Bên ngoài biệt thự trống trải, bên trong cũng chẳng khác gì, cũng giống như con người của chủ nhân căn nhà. Khác biệt nhất có lẽ là phòng vẽ tranh. Phòng vẽ tranh của Triệu Tầm Thanh so với bên ngoài tự nhiên là không giống nhau, đâu đâu cũng có giấy vẽ hỏng, bút vẽ cùng màu vẽ, nhìn qua một cái, giống như là không có chỗ đặt chân.

Không giống với bên ngoài ngày nào cũng có người quét dọn, phòng vẽ tranh của Triệu Tầm Thanh là nơi không cho phép người giúp việc ra vào, mà hắn lại không muốn dọn, nên bình thường vào cuối tuần, Lâm Ngộ An đến vẽ tranh thì sẽ giúp hắn dọn dẹp một chút. Trong tình huống bình thường sẽ duy trì được một tuần, một tuần sau, nếu Lâm Ngộ An không đến, Triệu Tầm Thanh cũng không nhọc lòng, đến mức không chịu được, hắn sẽ ném đi một vài bản nháp không quan trọng, thái độ qua loa như vậy, nếu những người thích tranh của hắn biết sẽ thật đau lòng.

Trên cơ bản, phòng vẽ tranh chiếm một nửa không gian lầu hai của biệt thự, Lâm Ngộ An ngồi ở một góc, cầm bút vẽ trên tay, bôi bôi vẽ vẽ lên bàn vẽ trước mặt. Triệu Tầm Thanh ở góc khác vẽ tranh, giữa hai người cách rất xa, nước sông không phạm nước giếng. Lúc Triệu Tầm thanh vẽ rất là chăm chú, đây là Lâm Ngộ An chứ là người khác dám quấy rối lúc hắn vẽ tranh thì đã bị mắng không biết thành cái gì rồi.

Từ hơn chín giờ đến gần mười hai giờ, sơ đồ phác thảo cuối cùng cũng xem như hoàn thành. Ngồi trước bàn vẽ thời gian dài làm Triệu Tầm Thanh eo mỏi lưng đau, hắn đi xuống nhà uống chén nước, lúc quay lại, ánh mắt tùy ý nhìn về phía Lâm Ngộ An, thấy mặc dù động tác trên tay cậu không ngừng nhưng lại có cảm giác như máy móc. Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn bức tranh mình vẽ, do dự một chút vẫn là đi về phía Lâm Ngộ An. Hắn đứng phía sau cậu, nhìn bức tranh sơn dầu cậu đang vẽ, lông mày nhíu càng chặt. Hắn kìm nén tức giận, nói: "Không muốn vẽ thì đừng có vẽ, đừng ở chỗ này lãng phí thuốc màu của tôi."

Bức tranh sơn dầu đang vẽ quả thật dễ nhìn, nhưng tỉ mỉ xem xét thì thấy kết cấu, sắc thái loạn tùm lum không ra hình thù gì, Triệu Tầm Thanh có chút không muốn thừa nhận là cậu đã theo hắn học vẽ ba năm. Lâm Ngộ An vốn đang không tập trung, nghe Triệu Tầm Thanh nói làm cậu giật cả mình, tay run lên làm cho bức tranh đã đầy vấn đế nay lại thêm một vệt hồng chói lọi.

"Thanh ca.." Cậu lúng túng nói.

Con mắt Triệu Tầm Thanh rũ xuống, cả người không kiên nhẫn, vừa lấy chân đá vừa nói: "Lúc tới thì trương ra cái vẻ tang thương muốn khóc không khóc được, hỏi cái gì cũng không nói. Bây giờ, cậu đang vẽ cái quỷ gì đây? Tôi đã từng nói với cậu thời điểm nào thì không nên cầm bút vẽ chưa? Đây là cậu đang vẽ tranh hay vẽ bùa vẽ quỷ thế? Đứa trẻ mẫu giáo còn có thể vẽ đẹp hơn cậu."

Triệu Tầm Thanh nói rất khó nghe, lúc Lâm Ngộ An mới học vẽ cùng hắn đã nhiều lần bị hắn đả kích nhưng có thể là đã ba năm, cậu nghe mãi cũng thành quen. Cậu ngẩng đầu nhìn Triệu Tầm Thanh.

"Thanh ca.." Cậu chậm rã nói, đến lúc Triệu Tầm Thanh sắp mất kiên nhẫn mới nỉ non một câu:

"Em có thai rồi!"

Cậu chưa nói cho cha mẹ biết, đến bạn học cũng chưa. Muốn nói bên cạnh Lâm Ngộ An, người có thể làm cho cậu thổ lộ tiếng lòng cũng chỉ có Triệu Tầm Thanh. Dù yêu cầu của hắn đối với vẽ tranh rất nghiêm khắc hay nói chuyện rất khó nghe, giữa bọn họ ngoại trừ vẽ ra cũng ít nói chuyện với nhau.. nhưng khó mà giải thích được sự tín nhiệm của cậu đối với hắn. Giống như từ trên người hắn, cậu cảm giác được hơi thở của đồng loại.

