“Fuck, tớ nói cậu nghe, con đó đúng là con đĩ mưu mô!” Lục Yến thì thầm vào tai Lộc Nghiên, lông tóc chọc vào cổ cô, vừa nhột vừa hoảng.

Lộc Nghiên chắp tay nhìn người mới tuyên thệ cách đó vài mét, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.

Thật ra cô không nên đến, hoặc phải đến phá banh chỗ này.

Nhưng mà, khi cô đến, không những không làm gì, mà còn ngồi ngay ngắn, thật giống một vị chủ trì đang dự hôn lễ.

Lục Yến thấy cô im lặng lại dùng cùi chỏ đụng vào cô, “Không đập bàn ghế à?”

“Ả mời tớ đến đây, còn có mấy chú bảo vệ ngoài kia, tớ có thể làm gì?” Lộc Nghiên lừ mắt nhìn Lục Yến, “Cậu muốn tớ muối mặt đi về à?”

Đám cưới ngoài trời, có mấy chú bảo vệ đi tuần bên ngoài bãi cỏ, đồng phục đen, găng tay trắng, che đi cái bụng mỡ và ngón tay củ cải, tuy vẻ ngoài hơi có lỗi với tạo hóa, nhưng vẻ mặt họ rất nghiêm túc, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, mà Lộc Nghiên vừa cầm ly rượu lên, đã có hai chú bảo vệ lặng lẽ tới gần cô vài bước, cô sợ tới mức không dám thở ra, chứ đừng nói đến đòi quậy banh chỗ này.

Lục Yến đang huyên thiên, đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trên sân khấu đang trao nhẫn cho nhau, quả nhẫn trứng bồ câu sáng lấp lánh dưới ánh nắng vàng chói chang khiến cô mù cả mắt.

“Chúng nó đeo trứng đà điểu đấy à?”

“Tớ đoán sắp gãy xương tay rồi.”

“Gãy xương thì hơi quá, chắc bị hội chứng ống cổ tay thôi.”

“Ờ, quen anh giai khoa chỉnh hình có khác.” Mặt Lục Yến khoa trương, vừa sến sẩm vừa chân thành.

“Đá rồi.”

Lộc Nghiên không cập nhật thông tin cho Lục Yến, vì sợ rắc rối.

“Wae? Điều kiện tốt như vậy.” Lục Yến kinh ngạc hét to, bất chấp ánh mắt ghét bỏ của đám người ngồi sau, đôi mắt nhỏ chỉ nhúng vừa đậu xanh nay đã có thể nhúng vừa đậu phộng.

Trai đẹp trắng trẻo cao gầy, khí chất ngời ngời, là hàng hiếm trên thị trường, sao lại đá đít người ta? Phải cô ấy thì cô ấy nhét vào sổ hộ khẩu lâu rồi.

Đây là lý do tại sao cô không nói cho cô ấy biết, cô ấy không thể hiểu được.

“Không chịch được.” Lộc Nghiên vốn có thể giải thích anh ta khao khát hôn nhân, quản cô rất nghiêm, sinh hoạt cũng không được tự do,… Nhưng trong mắt Lục Yến, đó là lợi thế sắt đá. Cô chỉ có thể đưa ra đòn chí mạng, một đao chặt đứt giấc mơ bác sĩ gì đó của cô bạn.

Áp lực học tập cao, áp lực công việc cao, áp lực cạnh tranh cao, còn cả nhiều rào cản trong việc mua nhà, mua xe, giao tiếp xã hội khiến khả năng ứng xử nhất định của chàng bác sĩ điển trai không thể nào sánh kịp với vẻ ngoài điển trai đến kinh ngạc của anh.

29 tuổi, trẻ đẹp tài cao, thế mà đệch mợ nó bị ED (*). Lộc Nghiên cũng tiếc lắm chứ bộ.

(*) ED: rối loạn cương dương.

Anh chàng nói mấy cha thạc sĩ, tiến sĩ dưới 30 ở bệnh viện họ bị ED hoặc một số bệnh viêm nhiễm không hề hiếm.

Lộc Nghiên ngoài mặt thương cảm, trong lòng lại nhẹ nhàng bôi đen nghề nghiệp này.

Haizz, cô không có duyên với mấy anh áo blouse trắng rồi.

Lục Yến làm sao hiểu được mấy chuyện này, thiếu nữ đọc ngôn tềnh nhiều, thấy trai đẹp là sáng mắt lên, nào có thời gian đi tìm hiểu thực hư.

Phỏng chừng trong mắt cô nàng, các anh trai đẹp trên thế giới đều 18cm hết.

