Cô nằm bên cạnh Hùng Húc, xoa mái tóc anh, siết núm vú anh, rồi quấn lấy hôn anh nồng nhiệt khi anh dậy đi tiểu đêm, sau đó lắng nghe tiếng thở đều đều khi anh say ngủ.
Cô tự hỏi, qua đêm nay biết bao giờ chúng ta mới gặp lại. Còn chưa chia xa đã bắt đầu lo được lo mất.
Khoảng 7 giờ sáng, điện thoại của cô rung lên, là tin nhắn của Trương Ý Thâm___
“Chào buổi sáng, Nghiên Nghiên. “
“Smile.jpg”
“Rose.jpg”
Cô thất thần nhìn điện thoại, đây là biệt danh mà bố cô thường gọi cô khi còn sống. Vì biệt danh này, cô quên luôn việc ói mửa hai cái ảnh quê mùa kia.
Hồi yêu nhau Trương Ý Trí gọi cô là vợ.
Mấy gặp đôi trong trường hay gọi nhau là vợ chồng, tất nhiên sau này hầu hết là chia tay. Nếu lúc đó Trương Ý Trí biết vợ tương lai đang ở cùng ký túc xá với vợ hiện tại, thì không biết anh ta còn gọi nổi nữa không.
Cô do dự đặt tay trên bàn phím, không biết nên trả lời thế nào.
Lúc xem mắt thì suýt nữa quan hệ với người khác, xem mắt xong thì điên loan đảo phượng cả đêm, giờ vẫn nằm trong vòng tay của người khác, điều này khiến cô không biết giấu mặt vào đâu, cô cần ít nhất hai ngày hồi phục tâm lý.
“Chào buổi sáng,” Hùng Húc quặc hai chân cô lại, vòng tay ôm chặt cô, ghé vào lỗ tai nhạy cảm của cô nói: “Nghiên Nghiên.”
Lộc Nghiên giật thót, vội tắt màn hình, muốn xoay người nhìn anh, lại phát hiện mình đã bị nhốt trước ngực anh, không thể động đậy, “Anh dậy rồi à?”
“Ừ.” Anh hích bụng dưới về phía trước, đặt nơi đó lên sát eo cô để hạ nhiệt.
“Cứng?” Eo cô nóng dần lên.
“Chào cờ thôi.” Đã 30 tuổi rồi, số lần chào cờ buổi sáng rõ ràng không nhiều như hồi trai trẻ nữa. Dạo này anh cũng bận tối mặt, chẳng có tâm tư đâu mà làm, nên cũng không xuất hiện tình trạng chào cờ. Không ngờ tối qua điên đảo như vậy mà sáng này còn đi lên. Chắc là nó biết con gái người ta ở đây nên chạy ra chào hỏi đây mà.
Anh vùi đầu trước ngực cô, nhấm nháp cục bột mềm mại, há to mồm nuốt trọn, hai tay bắt đầu vỗ loạn, tiếng rên rỉ của Lộc Nghiên đẩy dục vọng lên đỉnh điểm, eo thon vặn vẹo theo động tác của anh. Tay anh trượt đến nụ hoa nóng ẩm thì đột nhiên dừng lại, “Vẫn đau nhỉ.”
“Làm đi.” Cô duỗi chân quấn eo anh, đôi mắt mê ly ẩn chứa rất nhiều điều, có tình dục, có không cam lòng, hoặc là tình yêu.
Đương nhiên là Hùng Húc không nhìn ra, chỉ nhíu mày, “Thôi, tối qua còn chảy máu, giờ chắc chắn là không được làm, em nghỉ ngơi đi.”
“Không sao, mình thử xem.” Cô ôm anh nũng nịu, lay trái lay phải.
Hùng Húc nào chịu được, phía dưới bốc cháy, phía trên còn đổ thêm dầu, nhưng nhìn chiếc hộp màu xanh lục trên tủ đầu giường, anh lại thở dài, “Vẫn là vị bạc hà, đành chịu vậy.”
“Hm…” Lộc Nghiên phân vân, cô thực sự không thích vị bạc hà, lần nào đi vào cũng thấy hơi khó chịu. Bây giờ cô mở chân ra cũng thấy đau âm ỉ, nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng được.
“Thôi.” Anh nhấc chăn dậy, chân vừa xỏ vào dép đã bị cô ôm lấy, “Hay thử không dùng bao.”
“Lộc Nghiên!” Anh bẹo má cô, chà xát thật mạnh, “Hãy quý trọng bản thân.”
“Nếu tôi quý trọng bản thân thì đã không theo anh ra đây.” Cô mím môi, trong lòng lo lắng, cô có cảm giác mối quan hệ giữa mình và anh lại bắt đầu đếm ngược.