Với Lâm Ngộ An, Triệu Tầm Thanh vừa là thầy, là bạn cũng là anh. Cho dù là anh ruột của cậu, cậu cũng chưa từng cảm thấy thân thiết như thế. Cho nên, sau khi phân hóa thành Omega, cậu không nói với bất kì ai mà chỉ nói cho Triệu Tầm Thanh, sau khi xảy ra chuyện kia có thể cho cậu ở tạm cũng chỉ cso biệt thự của hắn.

Người Triệu Tầm Thanh cứng đờ, kéo kéo khóe môi, tiếng cười châm chọc cứng ngắc nói: "Cậu đang đùa với tôi à?"

Lâm Ngộ An lắc đầu, sắc mặt Triệu Tầm Thanh bỗng khó coi. Lông mày hắn nhíu chặt, không thấy rõ thần sẵ, ngữ khí khó giải thích âm u: "Cậu đã uống thuốc rồi, làm sao lại mang thai được?"

Lâm Ngộ An há miệng: "Bác sĩ nói, có thể là thuốc đã quá hạn sử dụng.."

Triệu Tầm Thanh nhìn cậu, cười lạnh nói: "Quá hạn sử dụng.."

Âm thanh của hắn im bặt. Hình như hạn sử dụng của dược phẩm là ba năm. Ba năm.. Sắc mặt Triệu Tầm Thanh biến hóa nhiều lần, sau đó tầm thấp mà mắng một tiếng. Lồng ngực hắn phập phồng, Lâm Ngộ An hơi hối hận khi nói cho hắn biết, lo lắng gọi: "Thanh ca.."

"Không có chuyện gì.." Triệu Tầm Thanh vò đầu, thở ra một hơi. Hắn nhìn xung quanh, lấy chân kéo cái ghế ngồi, ngồi xuống bên cạnh cậu, nặng nề hỏi: "Bây giờ cậu tính như thế nào?"

Lâm Ngộ An cúi thấp đầu: "Em bây giờ còn đang đi học, làm sao có thể.."

Triệu Tầm Thanh nhìn cậu, biết cậu không nói thật, hỏi ngược lại cậu: "Cha của đứa bé đâu?"

"Sao ạ?"



"Cậu có biết cha của đứa bé là ai không?" Triệu Tầm Thanh hỏi.

Lần trước Lâm Ngộ An chật vật chạy đến đấy, hắn đã dạy cậu làm sao để bảo vệ mình, cho cậu uống thuốc rồi đi kiểm tra thân thể nhưng vẫn chưa từng hỏi cha đứa bé là ai.

Lâm Ngộ An cắn môi: "Là Bùi Yến Chu."

"Ai?". Lông mi Triệu Tầm Thanh khẽ nhướn.

"Bùi Yến Chu, Tập đoàn Bùi thị.."

Cậu còn chưa nói xong, "chi" một tiếng, Triệu Tầm Thanh đột ngột đứng dậy, sắc mặt tối tăm không rõ.

"Bùi – Yến – Chu?" Hắn gằn từng chữ, có chút lạnh lẽo dọa người.

Lâm Ngộ An: "Thanh ca.. Anh biết Bùi tiên sinh sao?"

".. có nghe qua." Hắn nhếch miệng: "Đều ở trong vòng, làm sao mà chưa từng nghe qua được chứ?"

Cái vòng kia..

Tay Triệu Tầm Thanh nắm chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay nhưng hắn vẫn chưa phát hiện.

Hắn nói, giọng khàn khàn: "Hắn nói thế nào?"

Lâm Ngộ An sững sờ: "Hắn nói.. Hắn tôn trọng quyết định của em."

"Tôn trọng quyết định của cậu?" Triệu Tầm Thanh lẩm bẩm, lúc sau, hắn nhắm mắt lại, cả người vô lực trượt xuống.

"Thanh ca?"

"Không có gì.." Hắn phất tay, chậm rãi ngồi lại trên ghế, thần sắc nhạt nhẽo: "Do tôi.."

Cái vòng kia.. Chắc chắn không phải ai cũng là người như vậy. Là hắn quá nhạy cảm.

"Vậy hai người tính sao?"

Lâm Ngộ An nói: "Bác sĩ nói do em lớn tuổi phân hóa nên cần kiểm tra thêm, chắc cần khoảng một tuần.."

Một tuần sau..

Triệu Tầm Thanh nhìn Lâm Ngộ An, thấp giọng nói: "Cũng được thôi." Thanh âm hắn trầm thấp không biết đang nói chuyện với Lâm Ngộ An hay nói với chính mình: "Là chuyện tốt!"

