Cậu chưa nói cho cha mẹ biết, đến bạn học cũng chưa. Muốn nói
bên cạnh Lâm Ngộ An, người có thể làm cho cậu thổ lộ tiếng
lòng cũng chỉ có Triệu Tầm Thanh. Dù yêu cầu của hắn đối với vẽ tranh rất nghiêm khắc hay nói chuyện rất khó nghe, giữa bọn họ ngoại trừ vẽ ra cũng ít nói chuyện với nhau.. nhưng khó
mà giải thích được sự tín nhiệm của cậu đối với hắn. Giống
như từ trên người hắn, cậu cảm giác được hơi thở của đồng
loại.
Với Lâm Ngộ An, Triệu Tầm Thanh vừa là thầy, là bạn cũng là
anh. Cho dù là anh ruột của cậu, cậu cũng chưa từng cảm thấy
thân thiết như thế. Cho nên, sau khi phân hóa thành Omega, cậu
không nói với bất kì ai mà chỉ nói cho Triệu Tầm Thanh, sau khi xảy ra chuyện kia có thể cho cậu ở tạm cũng chỉ cso biệt thự của hắn.
Cái vòng kia.. Chắc chắn không phải ai cũng là người như vậy. Là hắn quá nhạy cảm.
"Vậy hai người tính sao?"
Lâm Ngộ An nói: "Bác sĩ nói do em lớn tuổi phân hóa nên cần kiểm tra thêm, chắc cần khoảng một tuần.."
Một tuần sau..
Triệu Tầm Thanh nhìn Lâm Ngộ An, thấp giọng nói: "Cũng được
thôi." Thanh âm hắn trầm thấp không biết đang nói chuyện với Lâm
Ngộ An hay nói với chính mình: "Là chuyện tốt!"
Lâm Ngộ An có vẻ lo lắng, muốn nói cái gì nhưng Triệu Tầm
Thanh đã phất tay, đuổi cậu đi: "Được rồi, lúc nãy ở dưới
lầu, điện thoại của cậu reo liên tục đấy."
Lúc vào phòng tranh thì không được mang theo điện thoại đó là
quy định do Triệu Tầm Thanh đặt ra. Lâm Ngộ An a một tiếng, đứng lên vội vàng đi ra ngoài. Triệu Tầm Thanh nhìn bóng lưng cậu,
tay vẽ tranh nhiều năm không tự chủ che ở trên bụng. Con trai..
Trong chốc lát, hắn như ý thức được cái gì, hắn vội vàng rút tay lại nhưng không khống chế lực độ đụng phải cái ghế, trong
nháy mắt mu bàn tay đỏ chót một mảnh. Triệu Tầm Thanh liều
mạng, nhanh chóng đi đến chỗ bức tranh của mình, hắn cất bút
vẽ, xong lại cảm thấy bất mãn, kéo bức tranh sơn dầu trên giá
xuống, vo thành một cục ném trên sàn. Vải vẽ tranh sơn dầu rơi
trên mặt đất, tâm huyết cả một buổi trưa nháy mắt trở thành hư vô. Triệu Tầm Thanh thở hồng hộc, cuối cùng hắn không còn sức lực gì ngồi trên ghế. Cái vòng kia.. Lại là cái vòng kia..
* * *
Tầng dưới, Lâm Ngộ An cầm điện thoại lên, nhìn thấy ba cuộc
điện thoại chưa nhận đều là của mẹ. Cậu mím môi, trong lòng
có chút không muốn gọi lại. Cậu định giả vờ không nhìn thấy
nhưng không nghĩ nhanh như vậy lại có thêm một cuộc điện thoại
gọi tới. Lần này không phải là mẹ, mà là.. Lâm Kỳ An. Lâm Ngộ An dừng một chút, sau đó vẫn bắt máy.
"Alo."
"Alo, anh hai." Lâm Kỳ An liếc nhìn ba mẹ đang ngồi trên ghế salon, mở miệng nói: "Bây giờ, anh đang ở đâu thế?"
Lâm Ngộ An không cảm xúc nói: "Đang đi làm thêm."
"Vậy.." Lâm Kỳ An nhìn ánh mắt của mẹ, bĩu môi nói: "Ba mẹ
đều đang ở nhà chờ anh đấy, mới vừa gọi điện sao anh không bắt máy?"
"Lúc nãy anh bận, không nghe thấy chuông điện thoại."
Điện thoại mở loa ngoài nên trong phòng khách nhà họ Lâm đều
có thể nghe thấy. Nghe vậy, ba mẹ Lâm liếc mắt nhìn nhau, trên
mặt đều có chút bất mãn.
"Vâng." Lâm Kỳ An nói: "Vậy lúc nào thì anh xong việc ạ?"
Lâm Ngộ AN cầm điện thoại không lên tiếng.
Lâm Kỳ An lại nói: "Ngày hôm qua, anh đi cả đêm không về, ba mẹ đều rất lo lắng cho anh."
Lâm Ngộ An kéo kéo môi: "Phải vậy không?"
Lâm Kỳ An dạ một tiếng, khuyên bảo: "Anh hai, anh đừng giận dỗi
ba mẹ được không? Ba mẹ cũng không dễ dàng gì, tất cả cũng vì muốn tốt cho chúng ta mà. Anh cả đêm qua không về, ba mẹ nguyên
cả đêm đều ngủ không ngon.."
Tay Lâm Ngộ An cầm điện thoại thật chặt. Trong lòng biết những
câu này không phải chính Lâm Kỳ An nghĩ mà là ba mẹ dạy hắn
nói. Bọn họ muốn cậu trở về nhưng lại để Lâm Kỳ An chuyển
lời. Cái gì Lâm Kỳ An cũng không biết, hắn chỉ có thể nói
lại lời ba mẹ nói.
Lâm Ngộ An vẫn tiếp tục khuyên cậu: "Với lại, cặp sách của anh còn ở nhà, ngày mai anh đi học cũng không thể không cần nó
phải không?"
Lâm Ngộ An đánh gãy lời nói của hắn: "Có phải ba mẹ đang ngồi bên cạnh em hay không?"
"Vâng?" Lâm Kỳ An nhìn ba mẹ Lâm, thấy hai người không nói gì, ấp úng nói: "Đúng là ba mẹ đang ở bên cạnh.."
"Em nói với ba mẹ, buổi tối anh sẽ về." Lâm Ngộ An rũ mắt nói.
Lâm Kỳ An cuối cùng cũng xem như thwor phào nhẹ nhõm, lời nói
cũng nhanh hơn nhiều: "Vâng, vậy em với ba mẹ chờ anh về nhé!"
Điện thoại "đô" một tiếng cắt đứt, Lâm Ngộ An trầm mặc một lát, cuối cùng ném điện thoại lên trên bàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT