Lâm Ngộ An lắc đầu, tiếp tục nói: "Tôi từng nghĩ vô số lần
rằng tại sao ba mẹ lại không thích tôi. Tôi nghĩ đến lúc tôi
được sinh ra, bác sĩ nói xác suất phân hóa thành Beta của tôi
là 90%, mà ba mẹ với anh cả, em út đều là Alpha với Omega, cho
nên trong nhà tôi là dị loại."
Đo lường lúc sinh ra cũng không chính xác hoàn toàn, không phải
là không có lúc đo lường ra kết quả sẽ phân hóa thành giới
tình này nhưng lớn lên lại phân hóa thành giới tính khác. Lúc
nhỏ Lâm Ngộ An vẫn cho là vì cậu là Omega nên ba mẹ mới không
thích mình nên trong đầu cậu lúc nào cũng nghĩ muốn phân hóa
thành Omega, như vậy cậu sẽ được ba mẹ đối xử giống như anh cả và em út.
"Nhưng là đến khi học xong cấp ba thì tôi vẫn là Beta."
Lâm Ngộ An sau khi lớn lên cũng dần dần hiểu ra, thật ra không
phải do cậu là Beta mà do cậu là đứa trẻ ngoài ý muốn, chính là đến bất ngờ. Thân thể mẹ cậu không tốt, không thể sẩy
thai, người ta quan niệm rằng con đầu là Alpha, con thứ là Omega, đến lúc đó AO song toàn, chính là chuyện tốt. Vì thế, cậu
được sinh ra. Mẹ cậu từ chức, hy sinh nhiều năm sự nghiệp cố
gắng còn sắp được đề bạt lên vị trí giám đốc.. bởi vì lúc
sinh cậu là khó sinh còn băng huyết. Lâm Ngộ An nghĩ trong lòng
mẹ mình có hay không yêu thương cậu dù chỉ là một chút thôi,
sau đó ngẫm lại hẳn là có, nhưng sự yêu thương mong đợi này
lại trên tiền đề cậu là Omega. Mẹ cậu hy sinh nhiều như thế,
đổi lại, cậu lại là Beta. Một nhà AO chỉ có cậu là Beta. Cho
nên sau đó, mẹ lại sinh em trai cũng không có gì lạ.
Một Beta không được mong đợi, một đứa thứ ngoan ngoãn, hiểu
chuyện, chưa bao giờ biết khóc biết nháo, một đứa con học tập
bình thường không so sánh được với anh em trong nhà.. Áp lưc
nhiều năm làm cho cậu lúc học trung học vẫn không có phân hóa.
Mãi đến khi học đại học, rời xa gia đình, cũng thông qua sự
kiện kia mà hiểu rõ ba mẹ, mong muốn có được sự yêu thương của ba mẹ của cậu cũng được gỡ bỏ, không còn chấp nhất như trước nữa. Lúc phân hóa thành Omega, thực ra Lâm Ngộ An cũng không vui sướng là bao.
"Bùi tiên sinh.." Lâm Ngộ An ngẩng đầu nhìn hắn: "Tôi vẫn luôn
cho rằng đứa bé này là ngoài ý muốn, cho dù được sinh ra, nó
cũng sẽ không hạnh phúc." Chuyện này Lâm Ngộ An hiểu rất rõ
nên lúc đầu mới muốn bỏ đi đứa bé này. Để cho nó sống bất
hạnh trên đời không bằng đừng sinh nó ra.
"Nhưng bây giờ thì không phải." Lâm Ngộ An cười khẽ, nửa nghiêng
đầu, mặt mày nhu hòa nói: "Nó được sinh ra cũng không phải là
không có ai muốn."
Có Thanh ca còn có Bùi tiên sinh.
"Lúc nãy bác sĩ nói, nó đang động, tim nó đang đập, bàn tay
bàn chân nó đã thành hình, nó nhìn đã gần giống một con
người.."
Cậu nghĩ đến hình ảnh đứa bé nho nhỏ trên màn hình, cười đến ôn nhu: "Chẳng qua tôi cảm thấy mình không thể ích kỷ cướp đi
cơ hội đến thế giới này của nó được."
Người tới chính là ba người còn lại trong kí túc xá của cậu. Triệu Thừa Phi và Cao Tường Vũ liếc mắt nhìn nhau, muốn đi
đến, lại nhìn nam nhân cao lớn đứng gần Lâm Ngộ An liền có
chút do dự không dám đi lên.
Mạc Văn Kỳ lại không để ý nhiều như thế, trực tiếp đi lên phía trước, nói: "Chúng tớ đi ra ngoài ăn cơm, vừa mới về." Ánh
mắt hắn chuyển đến trên người Bùi Yến Chu, chào hỏi: "Bùi
tổng."
Triệu Thừa Phi giống như ý thức được cái gì, thán phục nói:
"A, lão tam, cậu lúc nào thì quen biết Bùi tổng? Nhìn kiểu
này quan hệ cũng không tệ lắm."
Lâm Ngộ An chỉ thuận miệng nói dối: "Là.. Trước kia, lúc đi vẽ liền quen biết, thường xuyên qua lại, cũng coi như là có quan
hệ."
Mạc Văn Kỳ suy nghĩ một chút, nói: "Xác thực Bùi lão gia tử
rất si mê tranh, Bùi Yến Chu.. Tuy tớ chưa tùng nghe nói, nhưng
trong nhà học thức uyên thâm, mưa dầm thấm đất, ít nhiều cũng
có hiểu biết."
Cao Tường Vũ lại có chút sầu lo: "Loại người như hắn.. Lão
tam, tớ không có ý gì nhưng cậu cũng nên chú ý, đừng đển mình bị thiệt thòi." Không trách Cao Tường Vũ lo lắng, chủ yếu là
Lâm Ngộ An lớn lên quá tốt, trước đây cũng không phải là không
có phú nhị đại theo đuổi, chứ đừng nói gì Bùi tổng, người
có địa vị như thế..
Lâm Ngộ An nghe thế cũng có chút ấm lòng nói: "Các cậu yên tâm đi."
Triệu Thừa Phi trước giờ luôn không tim không phổi, nghe vậy cũng không để ý, chỉ đem sự chú ý chuyển sang Mạc Văn Kỳ: "Nhưng
mà người làm tớ kinh ngạc nhất lại là lão tứ, lúc thường
thì âm thầm, kết quả thế nhưng lại quen biết Bùi tổng, còn
cái gì Mạc Giang gia đệ nhất thiên hạ, cậu giấu cũng thật là
kỹ."
Mạc Văn Kỳ gạt tay Triệu Thừa Phi xuống, nhàn nhạt nói: "Cũng
không phải là do tớ muốn giấu mọi người, chỉ là các cậu từ
trước đến giờ đều không hỏi tớ."
"Tốt a, cậu.."
Một nhóm mấy người đánh lộn trở lại phòng ngủ, Lâm Ngộ An vốn có chút không dễ chịu cũng chậm rãi khôi phục lại bình thường.
* * *
Đến buổi tối, bốn người đều nằm trên giường chơi điện thoại,
Lâm Ngộ An nhìn nóc giường, bỗng dưng hỏi: "Này, hỏi ba người
cái này này."