Lâm Ngộ An có vẻ lo lắng, muốn nói cái gì nhưng Triệu Tầm Thanh đã phất tay, đuổi cậu đi: "Được rồi, lúc nãy ở dưới lầu, điện thoại của cậu reo liên tục đấy."



Lúc vào phòng tranh thì không được mang theo điện thoại đó là quy định do Triệu Tầm Thanh đặt ra. Lâm Ngộ An a một tiếng, đứng lên vội vàng đi ra ngoài. Triệu Tầm Thanh nhìn bóng lưng cậu, tay vẽ tranh nhiều năm không tự chủ che ở trên bụng. Con trai.. Trong chốc lát, hắn như ý thức được cái gì, hắn vội vàng rút tay lại nhưng không khống chế lực độ đụng phải cái ghế, trong nháy mắt mu bàn tay đỏ chót một mảnh. Triệu Tầm Thanh liều mạng, nhanh chóng đi đến chỗ bức tranh của mình, hắn cất bút vẽ, xong lại cảm thấy bất mãn, kéo bức tranh sơn dầu trên giá xuống, vo thành một cục ném trên sàn. Vải vẽ tranh sơn dầu rơi trên mặt đất, tâm huyết cả một buổi trưa nháy mắt trở thành hư vô. Triệu Tầm Thanh thở hồng hộc, cuối cùng hắn không còn sức lực gì ngồi trên ghế. Cái vòng kia.. Lại là cái vòng kia..

* * *

Tầng dưới, Lâm Ngộ An cầm điện thoại lên, nhìn thấy ba cuộc điện thoại chưa nhận đều là của mẹ. Cậu mím môi, trong lòng có chút không muốn gọi lại. Cậu định giả vờ không nhìn thấy nhưng không nghĩ nhanh như vậy lại có thêm một cuộc điện thoại gọi tới. Lần này không phải là mẹ, mà là.. Lâm Kỳ An. Lâm Ngộ An dừng một chút, sau đó vẫn bắt máy.

"Alo."

"Alo, anh hai." Lâm Kỳ An liếc nhìn ba mẹ đang ngồi trên ghế salon, mở miệng nói: "Bây giờ, anh đang ở đâu thế?"

Lâm Ngộ An không cảm xúc nói: "Đang đi làm thêm."

"Vậy.." Lâm Kỳ An nhìn ánh mắt của mẹ, bĩu môi nói: "Ba mẹ đều đang ở nhà chờ anh đấy, mới vừa gọi điện sao anh không bắt máy?"

"Lúc nãy anh bận, không nghe thấy chuông điện thoại."

Điện thoại mở loa ngoài nên trong phòng khách nhà họ Lâm đều có thể nghe thấy. Nghe vậy, ba mẹ Lâm liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều có chút bất mãn.

"Vâng." Lâm Kỳ An nói: "Vậy lúc nào thì anh xong việc ạ?"

Lâm Ngộ AN cầm điện thoại không lên tiếng.

Lâm Kỳ An lại nói: "Ngày hôm qua, anh đi cả đêm không về, ba mẹ đều rất lo lắng cho anh."

Lâm Ngộ An kéo kéo môi: "Phải vậy không?"

Lâm Kỳ An dạ một tiếng, khuyên bảo: "Anh hai, anh đừng giận dỗi ba mẹ được không? Ba mẹ cũng không dễ dàng gì, tất cả cũng vì muốn tốt cho chúng ta mà. Anh cả đêm qua không về, ba mẹ nguyên cả đêm đều ngủ không ngon.."

Tay Lâm Ngộ An cầm điện thoại thật chặt. Trong lòng biết những câu này không phải chính Lâm Kỳ An nghĩ mà là ba mẹ dạy hắn nói. Bọn họ muốn cậu trở về nhưng lại để Lâm Kỳ An chuyển lời. Cái gì Lâm Kỳ An cũng không biết, hắn chỉ có thể nói lại lời ba mẹ nói.

Lâm Ngộ An vẫn tiếp tục khuyên cậu: "Với lại, cặp sách của anh còn ở nhà, ngày mai anh đi học cũng không thể không cần nó phải không?"

Lâm Ngộ An đánh gãy lời nói của hắn: "Có phải ba mẹ đang ngồi bên cạnh em hay không?"

"Vâng?" Lâm Kỳ An nhìn ba mẹ Lâm, thấy hai người không nói gì, ấp úng nói: "Đúng là ba mẹ đang ở bên cạnh.."

"Em nói với ba mẹ, buổi tối anh sẽ về." Lâm Ngộ An rũ mắt nói.

Lâm Kỳ An cuối cùng cũng xem như thwor phào nhẹ nhõm, lời nói cũng nhanh hơn nhiều: "Vâng, vậy em với ba mẹ chờ anh về nhé!"

Điện thoại "đô" một tiếng cắt đứt, Lâm Ngộ An trầm mặc một lát, cuối cùng ném điện thoại lên trên bàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play