Gió nhẹ lướt qua, đuổi đi mấy phần khô nóng. Tay Bùi Yến Chu đang để trên cửa xe nắm thật chặt. Hắn cụp mắt nhìn thiếu niên đang khẩn trương, mí mắt giật giật, âm thanh khó giải thích được: "Cậu nói cái gì?"

Lâm Ngộ An nuốt ngụm nước bọt, lại nói thêm lần nữa: "Bùi tiên sinh có muốn đứa bé này hay không ạ?"

Bùi Yến Chu nhìn chằm chằm cậu một lúc, cũng không nói lời nào mà trở tay đóng cửa xe, quay người đi tới bên kia xe, mở cửa bước vào. Hắn liếc mắt nhìn tài xế, tài xế Lưu hiểu ý, lập tức mở cửa xe đi ra ngoài.

Thân hình nam nhân cao to, Lâm Ngộ An vừa bắt đầu còn hơi bình tĩnh, nhưng hiện tại, Bùi Yến Chu lên xe ngồi bên cạnh, cậu mới cảm giác xung quanh không khí có chút ngột ngạt. Bùi Yến Chu nhìn cậu, trên mặt trầm tĩnh cùng nghiêm túc trước đó Lâm Ngộ An chưa từng thấy: "Cậu có biết là cậu đang nói gì không?"

Hai ngón tay Lâm Ngộ An quấn chặt vào nhau, nhưng kiên định gật đầu: "Tôi biết."

"Vậy nếu như tôi nói đúng vậy, thì thế nào?" Bùi Yến Chu nhìn cậu, thái độ không ôn nhu như bình thường mà mang theo chút cường thế: "Ý của cậu là gì?"

"Nếu như vậy.." Lâm Ngộ An hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy tôi muốn sinh đứa bé này ra."

Bùi Yến Chu bỗng dưng nở nụ cười, nhìn cậu nghiêm túc: "Lâm Ngộ An, cậu có biết sinh đứa bé ra, là như thế nào hay không?"

Đây là lần đầu Bùi Yến Chu gọi hẳn cả tên lẫn họ của cậu. Lâm Ngộ An có chút run rẩy, tay không biết để đâu, cậu nín thở, đôi mắt mèo đẹp đẽ trốn tránh không dám nhìn hắn, không trả lời mà hỏi lại: "Bùi tiên sinh, ngài thật sự mong chờ đứa bé này sao?"

Mặt Bùi Yến Chu vẫn không thay đổi.

Lâm Ngộ An hỏi: "Bùi tiên sinh.. Đứa bé này, ngài có mong đợi nó không?"

Bùi Yến Chu nhìn Lâm Ngộ An một lúc, cuối cùng cực kỳ nhgieem túc nói: "Tôi rất chờ mong nó được sinh ra."

"Tôi muốn biết, đứa bé này lớn lên sẽ như thế nào, lúc nó khóc, lúc nó cười ra làm sao. Thế nhưng.."

Lâm Ngộ An ngắt lời hắn: "Như vậy là đủ rồi."

Đôi mắt mèo tròn tròn của Lâm Ngộ An cong lên, mặt lộ vẻ sung sướng: "Ngài mong chờ nó thế là đủ nói."

Bùi Yến Chu nhất thời sững sờ.

Lâm Ngộ An cúi đầu nhìn tay mình, nói chuyện không liên quan lắm: "Cuối học kỳ vừa rồi, tôi mới phân hóa thành Omega."

"Lần trước tôi hỏi bác sĩ vì sao lớn tuổi mới phân hóa. Bác sĩ nói có hai nguyên nhân, một là do thân thể, hai là do tâm lý."

Cậu ngước mắt nhìn Bùi Yến Chu, cười cười: "Thân thể tôi vẫn luôn khỏe mạnh, còn thường xuyên chơi bóng rổ nữa."

Bùi Yến Chu nhớ tới lần trước ở trong trường học nhìn thấy cú ném ba điểm đẹp đẽ của cậu, vẫn không nói gì. Không phải do thân thể.. vậy cũng chỉ có thể là do tâm lý. Hắn bỗng dưng có chút đau lòng.

Lâm Ngộ An lại nói: "Tôi nói cho ngài biết, từ lúc học trung học tôi vẫn luôn muốn phân hóa thành Omega." Cậu cười nói: "Ngài thấy rất lạ đúng không? Hiện tại ABO đều bình đẳng, tại sao lại có người đối với việc phân hóa thành Omega lại chấp nhất như thế?"

Bùi Yến Chu trầm giọng nói: "Cậu đừng nói nữa."

Lâm Ngộ An lắc đầu, tiếp tục nói: "Tôi từng nghĩ vô số lần rằng tại sao ba mẹ lại không thích tôi. Tôi nghĩ đến lúc tôi được sinh ra, bác sĩ nói xác suất phân hóa thành Beta của tôi là 90%, mà ba mẹ với anh cả, em út đều là Alpha với Omega, cho nên trong nhà tôi là dị loại."

Đo lường lúc sinh ra cũng không chính xác hoàn toàn, không phải là không có lúc đo lường ra kết quả sẽ phân hóa thành giới tình này nhưng lớn lên lại phân hóa thành giới tính khác. Lúc nhỏ Lâm Ngộ An vẫn cho là vì cậu là Omega nên ba mẹ mới không thích mình nên trong đầu cậu lúc nào cũng nghĩ muốn phân hóa thành Omega, như vậy cậu sẽ được ba mẹ đối xử giống như anh cả và em út.

"Nhưng là đến khi học xong cấp ba thì tôi vẫn là Beta."

Lâm Ngộ An sau khi lớn lên cũng dần dần hiểu ra, thật ra không phải do cậu là Beta mà do cậu là đứa trẻ ngoài ý muốn, chính là đến bất ngờ. Thân thể mẹ cậu không tốt, không thể sẩy thai, người ta quan niệm rằng con đầu là Alpha, con thứ là Omega, đến lúc đó AO song toàn, chính là chuyện tốt. Vì thế, cậu được sinh ra. Mẹ cậu từ chức, hy sinh nhiều năm sự nghiệp cố gắng còn sắp được đề bạt lên vị trí giám đốc.. bởi vì lúc sinh cậu là khó sinh còn băng huyết. Lâm Ngộ An nghĩ trong lòng mẹ mình có hay không yêu thương cậu dù chỉ là một chút thôi, sau đó ngẫm lại hẳn là có, nhưng sự yêu thương mong đợi này lại trên tiền đề cậu là Omega. Mẹ cậu hy sinh nhiều như thế, đổi lại, cậu lại là Beta. Một nhà AO chỉ có cậu là Beta. Cho nên sau đó, mẹ lại sinh em trai cũng không có gì lạ.

Một Beta không được mong đợi, một đứa thứ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chưa bao giờ biết khóc biết nháo, một đứa con học tập bình thường không so sánh được với anh em trong nhà.. Áp lưc nhiều năm làm cho cậu lúc học trung học vẫn không có phân hóa. Mãi đến khi học đại học, rời xa gia đình, cũng thông qua sự kiện kia mà hiểu rõ ba mẹ, mong muốn có được sự yêu thương của ba mẹ của cậu cũng được gỡ bỏ, không còn chấp nhất như trước nữa. Lúc phân hóa thành Omega, thực ra Lâm Ngộ An cũng không vui sướng là bao.

"Bùi tiên sinh.." Lâm Ngộ An ngẩng đầu nhìn hắn: "Tôi vẫn luôn cho rằng đứa bé này là ngoài ý muốn, cho dù được sinh ra, nó cũng sẽ không hạnh phúc." Chuyện này Lâm Ngộ An hiểu rất rõ nên lúc đầu mới muốn bỏ đi đứa bé này. Để cho nó sống bất hạnh trên đời không bằng đừng sinh nó ra.

"Nhưng bây giờ thì không phải." Lâm Ngộ An cười khẽ, nửa nghiêng đầu, mặt mày nhu hòa nói: "Nó được sinh ra cũng không phải là không có ai muốn."

Có Thanh ca còn có Bùi tiên sinh.

"Lúc nãy bác sĩ nói, nó đang động, tim nó đang đập, bàn tay bàn chân nó đã thành hình, nó nhìn đã gần giống một con người.."

Cậu nghĩ đến hình ảnh đứa bé nho nhỏ trên màn hình, cười đến ôn nhu: "Chẳng qua tôi cảm thấy mình không thể ích kỷ cướp đi cơ hội đến thế giới này của nó được."

"Dù sao thì, vẫn có người mong đợi nó được sinh ra."



Bùi Yến Chu thấy trên mặt đẹp đẽ tinh xảo của Lâm Ngộ An tràn đầy nghiêm túc cùng kiên định: "Bùi tiên sinh, tôi muốn sinh đứa bé này ra."

