Phương Đức Minh hồi hộp, nhìn thiếu niên đang đứng sau lưng Bùi
Yến Chu, trong lòng thầm mắng ba mẹ Lâm không phải là người! Đã ôm được cái đùi vàng lớn như vậy, như thế nào còn muốn đến
trêu chọc hắn?
Hắn chỉ có thể nghiêm mặt cười: "Gặp, gặp mặt hai lần, cũng, cũng không phải là rất quen."
"Không quen?" Ngữ khí Bùi Yến Chu cao lên: "Không quen, Phương phó
tổng thấy một người liền tùy tiện đi sờ người ta như vậy sao?"
Một giọt mồ hôi lạnh trên mặt Phương Đức Minh rơi xuống, vội vã sửa lời nói: "Không không, tôi và ba mẹ cuae An An có chút quen
biết. An An xem như là vãn bối. Ha ha, là vãn bối."
Bùi Yến Chu cau mày nói: "An An?"
"Không đúng, không đúng. Lâm tiên sinh, là Lâm tiên sinh!". Phương Đức Minh khóc không ra nước mắt.
Bùi Yến Chu: "Nguyên lai Phương phó tổng đối với vãn bối đều
là như vậy?". Hắn tận lực tăng thêm hai chữ "vãn bối" này, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Tôi nhớ không sai thì trong nhà Phương phó
tổng cũng có con trai là Omega mà nhỉ? Làm sao? Thường ngày,
chính là thương con trai như thế sao?"
Ánh mắt Bùi Yến Chu như có như không mà nhìn vào cái tay vừa
nãy định gác lên vai Lâm Ngộ An, Phương Đức Minh cắn răng, đột
nhiên vỗ tay của mình một chút, ha hả cười: "Là lỗi của tôi,
là lỗi của tôi! Mới vừa thấy An.. Lâm tiên sinh, tôi nhất thời
vội quá làm việc không suy nghĩ. Lâm tiên sinh, cậu xem, chú
Phương nhất thời hồ đồ, cậu đừng để ý nhé?"
Lâm Ngộ An mím môi, không muốn tiếp lời.
Trên mặt Phương Đức Minh hơi lúng túng, hắn vắt hết óc nghĩ: "Cậu xem, trước là chú Phương không đúng.."
Người xung quanh đều đang nhìn, vẻ tươi cười trên mặt Phương Đức
Minh suýt nữa không duy trì nổi: "Vâng, vâng, là lỗi của tôi,
Bùi tổng cũng xem như là cùng thế hệ, dĩ nhiên không phải là
chú rồi."
Tay Bùi Yến Chu để phía sau Lâm Ngộ An, vỗ vỗ trấn an cậu.
Phương Đức Minh cười nịnh nọt lấy lòng, cùng vẻ ngoài hòa ái
hiền lành trên thực tế lại đầy mờ ám lúc trước trong sảnh là hoàn toàn khác nhau. Trong chớp mắt, địa vị thay đổi.
Lâm Ngộ An không muốn nhìn Phương Đức Minh, liền nghiêng đầu sang
chỗ khác, kéo kéo ống tay áo của Bùi Yến Chu, thanh âm mềm
mại nói: "Bùi tiên sinh, chúng ta đi thôi?"
Bùi Yến Chu nhìn đỉnh đầu của thiếu niên, sắc mặt hòa hoãn
lại, liền liếc mắt nhìn Phương Đức Minh, vẫn chưa nói thêm cái
gì, nắm tay Lâm Ngộ An, quay người rời đi. Nhìn thân ảnh của hai
người dần dần đi xa, Phương Đức Minh đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó sắc mặt liền khó coi. Bùi Yến Chu không nói gì. Bằng thân phận
và địa vị của Bùi gia, Bùi Yến Chu chỉ cần nói một câu thì
việc Phương Đức Minh không thể tiếp tục ở lại Khởi Hoan nữa là chuyện không hề khó. Nhưng hắn không nói gì, cũng không cần thiết
phải nói. Chuyện ngày hôm nay người xung quanh đều nhìn ở trong mắt,
nơi này người có thể tới đều là ở trong cái vòng kia, không cần Bùi Yến Chu nói cái gì, chưa tới nửa ngày tin tức cũng có thể truyền
đi. Chỉ cần còn muốn cùng Bùi thị hợp tác, liền sẽ không cùng Khởi Hoan tiếp xúc. Người xung quanh đã chậm rãi tản đi, trên mặt Phương Đức
Minh lại là một mảnh tro tàn. Hắn suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể tàn
nhẫn mà chửi bới vợ chồng Lâm Thành!
Mẹ tiện nhân! Hại hắn không ít a!
Nếu hắn biết sau lưng con thứ hai của Lâm gia có một vị đại phật như thế, hắn làm sao mà dám động tâm cơ chứ!
Lâm Ngộ An sững sờ ngẩng đầu, Bùi Yến Chu xoa xoa tóc của hắn, thanh âm
êm dịu động viên, mang theo ma lưc khó giải thích được: "Không cần vì
loại người như vậy ảnh hưởng đến tâm trạng của mình."
Lâm Ngộ An trầm thấp đáp một tiếng, tay nắm chặt, tâm tình vẫn chưa thấy tốt lên.
"Không phải.." Lâm Ngộ An lắc đầu một cái, một lát sau lại do dự gật
gật đầu: "Tôi lo lắng là hắn có thể hay không nói chuyện này với ba mẹ tôi.."
Xem Phương Đức Minh là tiểu nhân, Lâm Ngộ An cũng không lo lắng
chỉ cần tránh hắn một chút là được. Chỉ là ba mẹ cậu..