Lúc Lâm Ngộ An về đến nhà đã hơn sáu giờ, sau khi vào cửa, ba
mẹ Lâm đang ngồi trên ghế salon xem tivi. Lâm Ngộ An đứng ở cửa
một lúc mới khẽ nói: "Ba, mẹ!"
Lâm Ngộ An nhìn trong phòng, bốn món canh đã được đặt trên bàn
ở nhà bếp chỉnh tề. Cậu im lặng, tự giác đi đến phòng vệ
sinh rửa tay, không nói tiếng nào đến nhà bếp hỗ trợ lấy bát
đũa. Một nhà bốn người ngồi xuống, Lâm Ngộ An vùi đầu vào
bát cơm, ba mẹ Lâm liếc mắt nhìn cậu, cái gì cũng chưa nói.
Lâm Kỳ An ngồi bên cạnh, nhìn cha mẹ xong lại nhìn Lâm Ngộ An,
chẹp chẹp miệng. Bầu không khí thật quỷ dị. Hai bên dù chưa
nói gì nhưng lại có cảm giác dối lập. Lâm Ngộ An ăn cơm cũng
cảm thấy không thoải mái, ăn được vài miếng liền để đũa
xuống, đứng dậy nói: "Ba, mẹ, mọi người ăn cơm, con về phòng
trước ạ!"
Mẹ Lâm nhìn hắn: "Con vội cái gì, anh con khó khăn lắm mới về
một chuyến, con ở chơi cùng anh con thêm một lúc đi!"
Lâm Ngộ An đang và cơm vào miệng, nghe thế cũng cảm thấy mẹ là đang nói móc cậu. Lâm Kỳ An nhìn tái nhìn phải, cảm thấy rất là khó xử.
Lâm ngộ An nuốt cơm xuống, chậm rãi nói: "Không cần đâu, học
tập quan trọng hơn, con không cần em nó chơi cùng, để em đi vào
phòng đi."
Mẹ Lâm trừng mắt lên, đũa "ba" một tiếng nằm trên bàn, cổ Lâm Kỳ An co rụt lại.
Ba Lâm vội đè tay bà lại, nói: "Được rồi, được rồi." Hắn quay
qua Lâm Kỳ An: "Con đừng cứ ngốc trong phòng hoài, ra xem tivi
chút cũng tốt, đừng bức ép mình quá." Nói xong, đến lượt Lâm
Ngộ An: "Tiểu Ngộ cũng thật là, em con sắp lên cấp ba rồi, con
cùng em con tâm sự xem có gì có thể dạy nó.."
Lâm Kỳ An bĩu môi, lẩm bẩm: "Anh thì có thể dạy con cái gì chứ?"
Ba Lâm yên lặng, cam thấy hơi lúng túng.
Nhà họ Lâm có ba đứa con, con lớn và con út học hành rất tốt, thi cử ở trường đều đứng top đầu, chỉ có đứa con thứ là có
chút chênh lệch, phương diện học tập không có gì nổi bật, học
ở trường đại học cũng là không cao không thấp.
Mẹ Lâm lườm hắn một cái, Lâm An kỳ không thể chịu nổi oan ức
như vậy, thở phì phò đi tới phòng khách, mở ti vi xem. Âm lượng tivi mở rất lớn. Khóe môi mẹ Lâm mím lại, Lâm Ngộ An cúi đầu
ăn cơm xem như không biết gì.
Ba Lâm động viên mà nhìn bà, mẹ Lâm nhẫn nhịn, muốn gắp cho Lâm Ngộ An nhưng không nghĩ Lâm Ngộ An bỗng thả bát đũa, đứng lên
nói: "Con ăn xong rồi, ba mẹ ăn từ từ ạ!"
Chuyện đã thế, hai vợ chồng cũng không có khẩu vị để ăn tiếp. Quay đầu nhìn sang phòng khách, hai đứa bé ngồi hai đầu salon,
ba mẹ Lâm thấy thế cũng đứng dậy đi ra phòng khách.