Bùi Yến Chu hít sâu một hơi, sắc mặt không thay đổi, trái lại ngày càng nghiêm túc: "Lâm Ngộ An, cậu phải biết là nếu sinh đứa bé ra thì sẽ như thế nào."

"Cậu là lớn tuổi mới phân hóa thành Omega, trước đây là Beta lại chỉ mới mười tám tuổi, cậu có từng nghĩ mình sẽ sinh con chưa? Cậu có chuẩn bị để nghiêm túc nuôi nấng một đứa bé sao? Đứa bé không phải nói sinh là sinh, đi kèm còn có trách nhiệm, là trách nhiệm cậu không thể vứt bỏ được."

"Tạm thời không nói đến vấn đề lớn lên của đứa bén, liền nói hiện tại. Cậu đang học năm hai đại học, trước mắt việc cần thiết chính là học tập. Nếu muốn sinh con, bây giờ mang thai mới hai tháng, cậu có thể đi học bình thường nhưng đến tháng thứ bảy, thứ tám, cậu có thể đi học bình thường sao? Cậu nhất định phải tạm nghỉ học."

"Cậu mới mười tám tuổi, tương lai cậu có vô hạn khả năng, cậu thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa, cậu xác định sẽ không hối hận sao?"

Bùi Yến Chu tỉnh táo dị thường, đem tất cả khả năng có thể xảy ra nói cùng cậu. Lâm Ngộ An nhìn sắc mặt nghiêm túc của nam nhân, đột nhiên cảm thấy, gặp được hắn chính là may mắn của cậu.

Cậu lắc đầu: "Sau này có hối hận hay không thì tôi không biết nhưng tôi biết nếu bây giờ bỏ đi đứa bé, tôi nhất định sẽ hối hận."

"Như lời ngài mới nói, tôi không hiểu." Cậu rất thành thật nói, sau đó nhìn Bùi Yến Chu, cười khẽ: "Thế nhưng, Bùi tiên sinh, ngài có thể giúp tôi chứ?"

Cậu vươn ngón tay đếm: "Tạm nghỉ học, sinh con rồi những vấn đề có thể gặp sau đó.." Cậu mỉm cười, mang theo chút giảo hoạt: "Những chuyện đó, chắc là ngài đều có thể giải quyết nhỉ?"

Trong lòng Bùi Yến Chu hơi run lên, sự nghiêm khắc hắn cưỡng ép duy trì bỗng sụp đổ, ánh mắt có chút bất đắc dĩ lại có chút xúc động.

Hắn thở dài một cái, cuối cùng nói: "Một ngày."

Lâm Ngộ An nghi hoặc nhìn hắn.

Bùi Yến Chu nói: "Tôi cho cậu một ngày, cậu suy nghĩ cho thật kỹ đi. Ngày mai, tôi tới tìm cậu," Hắn nhìn cậu thật sâu: "Ngày mai, cậu hãy cho tôi đáp án."

Lâm Ngộ An cười nói: "Được."

Cửa xe bị mở ra lần thứ hai, Lâm Ngộ An nhẹ nhàng xuống xe, phất tay với Bùi Yến Chu, đang muốn tạm biệt lại nghe thấy tiếng thét kinh hãi: "Lão tam?"

Lâm Ngộ An quay đầu lại nhìn, thấy người đến cũng ngạc nhiên một chút: "Sao các cậu lại ở đây?"

Người tới chính là ba người còn lại trong kí túc xá của cậu. Triệu Thừa Phi và Cao Tường Vũ liếc mắt nhìn nhau, muốn đi đến, lại nhìn nam nhân cao lớn đứng gần Lâm Ngộ An liền có chút do dự không dám đi lên.

Mạc Văn Kỳ lại không để ý nhiều như thế, trực tiếp đi lên phía trước, nói: "Chúng tớ đi ra ngoài ăn cơm, vừa mới về." Ánh mắt hắn chuyển đến trên người Bùi Yến Chu, chào hỏi: "Bùi tổng."

Bùi Yến Chu nhìn thấy Mạc Văn Kỳ cũng có chút bất ngờ, suy nghĩ một chút nói: "Mạc gia tiểu thiếu gia?"

Mạc Văn Kỳ gật gật đầu, liền nhìn Lâm Ngộ An: "Cậu sao lại đi cùng với Bùi tổng?"

Cao Tường Vũ và Triệu Thừa Phi cũng bước nhanh tới, nghe vậy cũng tò mò mà nhìn Lâm Ngộ An.