Lục Yến ngây như phỗng, tiếng cổ vũ của khán giả đã lấn át nỗ lực đầu tiên của cô. Lần thứ hai khi cô chuẩn bị nói, cô dâu lại bước xuống, nhường sân khấu cho một ban nhạc “gà lôi” — hát tiếng Anh bằng giọng Sơn Đông đặc sệt.

Lộc Nghiên thấy cô dâu chú rể đi về phía này, lập tức nuốt xuống lời giải thích “ED” là gì, cô nở một nụ cười tự cho là vô cùng chân thành, nhưng trong mắt cô dâu thì đầy vẻ bỉ ổi, còn trong mắt chú rể thì cực kỳ gợi cảm quyến rũ.

Tám răng lộ ra, cô cười đầy ẩn ý và kiêu ngạo, “Chúc mừng nha.”

“Mong cô cũng sớm tìm được hạnh phúc.” Đôi nam nữ ăn ý một lời, cứ như sợ lép vế vậy.

Bạn cùng phòng, vì đàn ông mà mối quan hệ bỗng chốc rơi vào vũng bùn.

Người yêu cũ, rõ ràng là đáng xấu hổ, lại muốn giả vờ bình thản chúc vui mới.

Đúng là thế giới của người trưởng thành, ai cũng đeo mặt nạ.

Lục Yến nhìn tam giác ba người, khó chịu hất hàm, nhưng vẫn tò mò xem trò hay, gắt gao nhìn chằm chằm, nắm bắt từng chi tiết.

Ví dụ, cô ấy không bỏ lỡ bàn tay Trương Ý Trí đang nắm chặt thân chiếc cốc, tưởng chừng sắp bóp vỡ.

Ví dụ, cô ấy không bỏ lỡ cột sống cổ của Tô Vãn cứng như đúc thạch cao, vì sợ rằng tư thế của mình sẽ xấu hơn người.

Nhưng có vẻ Lộc Nghiên thật sự rất tự tại, cười như gió xuân tháng ba.

Đến cô ấy cũng phải thừa nhận, nụ cười của bạn mình gọi đòn quá.

Dù cảnh quay này hay đến đâu, nhân vật chính cũng sẽ không ở lại vì một cuộc chiến tình cảm không có kết quả, rõ ràng người chiến thắng là Tô Vãn.

Ồ không, Lộc Nghiên nói là cô.

Cô nói, không chiếm được mới là tốt nhất.

Một năm, không, chẳng cần một năm, Trương Ý Trí nhất định sẽ nhớ nhung cô hằng đêm trong mộng.

“Lí do?”

“Phụ nữ ấy à, phải biết linh hoạt, cậu nhìn dáng vẻ thanh tú kiêu ngạo của Tô Vãn xem, loại đấy trên giường cũng đòi được hầu hạ thôi.”

“Hầu hạ không tốt à?”

“Vấn đề này.” Cô híp mắt, ám muội nói, “Khó nói lắm.”

*

Hùng Húc dựa vào thân cây, trốn cái nóng, đám thân thích, bạn bè đang ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế trắng trước mặt anh.

Anh trốn 500 cái đám cưới, cũng không trốn nổi thằng em họ nhà mình, trong lòng anh đã lên hàng trăm kế hoạch tẩu thoát, nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của mẹ thân yêu, anh buộc phải thu lại hết.

Anh vừa rút điếu thuốc ra, ánh mắt mẹ yêu đã quét qua.

Anh thở dài, đầu bị mẹ yêu gõ hai cái.

Không được ngồi bắt chéo chân, không được nói năng thô lỗ, liệu anh còn được thở không nhỉ?

Nỗi thống khổ của mấy đám cưới anh trốn hồi trước đều bù hết vào lần này.

Thừa dịp ánh mắt bố mẹ chạy theo đôi vợ chồng mới cưới, anh vội trốn ra sau gốc cây lớn, trộm hút điếu thuốc.

Khúc ca hào hùng bi tráng của đám cưới vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến anh nổi hết da gà.

Điếu thuốc vừa được móc ra, cô gái phía trước đã rướn người phun khói.

Khói thuốc quyện cùng mùi tươi mát của lá cây, bùn đất, làm mờ sườn mặt của cô.

Dáng người được phết.

Nhưng sao lại mặc màu trắng? Chẳng phải nói ngoài cô dâu, không ai được mặc đồ trắng trong đám cưới à?

Hai luồng suy nghĩ, trong vòng một giây, cô gái đã cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt, bèn nghiêng đầu nhìn qua.

Trong một khoảnh khắc, Lộc Nghiên cảm thấy âm thanh xung quanh như ngừng lại.

Trong một khoảnh khắc, Hùng Húc cứ ngỡ mình đã lạc vào rừng rậm nguyên thủy.

Chỉ cần cô hơi nghiêng người đi, mái tóc xoăn nhẹ, gương mặt tươi tắn, kết hợp với chiếc váy trắng thì không đúng là nữ thần quảng cáo.

