"Sau đó? Tưởng Văn Húc theo đuổi người ta không phải là thật
lòng, chỉ là vì người kia có tiền mà thôi. Nói chuyện yêu
đương mấy tháng, Omega kia bỏ tiền cho hắn chắc chắn không thấp
hơn một trăm vạn."
"Tê.."
"Ngược lại, bây giờ Omega kia biết chuyện này liền kiện Tưởng
Văn Húc lừa tình, lừa tiền. Tội danh này mà định thì Tưởng
Văn Húc ở trong đó cũng phải vài ba năm."
"Dù sao cũng hơn một trăm vạn đấy.."
"Khoan, Tưởng Văn Húc tính mưu đồ chuyện gì nhỉ? Hắn là một
Beta, đã có một Omega là bạn rồi mà vẫn không quản được nửa
thân dưới của mình, cũng không biết tật xấu gì đây nữa? Bình
thường nhìn hắn dịu dàng, ôn nhu, không nghĩ tới hắn lại là
người như thế."
"Đúng thật giỏi giả vờ.."
Lâm Ngộ An trừng mắt nhìn, có chút hoảng hốt. Cậu cho là
Tưởng Văn Húc nhiều nhất chỉ ngồi trong đó vài ngày liền đi
ra, dù sao chuyện lúc đó cũng không tính là nghiêm trọng, vậy
mà không nghĩ tới.. chuyeenh này thế mà còn liên quan đến lừa
đảo. Lâm Ngộ An có chút thổn thức nhưng cũng không có chút nào đồng tình với hắn. Thực ra thì tình cảm giữa cậu và Tưởng
Văn Húc cũng không có bao nhiêu.
Vừa mới khai giảng năm nhất đại học không bao lâu thì Tưởng Văn
Húc theo đuổi cậu, Lâm Ngộ An lúc đó nếu có rảnh cũng chỉ
nhớ thương đến vẽ vời, căn bản là không có tâm trí nói chuyện
yêu đương. Mà tướng mạo Tưởng Văn Húc sạch sẽ, đẹp trai, đối
với cậu cũng xem như là ôn nhu săn sóc, lại theo đuổi nguyên học kỳ, Lâm Ngộ An ít nhiều cũng có chút động tâm. Chủ yếu là
sau khi kết thúc học kỳ một, Lâm Ngộ An được nghỉ động hơn một tháng, cứ nghĩ Tưởng Văn Húc không gặp được cậu sẽ từ bỏ,
không nghĩ tới, chờ đến học kỳ sau, nhiệt tình của Tưởng Văn
Húc vẫn không giảm, vẫn tỉ mỉ chăm sóc như trước.
Lúc nhỏ Lâm Ngộ An ở nhà chính là một người trong suốt, cha
mẹ cũng không để ý tới. Bây giờ đối mặt với sự quan tâm của
Tưởng Văn Húc cuối cùng cũng có chút nhẹ dạ, trước khi kết
thúc năm nhất một tháng liền muốn thử một chút, đồng ý sự
theo đuổi của hắn, xem như là chính thức ở bên nhau. Chỉ có
điều, trong chuyện tình cảm này, Tưởng Văn Húc nhìn có vẻ hơi
sốt ruột. Tính cách Lâm Ngộ An có chút bảo thủ, lúc thường
ngay cả nắm tay, ôm một cái cũng cảm thấy mâu thuẫn, đối với
nhiều lần ám chỉ muốn "tiến thêm bước nữa" của Tưởng Văn Húc
cũng có chút không thích. Với lại hai người họ quen nhau cũng
mới mấy tháng, mỗi lần Tưởng Văn Húc có thái độ như thế đều
làm cho cậu ít nhiều thấy không tốt.
Lâm Ngộ An cũng ý thức được chính mình chỉ lưu luyến sự ấm
áp và chăm sóc của hắn, trên thực tế tình cảm lại chẳng có
là bao. Trong lòng cậu biết như vậy là không công bằng với
Tưởng Văn Húc cũng không muốn làm hắn chậm trể nữa. Lần trước nếu không nhìn thấy Tưởng Văn Húc bắt cá hai tay thì cậu cũng tính đợi nghỉ hè liền nói chia tay. Chỉ là vừa vặn thấy
được chuyện kia. Nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, cậu
mới biết thì ra cậu đã bị biến thành một trò cười. Thì ra
lúc Tưởng Văn Húc theo đuổi cậu thì cũng theo đuổi Omega kia,
cũng ôn nhu chăm sóc như vậy. Tốt xấu gì cũng là bạn trai trên
danh nghĩa, dù không có bao nhiêu tình cảm lưu luyến, nhưng ít
nhiều thì cũng có chút tức giận, cùng lúc đó trong đầu cậu
tràn đầy tự giễu cùng bất đắc dĩ.
Lúc đó trong quán bar, bầu không khí vừa vặn, các bạn học đều đang uống rượu, Lâm Ngộ An bị khuyên, lại gặp chuyện như thế,
quỷ thần xui khiến mà cũng uống hai ly. Chuyện xảy ra sau đó,
tất nhiên là không cần nhắc lại. Cậu than nhẹ một tiếng, đem
chuyện này ném ra sau đầu. Dù thế nào thì từ nay về sau, cậu
với Tưởng Văn Húc đã không còn bất kỳ gì liên quan nữa rồi.
Dọn dẹp sách vở, Lâm Ngộ An quay người đi ra khỏi phòng học,
muốn đi cantin ăn cơm, trên đường lại nghe có người gọi: "Này,
cậu, đứng lại!"
Lâm Ngộ An sững sờ, không để ý vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Lão cha.. Xin lỗi.. lại còn liên quan Bùi tiên sinh. Thần sắc
trên mặt Lâm Ngộ An hơi đổi một chút, cuối cùng cũng thở dài
một hơi, cũng không muốn đi thăm dò nữa. Bùi tiên sinh đã nói
như vậy thì cứ tin hắn là được rồi.
* * *
Buổi chiều không phải lên lớp, sau khi Lâm Ngộ An ăn cơm xong liền ngủ một giấc, khi tỉnh dậy mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên xem, vậy mà không thấy tin nhắn của Bùi tiên sinh. Nói cho cậu
một ngày suy nghĩ, cũng thật một tin nhắn cũng không gửi. Lâm
Ngộ An xuống giường, thay bộ quần áo khác.
Mấy người khác trong phòng cậu, buổi chiều đều có tiết, nên
trong phòng chỉ có mình cậu. Ánh mặt trời buổi chiều chiếu
vào trong phòng sáng ngời, không cần bật đèn. Lâm Ngộ An ngồi
trước bàn, lấy tờ báo cáo ở trong ngăn kéo ra. Cậu đưa tay xoa
xoa bụng dưới, ở ngoài nhìn vào thì cũng không thấy khác gì
so với lúc trước, chỉ là so với trước kia có cảm giác ngạnh
ngạnh, cảm giác thật kỳ diệu. Cậu nhớ tới trước đó có làm
ra những hành động không thích hợp, trong lòng không khỏi có
chút lo lắng. Vậy mà theo lời bác sĩ nói thì đứa bé không có vấn đề gì.
Đứa bé.. Thật sự là thần kỳ!
* * *
Hơn bốn giờ chiều, Lâm Ngộ An nhận được tin nhắn của Bùi Yến
Chu. Cậu hít sâu một hơi, soi gương, dùng tinh thần sung mãn nhất đi gặp Bùi Yến Chu.
Lúc cậu đến, xe ôtô quen thuộc đã dừng ở bên cạnh. Cậu theo
thói quen tính đi gõ cửa chỗ ghế ngồi phía sau nhưng cậu chưa
kịp giơ tay thì cửa sổ chỗ điều khiển xe đã mở ra.