút thâm ý.

Vừa lúc dì giúp việc đã rửa xong hoa quả mang lên, Bùi Yến Chu tiện tay bóc cho ông nội quả quýt, ông nội Bùi vừa nhìn, hừ một tiếng: "Con nhìn đi đến quả quýt còn có đôi có cặp, con nhìn lại con đi."

Động tác của Bùi Yến Chu ngừng lại, đưa quả quýt cho ba Bùi đang ngồi bên cạnh, lại cầm lên một quả lê.

Ông nội Bùi liếc mắt nhìn hắn: "Làm gì đấy?"

Bùi Yến Chu cụp mắt nói: "Khí trời có chút khô, ông nội ăn nhiều lê một chút cho thấm giọng."

Ông nội Bùi ghét bỏ nói: "Ăn lê gì mà ăn? Chia lìa, chia lìa, con còn không có đối tượng đâu đấy, còn muốn chia lìa cái gì?"

Bùi Yến Chu hít sâu một hơi, nhìn về phía mâm đựng trái cây, còn có một quả lựu, một chùm nho.. toàn quả có nhiều hạt không.

Ông nội Bùi bình chân như vại: "Nhiều hạt thật phiền phức."

Bùi Yến Chu xoa xoa tay, khẽ thở dài: "Ông nội, có chuyện gì thì ông cứ nói thẳng đi ạ!"

Ông nội Bùi hừu lạnh một tiếng, mẹ Bùi ở bên cạnh không nhịn được nói: "Yến Chu à, cũng không phải là mẹ với ông nội giục con, chỉ là con suy nghĩ một chút, con cũng sắp ba mươi rồi mà vẫn chưa có đối tượng. Lại kéo dài thêm, haiz, một năm tìm hiểu bạn bè, một năm kết hôn, sau khi kết hôn còn phải hưởng tuần trăng mật rồi còn phải sống thế giới của hai người thêm một năm, sau đó mà sinh con cũng phải hai năm.. Tính như vậy thì, chờ đứa bé được sinh ra, con cũng sắp bốn mươi rồi. Lúc đó, con muốn con của con gọi con là ba ba hay là gọi ông đây?"

Bùi Yến Chu không nhịn được ho khan một tiếng, cũng không biết bị cảnh tượng mẹ hắn miêu tả hù hay là đối với việc mẹ làm tròn số như thế.

Cha Bùi ở phương diện này vẫn không bận tâm, lại vướng bởi uy nghiêm của cha và vợ, không thể không là ra bộ dáng nghiêm túc, nói: "Mẹ con nói cũng không sai, lúc cha lớn bằng con, con chũng đã chạy được rồi. Quốc gia chủ trương kết hôn sinh con muộn, cha ngược lại lại cảm thấy không cần thiết như thế."

Cha mẹ nói xong chính là buổi biểu diễn riêng của ông nội, Bùi Yến Chu nhìn ông, ông nội Bùi nghiêng đầu qua chỗ khác nói: "Đều đừng nói nữa! Ta đều lớn tuổi thế này rồi, còn không biết có thể sống được mấy năm nữa, tâm nguyện lớn nhất của ta là nhìn thấy chắt trai trước khi nhắm mắt mà tiểu tử thúi này cũng không chịu giúp ta. Để cho hắn đi thôi! Chờ ta chết, chết không nhắm mắt là được rồi!"

Ông nặng nề mà cầm gậy gõ hai cái, Bùi Yến Chu bất đắc dĩ nói: "Ông dành thời gian giục con kết hôn không bằng để thời gian đó cùng rèn luyện thân thể với ông Triệu nhà bên cạnh, ít nói có thế sống thêm hai mươi năm."

Ông nội Bùi trong nháy mắt nổi giận, vung gậy lên đánh hắn: "Con còn không thấy ngại mà nói? Lão Triệu, lão Tôn, cháu trai của bọn họ không phải đều đã đi mua tương được rồi sao? Ta đi tìm bọn họ làm gì? Chờ bọn họ cười ta à?"



Bùi Yến Chu không trốn, ngược lại ông đánh cũng không đau.

Ông nội Bùi lại nói: "Ông nói cho con biết Bùi Yến Chu, năm nay con nhất định phải mang cháu dâu về cho ông. Nếu không mang về được thì con cũng đừng về nữa."

Lông mày Bùi Yến Chu động cũng không động: "Được ạ!"

"Ông lớn tuổi như này rồi.." Âm thanh ông nội Bùi cứng đờ: "Chờ đã, con vừa nói cái gì?"

Bùi Yến Chu nói: "Con nói là được ạ!"

Đừng nói là cháu dâu, nửa năm nữa, ông nội có muốn chắt trai thì hắn cũng có thể thỏa mãn.

Ông nội Bùi đột nhiên đứng lên, nghi ngờ nói: "Con con con, con có phải là đang đùa ông hay không?"