Anh nghe nói hôm nay có mời cả mấy minh tinh nhỏ tới.

Hùng Húc vừa định nói vài câu, Lộc Nghiên đã quay đầu lại tiếp tục hút thuốc, lần này góc độ trong mắt Hùng Húc còn đẹp nữa, 45 độ, đôi mắt hơi rũ xuống, lông mi long lanh, nhìn như mỹ nhân không nhuốm bụi trần.

Một điếu thuốc lá, một vòng khói trắng đục rỗng kiểu cổ điển, điêu luyện phun ra từ đôi môi anh đào hơi mím lại.

Vòng khói vẫn còn trong không khí, nhưng ánh mắt của Hùng Húc đã rất khác.

Lộc Nghiên khiêu khích nhìn lại lần nữa, đuôi mắt cong lên, âm thầm hưởng thụ chiến thắng.

Hùng Húc cầm điếu thuốc, ngón cái lanh lẹ đẩy nắp zippo ra, âm thanh giòn giã, viên đá lăn trượt, màu đỏ tươi sáng lên.

Ban ngày, lửa đỏ không quá chói mắt.

Anh nhấp môi, cúi đầu châm thuốc, nhưng không vội hút, cũng không vội ngẩng lên, mà ngậm điếu thuốc, mắt nhìn cô, trên trán có mấy đường hoa văn, mi mục như họa.

Lộc Nghiên quan sát động tác của anh, ý cười trong mắt dần hiện lên.

Bộ vest trang trọng hiếm thấy, mặc lên người anh lại giống như là một tên cặn bã ôn nhu, đẹp trai đến mức khiến người ta kẹp chặt chân lại.

Cô hít một hơi thuốc thật sâu, không hề giấu giếm mà đánh giá một lượt.

Cả hai đang lặng lẽ đối mặt với điếu thuốc bên gốc cây, còn chưa kịp diễn xong đã bị nhân viên công tác chặn lại, vâng, vẫn là chú bảo vệ mập mạp kia.

Cấm hút thuốc bên cạnh cây.

Chú bảo vệ chỉ vào tấm biển khuất sau tán lá.

Hai người không hề ngượng ngùng, lễ phép xin lỗi rồi đi theo bảo vệ đến khu vực không rõ là cho hút thuốc hay dập thuốc.

Một trước một sau, ba người xuyên qua đám đông chen chúc.

Váy cưới của cô dâu rất chi là chói mắt, Lộc Nghiên vô thức trợn trắng mắt lên, bị Hùng Húc quay đầu bắt được, lần đầu tiên sau khi gặp mặt, anh nói chuyện với cô, “Có thù oán?”

“Không.” Biết nói gì với người xa lạ bây giờ.

Điếu thuốc Lộc Nghiên đã hút gần hết, mùi khói ám vào quần áo, miệng cô thì không có mùi, nhưng vừa cúi đầu ngửi, có chút rõ ràng, cô vô thức kéo thắt lưng, mong cơn gió thổi bay mùi đi, không lúc về nhà lại bị bà Hồ tra hỏi.

Chú bảo vệ mập mạp dẫn họ tới bàn bên, có hai cái gạt tàn thuốc lá mới tinh, cả hai đều là màu đỏ pha lê.

Vui mừng, sến sẩm.

Lộc Nghiên không chút do dự, cắm điếu thuốc vào gạt tàn bên trái, vặn mạnh.

Nhưng mặt cô vẫn vô cảm.

Vừa rồi có đàn chị kéo cô ra hỏi, giải quyết hiểu lầm rồi à?

Cô không biết trút giận lên đâu, bèn đi châm điếu thuốc.

Ai ngờ giận càng lúc càng cháy to, chỉ có thể dùng hành động bóp điếu thuốc để dập lửa.

Khi cô vặn cổ tay, Hùng Húc chuyền điếu thuốc qua, tàn thuốc đã rơi tứ tung trên đường, vốn không cần phủ tàn nhưng anh vẫn làm động tác này.

Đầu ngón tay gõ vào thân cây thuốc.

Ánh mắt lại nghĩ ngợi mông lung.

Chóp mũi cô gái này thật đẹp, đôi mắt không to nhưng rất hút hồn.

Bạn xem, ngay lúc này, cô nghiêng đầu nhìn sang.

Từ đó là gì ấy nhỉ.

À đúng rồi, mị nhãn như tơ.

Yết hầu của Hùng Húc chuyển động, khi tay cô nhanh chóng rời đi, anh dứt khoát vứt điếu thuốc, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, xúc cảm rất tuyệt, “Uống một ly?” Thử một lần?

Ban ngày ban mặt, uống cái gì mà uống.

Lộc Nghiên cười lạnh trong lòng.

“Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play