"Hắn là.." Lâm Ngộ An dừng một chút, cuối cùng nói ra một đáp án không sai: "Bạn cảu tớ, vừa lúc gặp trên đường nên đưa tớ trở về."

"Bạn?" Triệu Thừa Phi cùng Cao Tường Vũ liếc mắt nhìn nhau, có chút chần chờ, Cao Tường Vũ rất mẫn cảm, hắn nhìn nam nhân thấy rất quen mắt, tỉ mỉ nghĩ lại, giống như là Bùi tổng lần trước đến khảo sát.

Trong lòng hắn càng nghi ngờ, một bên vẫn lễ phép nói: "Phiền phức Bùi tiên sinh đưa lão tam về."

"Không phiền." Bùi Yến Chu trầm giọng đáp, lúc gặp được Mạc Văn Kỳ, hắn mới ý thức được mình đã xem nhẹ cái gì.. Những người này đều là Beta mà đứa nhỏ nhà hắn lại là Omega.

Lông mày Bùi Yến Chu hơi nhíu lại nhưng vẫn thong dong nói chuyện cùng bọn họ, thậm chí còn hẹn có thời gian cùng đi ăn bữa cơm.

Mãi đến khi Cao Tường Vũ nói: "Vậy nếu ngài bận thì chúng tôi không quấy rầy nữa, ngài liền đi làm đi ạ!"

Bùi Yến Chu nói được, quay người ngồi vào trong xe. Lúc mọi người đang thwor phào nhẹ nhõm lại kéo của kính xe xuống kêu: "An An."

Lâm Ngộ An dừng bước, thấy Bùi Yến Chu vẫy tay, vội vã chạy tới.

Cậu ghé vào cửa sổ xe: "Bùi tiên sinh."

Bùi Yến Chu nhìn cậu: "Những người kia là bạn cùng phòng?"

Lâm Ngộ An nghi hoặc gật đầu: "Đúng ạ." Vừa rồi không phải là Cao Tường Vũ mới nói qua sao?

Bùi Yến Chu vén tóc rối của cậu lên, nhẹ giọng nói: "Bọn họ là Beta còn cậu là Omega.."



Tuy hắn nói không hết lời nhưng Lâm Ngộ An vẫn hiểu hắn có ý gì, lúc này liền hơi sững sờ.

Tuy phân hóa thành Omega, lại bởi vì mang thai, chưa bao giờ nghĩ đến Omega sẽ bị quấy nhiễu, hơn nữa cậu là Beta nhiều năm như thế cũng không ý thức được kí túc xá có vấn đề gì.

Bùi Yến Chu thấy cậu còn không hiểu chuyện gì xảy ra, đang muốn đưa cậu quay lại biệt thự, nhưng lại nhớ tới chính mình để cho cậu suy nghĩ, chỉ có thể đem chuyện này để trong lòng, nói: "Đi về trước đi, chuyện đó tạm thời không cầm quan tâm, cứ suy nghĩ kỹ những gì tôi nói với cậu trước đi."

Lâm Ngộ An gật đầu, Bùi Yến Chu thấy cậu như vậy, không nhịn được liền thấp giọng dỗ cậu: "Ngoan."

Mãi đến khi Bùi Yến Chu rời đi, Lâm Ngộ An mới quay đầu nhìn về phía bạn cùng phòng, thái độ tự nhiên lúc nãy cũng không khỏi có chút kỳ quái.

Triệu Thừa Phi giống như ý thức được cái gì, thán phục nói: "A, lão tam, cậu lúc nào thì quen biết Bùi tổng? Nhìn kiểu này quan hệ cũng không tệ lắm."

Lâm Ngộ An chỉ thuận miệng nói dối: "Là.. Trước kia, lúc đi vẽ liền quen biết, thường xuyên qua lại, cũng coi như là có quan hệ."

Mạc Văn Kỳ suy nghĩ một chút, nói: "Xác thực Bùi lão gia tử rất si mê tranh, Bùi Yến Chu.. Tuy tớ chưa tùng nghe nói, nhưng trong nhà học thức uyên thâm, mưa dầm thấm đất, ít nhiều cũng có hiểu biết."

Cao Tường Vũ lại có chút sầu lo: "Loại người như hắn.. Lão tam, tớ không có ý gì nhưng cậu cũng nên chú ý, đừng đển mình bị thiệt thòi." Không trách Cao Tường Vũ lo lắng, chủ yếu là Lâm Ngộ An lớn lên quá tốt, trước đây cũng không phải là không có phú nhị đại theo đuổi, chứ đừng nói gì Bùi tổng, người có địa vị như thế..