Mối quan hệ của họ sau khi rời khỏi khách sạn luôn đứt đoạn, không phải cô không chơi nổi, chỉ là nghĩ đến việc lại quay về mỏn mỏi chờ tin tức, chửi bới anh, đêm khuya uống rượu để tê liệt bản thân, cô lại thấy xót xa.
Cô muốn dùng mọi cách thân mật với anh. Cứ coi như là lưu chút kỷ niệm để đêm nay một mình nhấm nháp đi.
Hùng Húc ngây ra như phỗng, có lẽ do sáng sớm não đang chết máy.
Lộc Nghiên trước mặt rưng rưng hàng lệ, trông thật đáng thương, anh thở dài, nhẹ giọng nói: “Đừng quậy, em đã đau thế rồi, tôi không muốn lại thấy máu nữa.”
“Hùng Húc.” Cô vòng tay qua vai anh, áp mặt vào cổ anh, “Tôi muốn làm.”
“Thôi nào.”
“Tôi muốn.”
Cuối cùng họ vẫn làm. Lộc Nghiên đã ngăn anh đi tắm nước lạnh thành công. Khi Hùng Húc nằm bò trên ngực cô, cô biết mình chưa tới giai đoạn anh cần thực hiện chiến lược “nhanh, chuẩn, tàn nhẫn”. Anh vẫn còn hứng thú với cô nên cô mới đòi gì được nấy.
Hùng Húc là một gã tồi, nhưng lại rất tốt trên giường, khiến Lộc Nghiên xuống giường không thể nào quên.
Ví như, anh bất lực đồng ý yêu cầu của Lộc Nghiên, nhưng không muốn làm tổn thương cô, cuối cùng, cả hai quay về giai đoạn trai gái còn trinh thời đại học, làm ở ngoài.
Anh điên cuồng thọc vào cặp mông đang khép chặt của Lộc Nghiên, mật dịch là chất bôi trơn tự nhiên cho gốc cây khô khốc, lâu rồi Hùng Húc không làm ngoài mép, không thể vào trong âu cũng là một loại kích thích.
Lộc Nghiên bám lên tường, dựa vào giường, vịn cửa sổ, người đàn ông phía sau thở hổn hển đạt được khoái cảm, còn cô vừa trống rỗng vừa no đủ, bất giác run rẩy trước cửa sổ thủy tinh.
Cửa sổ được cô lau đi hơi nước, bức tranh vẽ cảnh thành phố sớm mai dần hiện ra.
Căn phòng tràn ngập tiếng nức nở của cô.
Hùng Húc bắn một lần rồi dựa vào người cô thở, một lúc sau, anh khẽ cười, “Đây hình như là chuyện tôi làm hồi cấp ba.”
“Chà,” Lộc Nghiên ngẫm lại cũng cười, cô là hồi đại học.
“Còn em? Với Trương Ý Trí à?” Tay anh rất thích sờ mó nơi mềm mại của cô, lúc này lại bắt đầu táy máy.
Cô quay người đối diện với anh, gật đầu.
“Bao lâu thì hai người làm thật?”
Lộc Nghiên không nhớ rõ nữa, cô giơ tay áng chừng, “Chắc là năm hai đại học.”
“Đậu má, thằng đó nhịn được lâu như vậy mà lại không đeo bao cao su!” Hình như anh rất canh cánh về thói quen này.
“Dù sao tôi cũng chưa dính bầu lần nào.”
“Đừng coi vận may của mình là điều hiển nhiên.” Vừa nói, lực tay anh vừa tăng lên một chút, đợi khi cô mở miệng xin tha mới buông tay, ân cần khuyên nhủ: “Sau này nhớ phải quý trọng bản thân, nghe chưa.”
Cô rủa trong bụng, mấy tuổi rồi còn chơi cosplay giáo viên sinh lý. Cô bĩu môi, ngả đầu lên vai anh lẩm bẩm: “Sau này tôi sẽ không.”
“Không gì cơ?”
“Không có bạn tình nữa.”
Hùng Húc cười khẽ, nâng mặt cô lên hỏi: “Tại sao, tôi để lại trải nghiệm không tốt cho em à?”
Lộc Nghiên nhìn con ngươi đen của anh, tha thiết tìm chính mình trong đó. Một cô gái để mặt mộc, không chớp mắt nhìn lại cô. Một cô gái đáng thương.
Cô não lòng, vì trải nghiệm quá tốt nên biết sẽ không có Hùng Húc thứ hai, cũng vì trải nghiệm quá tốt nên mới đau đớn khôn nguôi. Rõ ràng cô biết mình không muốn dẫm lại vết xe đổ, nhưng chẳng thể quản lòng.
“Hửm?” Anh thích hỏi, cũng thích nghe được câu trả lời, nếu không có trả lời sẽ hỏi lại lần nữa.