Trên tivi đang chiếu phim hoạt hình, Lâm Ngộ An ôm gối, không chớp mắt xem, ba mẹ Lâm cũng nín giận, không chủ động lên tiếng. Lâm Kỳ An bị kẹp ở giữa, yên lặng mà nhìn trái nhìn phải. Phim
hoạt hình có nhiều rất buồn cười nhưng trong phòng khách vẫn
yên lặng, bầu không khí rất là kỳ lạ. Mãi đến khi mẹ Lâm dịch lại gần Lâm Kỳ An, nhấc cánh tay kéo kéo hắn. Lâm Kỳ An có
chút không kiên nhẫn, chỉ muốn trở về phòng làm bài tập của
mình, nhưng lại sợ mẹ, không thể làm gì khác mà khều khều Lâm Ngộ An: "Anh hai.."
Lâm Ngộ An quay sang nhìn hắn.
Lâm Kỳ An nói nhỏ: "Anh vẫn đang tức giận ạ?"
Bảo là nói nhỏ nhưng đối với người vẫn luôn lắng tai nghe là
ba mẹ Lâm thì vẫn nghe được rõ ràng. Lâm Ngộ An tiếp tục xem
tivi, không nói phải cũng không bảo không, chỉ hừ nhẹ một
tiếng.
Lâm Kỳ An nhìn thấy ánh mắt thúc giục của mẹ, cắn răng nói: "Anh hai, anh đừng tức giận nữa được hay không?"
"Ba mẹ không phải là vì muốn tốt cho chúng ta sao?"
"Có lẽ phương pháp có chút không đúng nhưng là ba mrj cũng không còn cách nào nữa."
"Gần đây anh không ở nhà nên không biết, ba mẹ cũng thật khó
khắn, công ty chuẩn bị muốn giảm biên chế, ba mẹ vì thế mà
vẫn luôn buông bực, khoảng thời gian này tóc bạc không ít.."
"Còn có anh cả, gần đây, anh cả đang gây dựng sự nghiệp cũng
là lúc cần tiền, một mình ở thủ đô.. Ba mẹ lo lắng khó tránh khỏi làm chút chuyện sai lầm.."
Công ty giảm biên chế, anh cả gây dựng sự nghiệp cần tiền.. Mặt Lâm Ngộ An hơi giật giật.
Lâm Kỳ An thấy có hi vọng, tiếp tục tận tình khuyên nhủ: "Em
biết chuyện này là ba mẹ không đúng, nhưng ba mẹ cũng là nhất
thời hồ đồ mà thôi. Anh không thích thì không thích, ba mẹ cũng không phải muốn ép anh. Anh đừng nóng giận nữa được hay không?
Ba mẹ không vui, em cũng không vui, dù sao cũng đều là người một nhà cũng không nên quá.."
Lâm Ngộ An cảm thấy không đúng lắm, đôi mắt chậm rãi nhìn Lâm Kỳ An, hỏi: "Em biết là chuyện gì xảy ra sao?"
Sắc mặt mẹ Lâm thay đổi nhanh chóng.
Lâm Kỳ An cau mày nói: "Em biết mà."
"Không phải là mẹ giới thiệu đối tượng cho anh, anh không hài
lòng, tức giận với ba mẹ, cả một buổi tối cũng không về sao?"
Chuyện này Lâm Kỳ An cảm thấy không thể hiểu nổi. Không thích
thì không thích, ba mẹ cũng đâu thể ép gả anh hắn đi được, có
gì mà anh hắn tực giận lâu như vậy chứ?
Lâm Ngộ An kéo kéo khóe miệng, nhìn về phía mẹ Lâm: "Mẹ nói như thế với Tiểu Kỳ sao?"
Lâm Ngộ An không để ý tới bà, nhìn về phía Lâm Kỳ An, chậm
rãi nói: "Em biết mẹ giới thiệu đối tượng cho anh, vậy em có
biết mẹ giới thiệu cho anh người đã kết hôn hai lần, tuổi cũng có thể làm cha anh rồi không?"