Lâm Ngộ An nghe thế cũng có chút ấm lòng nói: "Các cậu yên tâm đi."

Triệu Thừa Phi trước giờ luôn không tim không phổi, nghe vậy cũng không để ý, chỉ đem sự chú ý chuyển sang Mạc Văn Kỳ: "Nhưng mà người làm tớ kinh ngạc nhất lại là lão tứ, lúc thường thì âm thầm, kết quả thế nhưng lại quen biết Bùi tổng, còn cái gì Mạc Giang gia đệ nhất thiên hạ, cậu giấu cũng thật là kỹ."

Mạc Văn Kỳ gạt tay Triệu Thừa Phi xuống, nhàn nhạt nói: "Cũng không phải là do tớ muốn giấu mọi người, chỉ là các cậu từ trước đến giờ đều không hỏi tớ."

"Tốt a, cậu.."

Một nhóm mấy người đánh lộn trở lại phòng ngủ, Lâm Ngộ An vốn có chút không dễ chịu cũng chậm rãi khôi phục lại bình thường.

* * *

Đến buổi tối, bốn người đều nằm trên giường chơi điện thoại, Lâm Ngộ An nhìn nóc giường, bỗng dưng hỏi: "Này, hỏi ba người cái này này."

Triệu Thừa Phi đang chơi game, nghe vậy hưng phấn nói: "Làm sao? Trò chuyện đêm khuya muốn bắt đầu rồi à?"

"Cút." Lâm Ngộ An cười mắng: "Tớ muốn nói là.. các cậu có nghĩ tới không? Nếu các cậu mang thai thì sẽ thế nào?"

"Ba" một tiếng, Triệu Thừa Phi bị điện thoại đập vào mặt, hét một tiếng như quỷ kêu, dọa Lâm Ngộ An sợ hết hồn, liền nghe Triệu Thừa Phi nói: "Hơn nửa đêm, cậu nói chuyện quỷ quái gì thế?"

"Cậu xem tớ như thế này giống người nằm dưới lắm sao?"

Mạc Văn Kỳ bất thình lình nói: "Chuyện đó khó mà nói được."

"Cậu đừng có mà nguyền rủa tớ như thế chứ." Triệu Thừa Phi nói: "Thật sự không thể, đừng nói chúng ta là Beta, tỷ lệ mang thai rất thấp, nếu như có khả năng, tớ cũng không làm."

"Đoạn thời gian chị tớ mang thai đều nôn nghén đến sắp chết rồi, nghĩ lại tớ mà trở thành như thế, chao ôi.." Triệu Thừa Phi vừa ghét bỏ vừa run người.

Lâm Ngộ An bất giác sờ bụng mình, đứa bé này giống như thật ngoan, cũng không làm phiền cậu.

Cao Tường Vũ cười nhạo: "Nói cũng thật tốt a. Nhưng mà lão tam, sao cậu lại bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này?"

"Không có gì, chỉ là nhìn thấy trên diễn đàn có người hỏi mang thai sẽ có cảm giác gì, tò mò nên tớ cũng hỏi các cậu một chút." Lâm Ngộ An nói.

"Lão tam đang động xuân tâm a? Ai vậy? Ai vậy?" Triệu Thừa Phi cười hắc hắc hỏi.

Lúc này Cao Tường Vũ thế mà lại nghĩ tới vị Bùi tiên sinh kia.

Lâm Ngộ An bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tớ không phải chỉ là hỏi một câu thôi sao, làm gì mà lại kéo đến trên người tớ rồi? Không nói, không nói nữa, các cậu đi ngủ sớm đi."

Giường Lâm Ngộ An hơi giật giật, ở trong bóng tối Cao Tường Vũ định mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

* * *

Sáng thứ hai có lớp, vẫn cứ là tốc độ sinh tử, nửa đêm hôm qua Lâm Ngộ An vẫn luôn nghĩ tới những lời Bùi Yến Chu nói. Trên lớp vẫn luôn yên tĩnh, nhưng đến giờ nghỉ giữa giờ, người xung quanh đang xì xào bàn tán, Lâm Ngộ An tùy ý nghe được, có chút sững sờ.

Bọn họ là đang nói về chuyện của Tưởng Văn Húc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play