Mẹ Bùi cũng cực kỳ ngạc nhiên: "Yến Chu, con nói thật hả? Không phải là đang lừa gạt chúng ta đấy chứ?"

"Không có lừa mọi người." Bùi Yến Chu nói.

Mẹ Bùi đặc biệt mẫn cảm, trực tiếp hỏi: "Con có phải là có người thích rồi không?"

Bùi Yến Chu gật đầu, nói: "Phải." Hắn thấy đôi mắt ông nội trong phút chốc sáng lên, lại nói: "Nhưng mà tính cách cậu ấy có chút thẹn thùng, chúng ta còn chưa tới bước gặp mặt ba mẹ hai bên cho nên còn phải chờ một chút."

"Không vội, không vội." Ông nội Bùi cười tươi như hoa, vừa nói không vội nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Là nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi rồi? Hiện tại đang làm gì? Ông với mẹ con đã từng gặp qua chưa?"

Nguyên bản cha Bùi không để ý gì cũng ghé sát lại, tò mò nhìn Bùi Yến Chu.

Bùi Yến Chu đưa tay sờ chứng nhận kết hôn để trong túi: "Là nam, ông cũng chưa gặp qua." Hắn liếc mắt nhìn mấy người một cái: "Những cái khác trước mắt đừng hỏi, cũng đừng đi thăm dò. Chúng ta bây giờ còn chưa xác định, nếu là mọi người hù cậu ấy chạy mất, mọi người có thể đi đâu tìm lại vợ cho con đây."

"Được được được." Ông nội Bùi liên tục đáp ứng: "Không điều tra, tuyệt đối không điều tra."

"Nhưng con nói cho ông biết đi, còn phải chờ bao lâu nữa? Tết năm nay, ông có thể nhìn thấy người hay không?"

Ngón tay Bùi Yến Chu giật giật, thầm nghĩ không cần đến Tết, nếu thuận lợi thì Trung thu liền có thể đưa về gặp mọi người. Chỉ là nhìn thần sắc kích động của ông nội cùng cha mẹ mình, hắn nói: "Con sẽ cố gắng."

"Được được, tốt lắm!" Ông nội Bùi vỗ bờ vai hắn, cười to nói: "Đúng là con ngoan!"

Trên mặt cha mẹ Bùi cũng thả lỏng, cười.

Ông nội Bùi cười ha hả đoạt quả quýt từ trong tay con trai đưa cho cháu trai: "Đến đến, ăn quýt! Con nhìn một chút, có đôi có cặp, thật tốt."

Cha Bùi liếc nhìn tay trống không, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Người một nhà nói chuyện đến chín giờ, ông nội Bùi hưng phấn dị thường, vô số lần muốn từ trong miệng Bùi Yến Chu thăm dò càng nhiều tin tức nhưng Bùi Yến Chu chỉ cười mà không nói lời nào, cuối cũng hắn chỉ nói: "Ông sẽ thích cậu ấy thôi!"

Ông nội Bùi cười đến suýt không thấy mặt trời, vẫn là quản gia sợ tâm tình ông hưng phấn quá đối với thân thể không tốt, mới khuyên ông đi nghỉ ngơi sớm.

Mẹ Bùi nói: "Bây giờ cũng không còn sớm nữa, tối nay con đừng đi, ngủ ở nhà cũ đi."

Bùi Yến Chu lắc đầu: "Không được."

Mẹ Bùi cau mày nói: "Tại sao?"

Bùi Yến Chu nhìn bà, cười mà không nói. Mẹ Bùi nhất thời hiểu được, lườm hắn một cái, phất tay cười mắng: "Được, mẹ biết rồi, cút đi, cút đi!"

* * *

Sau khi về đến Đình Phương Uyển, trước tiên, Bùi Yến Chu liền nhìn phòng bên cạnh thu thập như thế nào, chờ sắp xếp xong tất cả, hắn lại đến thư phòng, mở két săt ra, bỏ quyển sách nhỏ màu đỏ kia vào, sau đó cẩn thận mà khóa lại.

Sáng sớm hôm sau, vốn Bùi Yến Chu cũng không muốn đến sớm như thế, dù sao Lâm Ngộ An cũng đang mang thai, khó tránh sẽ ngủ nhiều hơn bình thường. Chỉ là sáng nay cũng không có tâm trạng làm việc, hắn liền lái xe tới đây, vốn định chờ dưới lầu một lúc rồi mới gọi Lâm Ngộ An, nhưng không nghĩ tới hắn vừa đến liền nhìn thấy ba người bạn cùng phòng của Lâm Ngộ An, vành mắt đen thui đứng trước cửa trợn mắt nhìn hắn. Mà Lâm Ngộ An lúc này đang đứng ở giữa bọn họ, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười.

Bùi Yến Chu:.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play