"Lâm Ngộ An!" Mẹ Lâm tức giận.
Lâm Ngộ An vẫn coi như không nghe thấy, nhìn vẻ mặt khiếp sợ
không thể tin của Lâm Kỳ An, nói tiếp: "Em có biết lúc chúng ta ăn cơm, ba mẹ trơ mắt ngồi nhìn hắn chiếm tiện nghi của ta
cũng không nói gì sao?"
Lâm Kỳ An có chút run rẩy nhìn mẹ Lâm: ".. Mẹ?"
Thái độ của mẹ Lâm như vậy chính là đã thừa nhậ những gì àm Lâm Ngộ An nói.
Lông mày Lâm Kỳ An nhíu lại, hắn nhìn mẹ rồi lại nhìn ba, sau đó lắc đầu, không thể tin nổi.
Lâm Ngộ An mím môi, bình tĩnh nói: "Tiểu Kỳ vẫn còn nhỏ, thế con thì sao?"
"Con chính là vật hi sinh cho mọi người phải không?"
"Con nói cái gì vậy?" Mẹ Lâm thất thanh kêu lớn: "Cài gì mà vật hi sinh chứ?"
Lông mày ba Lâm nhíu chặt cũng thể hiện không đồng ý với cách nói của cậu.
Lâm Ngộ An cúi xuống: "Hi sinh con, mẹ và ba bảo vệ được chức
vụ. Bên anh cả, bước đầu gây dựng sự nghiệp sẽ thoải mái hơn,
đúng không?"
Sắc mặt mẹ Lâm thay đổi nhanh chóng, đó chính là chột dạ do bị đoán trúng ý rồi.
"Tiểu Ngộ, được rồi." Ba Lâm trầm giọng: "Chuyện này cho qua đi!"
Lâm Ngộ An nghiêng đầu sang hướng khác không nói lời nào. Đâu
chỉ mỗi một chuyện như thế, từ nhỏ đến lớn, chuyện nọ chuyện kia, Lâm Ngộ An không nói không có nghĩa là cậu không để ý.
Ba Lâm kiên nhẫn nói: "Ba với mẹ con là loại người bán con cầu
vinh kia sao? Giới thiệu Phương tổng cho con cũng chỉ vì cảm
thấy thích hợp! Con là một Beta, con học hành không được, sau
này có thể làm được cái gì chứ? Hả? Con nói xem sau này con
có thể làm được gì?"
"Con bây giờ học kinh tế, với thành tích như thế, học ở một
trường dở tệ như vậy, sau này ai sẽ đồng ý tuyển con chứ? Con
theo Phương tổng, không nói cái khác, sau này con vào công ty hắn làm không phải là thuận lý thành chương sao?"
"Ba mẹ đều lo lắng cho con như vậy, con còn muốn như thế nào nữa chứ?"
Ba Lâm có lẽ tức đến nổ phổi, trầm mặc nói: "Tiểu Ngộ, mau xin lỗi mẹ con đi!"
"Mẹ hỏi con, mẹ với ba con làm việc này đối với con là không
có lợi sao? Mẹ đưa con đẩy vào hố lửa hay là mẹ muốn hại
chết con?"
"Một Beta như con, có lần gặp gỡ này chính là may mắn lớn
rồi! Ngoại trừ lớn tuổi thì Phương tổng có gì không được chứ? Con có biết là rất nhiều Omega muốn leo lên người hắn mà không được hay không?"
"Mẹ còn nghĩ là con gả đi còn có thể giúp ba và anh con một chút."
"Con nên biết, nếu không có con, hiện tại mẹ đã là quản lý
trong công ty, thậm chí có thể đã là giám đốc rồi, như thế
thì cần gì lo lắng cắt giảm biên chế nữa chứ?
Tiểu Kỳ còn nhỏ như vậy mà con nói những chuyện này với nó,
không phải là Phương tổng chỉ sờ soạng con hai cái thôi sao, một Beta như con thì có thể mất miếng thịt nào cơ chứ?"
"Không nói một lời liền bỏ đi, con có ngĩ tới mẹ và ba con sẽ như thế nào không?"
"Lâm Ngộ An, tuổi con không còn nhỏ nữa. Con cũng nên vì trong nhà mà cống hiến rồi!"
Hai tay Lâm Ngộ An ôm gối, cả người đều phát run.
"Con ích kỷ?" Cậu lẩm bẩm lặp đi lặp lại: "Là, là con ích kỷ."
Anh cả tốt nghiệp xong gây dựng sự nghiệp lâu như vậy, từ trong
nhà lấy đi biết bao nhiêu là tiền, hắn không ích kỷ; em út có
hứng thú với một đống thứ, hết lớp này sang lớp nọ, mỗi
tháng tiêu tốn cũng phải hơn một vạn, hắn cũng không ích kỷ..
Còn cậu, cậu là Beta, là đứa trẻ không được mong đợi, cho nên
tất cả đều là lỗi của cậu. Lâm Ngộ An ôm gối thật chặt,
giống như phải đưa cả người đều nhét vào. Thức ăn vừa mới ăn
vào lúc nãy đang cuồn cuộn, huyên náo trong dạ dày, sắc mặt
cậu tái nhợt.
Ba Lâm thấy không khí không đúng, đi ra hòa giải: "Được rồi, hai
người đều nói lung ta lung tung cái gì. Tiểu Ngộ, mẹ con chỉ
là đang tức giận, con đừng để trong lòng."
"Không thích thì không thích, cũng không phải là ép buộc con.
Chuyện Phương tổng con không cần quan tâm, có ba mẹ ở đây."
Hắn đứng dậy, vỗ mai mẹ Lâm: "Tôi nhớ còn nho trong tủ lạnh
phải không? Vừa nãy, bọn nhỏ chắc cơm tối ăn không đủ, bà đi
rửa chút nho cho bọn nhỏ đi?"
Mẹ Lâm lau mặt, có hơi hối hận, nghe vậy cũng thuận theo bậc
thang đi xuống: "Nho vừa mới mua, rất là ngọt, để tôi đi rửa
một ít."
Mẹ Lâm đứng dậy, đi vào bếp, ba Lâm ngồi xuống bên cạnh cậu,
vỗ bờ vai cậu: "Mẹ con cũng là không biết lựa lời, mấy hôm nay bà ấy lo lắng quá chứ không phải là tức giận gì con đâu. Đều là người một nhà, con đừng để trong lòng."
Lâm Ngộ An sững sờ, sau mới ngước mắt nhìn ba Lâm. Ba Lâm bị đôi mắt như lưu ly long lanh phảng phất như nhìn thấu tất cả suy
nghĩ của cậu àm cho cứng đờ, cười gượng nói: "Tiểu Ngộ?"
Lâm Ngộ An lắc đầu, trầm giọng nói: "Không có gì, con không để trong lòng. Ba yên tâm."
Lúc này, ba Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Lâm rửa nho xong, đi ra, hiện tại, dường như nàng cũng không
có mặt mũi đối mặt với Lâm Ngộ An, chỉ nói đưa cho Lâm Kỳ An
ít nho liền rời đi.
"Này, ăn thử đi, ngọt lắm. Ba nhớ là con rất thích ăn nho." Ba Lâm vừa cười vừa dỗ dành cậu.
Lâm Ngộ An yên lặng ăn hai quả nho đồng thời cũng chưa nói người thích ăn nho không phải cậu mà là Lâm Kỳ An.
Mẹ Lâm ở trong phòng Lâm Kỳ An nửa giờ, lúc đi ra, sắc mặt đã
khôi phục bình thường: "Không còn sớm nữa, con đi ngủ đi."
Nhưng Lâm Ngộ An lại đứng lên nói: "Con về kí túc xá ngủ."
Mẹ Lâm cau mày nhìn cậu, cậu giải thích: "Sáng mai con phải đi học, học môn chuyên ngành nên không thể không đi."