Lộc Nghiên đương nhiên không thể trả lời câu hỏi này, cô không muốn anh đắc ý rằng mình không chỉ có được cơ thể của một người, càng không muốn anh biết mình đã cuỗm được một trái tim loạn nhịp.
Cô hỏi ngược lại anh, “Anh có ảo tưởng gì về người bạn tình của mình không?”
“Hả?” Anh nhướng mày, không ngờ cô sẽ hỏi vậy.
“Ví dụ như cao to đen hôi, hay như chân dài tới nách, cup D hứng được đồ rơi,…” Cô nhìn anh chằm chằm, nhìn khóe miệng anh cong lên.
Kỳ lạ thật, hồi xưa cô thích ai sẽ không dám nhìn người đó, hồi cấp ba cô niềng răng cũng không dám nhìn lớp trưởng. Sao giờ lớn rồi lại dám nhìn thẳng người mình thích nhỉ, còn không thấy sợ hãi hay ngại ngùng tí nào.
Học được cách giả vờ? Lộc Nghiên ơi, mày già thật rồi, da mặt dày che lấp cả ngại ngùng.
Hùng Húc không buồn nghĩ, lập tức cho cô đáp án, “Nói thật, chính là như em vậy.”
Tóc dài hơi xoăn, eo thon, chân dài cộng với mắt cá chân đẹp, bộ ngực phù hợp với tỷ lệ sinh lý, lại thêm cả da trắng và âm đ*o se khít nữa, tiếng rên thì động lòng người, không còn gì để chê.
Tất nhiên, nếu nhất quyết phải nói, lần đầu chạm mặt thật ra anh nghĩ cô gái này không phải người xinh đẹp nhất, nhưng khí chất phong tình thắng ngũ quan. Ai ngờ lên giường mới biết mị nhãn như tơ, mấy cô minh tinh mặt hoa da phấn chưa chắc đã sánh bằng.
Lộc Nghiên sững sờ, không ngờ câu trả lời sẽ là như vậy, trái tim bất giác tăng tốc vì lời khẳng định đột ngột này.
Nhưng cũng chỉ được mấy giây, cô lại bắt đầu mắng nhiếc trong lòng, thế anh còn chần chừ chi nữa, trước khi có người cuỗm mất còn không nhanh tay đặt hàng! Cả thế giới này chỉ có một bản duy nhất thôi đấy.
Bố sư! Thà không nói còn hơn, hại cô mất mấy giây rung động. Mấy câu này ước chừng đủ để cô nhai lại 300 lần lúc nửa đêm.
Thằng chó này!
“Vậy trước kia đều na ná tôi à?”
“Trước kia là cái gì?” Anh bấu môi cô, như ám chỉ cô nên nói năng cẩn thận chút, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười hài hước.
“Tôi thấy Hồ Đình Đình khá là khác.” Cô ngậm ngón tay anh, đầu lưỡi liếm láp, hàm răng khẽ cắn. Cô vẫn có chút lắng lo khi hỏi mấy vấn đề này, cô biết mình hỏi quá nhiều, vừa nhỏ mọn vừa vô duyên, không hề hiểu chuyện tí nào, nhưng cô không nhịn được tò mò.
“Tôi bảo rồi, tôi và cô ấy thực sự chỉ có một lần. Sao mắt con gái các em tinh thế không biết, chưa nói với nhau được mấy câu đã nhìn ra. Lúc cô ấy xuất hiện cạnh Đại Bân, đến tôi còn không nhận ra.” Hùng Húc đang nói bỗng khựng lại, không ngờ Lộc Nghiên chỉ dụ dỗ trắng trợn vài câu, anh đã buột miệng nói hết mấy lời lười kể cho cô nghe, thấy cô vẫn chớp mắt chờ đợi, anh thở dài trong lòng, tổng kết một câu, “Hồi trước cô ấy không phải phong cách này.”
Cô nhìn Hùng Húc vừa hôn mình xong, đang cuộn tấm ga trải giường, anh đang kiểm tra xem có bỏ quên thứ gì không.
Đĩa cơm mà họ gọi lúc nãy vẫn còn trên tay cô, hình ảnh hai người cùng nhau ăn sáng và ăn trưa vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô, cuốn theo bao cảm xúc, không nỡ rời xa.
Đồng hồ đếm ngược phút chia ly đang đến những giây cuối cùng. Cô tựa như nghe thấy tiếng kim giây lao tới.
Cô lăn câu nói đó trên đầu lưỡi, lăn mãi lăn mãi, cuối cùng vẫn nghiến răng nói ra, cô không cần mặt mũi nữa, cứ coi là nói đùa đi, “Hùng Húc, vậy anh hãy giám sát tôi đi.”
Giọng điệu thảnh thơi, bất chấp tất cả.
Cô nghe thấy tiếng kim giây trượt nhanh về đích, cũng nghe thấy tiếng tường nam lại dần dựng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT