Lâm Ngộ An trừng mắt nhìn hắn, mãi đến khi xúc xảm trên đầu
biến mất cậu mới phản ứng được. Cậu che đầu, liếc nhìn thân
ảnh đang đi đến cạnh cửa, tâm trạng mơ hồ động động. Cậu nghĩ, làm sao lai có nhiều người thích sờ tóc cậu như vậy chứ?
Nam nhân quay đầu lại nhìn cậu, mặt mày thanh đạm nhưng Lâm Ngộ
An lại cảm giác được nhu hòa khó giải thích: "Còn không đi?"
Lâm Ngộ An vội vàng đuổi theo: "Tới đây ạ!"
* * *
Đến đại sảnh, Bùi Yến Chu bảo cậu ở khu nghỉ ngơi chờ, hắn đi sang bên cạnh tính tiền. Lâm Ngộ An nghe lời mà ngồi trên ghế
ở đại sảnh, nhìn người ta đi tới đi lui, phát hiện có mấy
người khá là quen mắt.. Đại khái đền là nhìn thấy trên tin
tức, tin tức giải trí hay tài chính và kinh tế đều có. Lâm
Ngộ An xúc động, ngồi yên chờ Bùi Yến Chu trở về, không biết
rằng chính mình trong mắt người khác cũng là một phong cảnh.
Đứa nhỏ đẹp đẽ tinh xảo ngoan ngoãn ngồi trên ghế, ai thấy
cũng phải nhìn nhiều thêm một chút. Nhưng cũng vì thế mà đưa
tới người không cần thiết.
"An An?"
Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, đầu tiên Lâm Ngộ An hơi sững
sờ, ngay sau đó toàn thân đều căng thẳng. Cậu chậm rãi ngước
mắt nhìn sang bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy Phương Đức Minh mặc
đồ Tây đứng một bên đang cười híp mắt, trên mặt là vẻ hòa ái, dễ gần.
"An An, sao con lại một mình ở đây thế này?" Hắn vừa nói vừa muốn ngồi xuống bên cạnh Lâm Ngộ An.
Lâm Ngộ An có chút không biết làm sao, bật mình đứng dậy, có
chút co quắp đứng ở một bên, gian nan nói: "Chú, chú Phương."
Trong con ngươi nhỏ bé của Phương Đức Minh lóe lên vẻ không
thích, nhung lại làm như chưa có gì xảy ra, cười nói: "An An
vẫn chưa trả lời chú Phương, làm sao lại ở đây đâu?"
Hắn dừng một chút, liệc nhìn cậu từ trên xuống dưới, khóe
miệng cười càng sâu: "Có phải mà mẹ con nói cho con hôm nay chú ăn cơm ở đây không? Còn tìm chú có chuyện gì không?"
Hắn vừa nói vừa làm càn tiến lại gần Lâm Ngộ An, một cái tay không thành thật muốn khoát lên vai cậu.
Lâm Ngộ An cố nén buồn nôn, vội vã lùi về sau hai bước, gượng
cười nói: "Không có, cháu, cháu đi cùng bạn tới đây."
"Bạn?" Phương Đức Minh cười ha hả: "An An, nói dối không phải là đứa trẻ ngoan. Con có chuyện gì tìm chú thì cứ nói thẳng,
có thể giúp chút nhất định giúp, dù sao hai nhà chúng ta quan
hệ tốt như vậy, con cứ nói đi!"
Thậm chí hắn không còn che giấu nữa, một tay cưỡng chế mà
khoát lên vai Lâm Ngộ An làm cậu cảm thấy cả người khó chịu,
"ba" một tiếng, đánh rớt bàn tay đầy mỡ kia xuống.
Xung quanh đại sảnh nhất thời yên tĩnh.
Khách trong quán đều dừng một chút, một nhân viên phục vụ thấy thế liền biến sắc, cười ngọt ngào muốn tiến lên lại bị đồng sự kéo lại. Nàng liếc mắt về hướng bên kia, nhân viên phục cụ thấy thế liền hiểu rõ.
Ánh mắt người xung quanh đều nhìn lại đây, sắc mặt Phương Đức
Minh có chút không nhịn được mà chìm xuống, nụ cười mang theo
chút âm trầm nói: "An An, mẹ con nói con là con luôn ngoan ngoãn
nghe lời, là đứa trẻ tốt."
"Lân trước ăn cơm không chào hỏi một tiếng đã rời đi, chú không
so đo với con nhưng hiện tại, có phải là có chút hơi quá đáng
hay không?"
"Ngoan, đi cùng chú, chú sẽ không nói với mẹ con đâu."
Hắn đưa tay về phía Lâm Ngộ An, cậu đột nhiên lùi về sau hai
bước. Phương Đức Minh thẹn quá hóa giận, đưa tay bắt lấy bờ vai cậu nhưng không nghĩ tới vừa mới nhấc tay lên liền bị người
khác siết lại.
Phương Đức Minh tức giận, quay đầu: "Ai.."
Hắn nhìn thấy người phía sau, những tiếng chửi bới trong nháy mắt kẹt ở trong cổ họng.
"Bùi tiên sinh!"
Lâm Ngộ An nhìn người đến, thần kinh vẫn luôn căng thẳng rốt
cuộc cũng thả lỏng, viền mắt nhanh chóng đỏ lên không biết là
tức giận hay hay là lo lắng.
Lâm Ngộ An không nhịn được tiến lên hai bước, nhìn thấy khuôn
mặt bình tĩnh của Bùi Yến Chu mới thoáng yên tâm. Thấy Lâm Ngộ An cắn chặt môi dưới, Bùi Yến Chu không nhịn được, một tay sờ
đầu cậu mang theo ý tứ động viên, kéo cậu đến bên cạnh mình:
"Ngoan, không có chuyện gì đâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT