Đồ Nhất Bạch đang chiên trứng ở tầng một thì Lộc Nghiên đi xuống. Cô dụi mắt rồi nằm trên bàn chờ ăn.
Anh đảo nồi, không quay đầu lại, “Hùng Húc đâu?”
Buổi sáng rất yên tĩnh, ngoài hai người ra thì chưa ai dậy cả, Lộc Nghiên khoanh tay nhìn bóng lưng cao ngất của anh, lầm bầm: “Vẫn đang say giấc.” Thơm quá, thơm đến mức quấy rầy cô.
Anh cười khúc khích, “Ngáy đúng không?” Anh biết dạo này Hùng Húc gặp khó khăn, chịu áp lực rất lớn, khó khăn lắm anh mới lôi người đi khuây khỏa được.
“Trúng phóc.” Cô cười khổ.
Mùi trứng thơm nức mũi, Đồ Nhất Bạch đưa cho cô trước, chiếc đĩa tinh xảo, có viền vàng, màu trắng sứ hoàn mỹ, miễn cưỡng bù đắp khuyết điểm của “biệt thự”.
Đồ Nhất Bạch rất nhanh đã chiên xong hai cái nữa rồi ngồi vào bàn ăn cùng cô, anh là người giống bạn Lộc Nghiên nhất trong chuyến đi này, có lẽ do hơi quen nên Lộc Nghiên khá thả lỏng, “Anh quen anh ấy bao lâu rồi?”
“Hơn mười mấy năm.” Anh ăn hai ba miếng đã hết đĩa trứng, Lộc Nghiên ăn chậm còn thừa cả một cái. Anh nuốt nước bọt, trong nhà hết trứng mất rồi.
“Thế thì hiểu nhau lắm nhỉ.”
“Không ai hiểu cậu ta bằng tôi đâu.” Ba năm cấp 3, họ đều ngồi chung bàn.
“Vậy anh ấy…”
Mặt trời chậm rãi vươn cao, chim chóc ríu rít gọi nhau.
Gió thổi qua, sức gió thu nơi nông thôn thoáng đãng mạnh gấp đôi thành phố, Lộc Nghiên rùng mình một cái.
Mặt trời lên cao hơn ngọn sào, Hùng Húc mới dậy, anh kéo Lộc Nghiên đang nằm chơi di động vào lòng, hai tay âm thầm dở trò một phen.
Lộc Nghiên mặc anh xằng bậy, không hé răng cũng không phát ra tiếng hừ nhẹ anh thích. Anh nâng cằm cô lên, “Sao thế?”
“Không có gì, dậy đi.”
“Buổi chiều mới đi cơ mà?” Anh khoanh cô lại, “Cho tôi ôm tí.”
“Tắm rửa ra là đẹp giờ đấy.” Cô nắm lấy bàn tay sinh ra để chơi piano của anh mà nhào nặn “Anh có biết chơi piano không?”.
“Học nửa năm có tính không?” Hùng Húc kéo chân cô đặt lên eo, lấy mục đích mãnh liệt để xoa nhẹ cô.
Sự chống cự yếu ớt của Lộc Nghiên lập tức sụp đổ, mềm giọng nói, “Sao lại học nửa năm?”
“Hồi bé hiếu động.” Ban ngày ban mặt, tay anh không kiêng nể gì mà xâm nhập vào chỗ xấu hổ.
Cô kinh ngạc thở dốc, hờn dỗi: “Giờ cũng vậy thây.”
“Còn không phải là tại em à.”
Nhấp vài cái, quần áo đã biến mất, chuyện nam nữ sống dậy, e thẹn, sau vài ba lần liền như vợ chồng già, mặt dày không biết điểm dừng, trời sáng trưng như thế…
Lộc Nghiên tắm thêm lần nữa, nhân tiện gội đầu luôn, sấy khô rồi dọn hành lý cùng Hùng Húc đi xuống, khóe miệng Hồ Đình Đình lướt qua một tia khinh thường.
Lộc Nghiên cúi đầu, khẽ nhíu mày.
Trên xe, cô gối đùi Hùng Húc ngủ, xe xóc nảy không yên, cô chẳng thể ngủ nổi.
Cô ngửi thấy mùi bột giặt thoang thoảng trên quần, thầm đoán xem ai đã mua nó?
Cô đã thích nghi với những động tác tình nhân thân mật, trước mặt mọi người, dưới ánh mặt trời, trong bóng đêm, họ đều là người thân mật nhất.
Ngoại trừ đường cảnh giới không thể vượt qua trong lòng kia, anh thực sự là một người tình hoàn hảo.
Hùng Húc cụp mắt, cô gắn lông mi cong như quạt hương bồ, trông đôi mắt to hơn rất nhiều, nhưng cảm giác quyến rũ lạnh nhạt tự nhiên cũng giảm đi không ít, ngón tay anh chạm vào hàng mi cong.
Lộc Nghiên cố ý chớp mắt.
“Sao em chưa ngủ? Bảo mệt cơ mà?”
“Xóc.”
Anh kéo cô lên, ấn đầu cô lên vai mình, “Nằm thế chả xóc, học dốt lý đây mà.”
Trong xe rất ồn, họ đang nói về một người bạn khá thân vừa chịu tổn thương. Kể rằng năm sáu năm rồi anh ta không quen ai, khó khăn lắm mới mở lòng lần nữa, ai dè vẫn đụng phải gái đểu, anh ta điên người tuyên bố tuần sau đi bar gay chơi. Không biết có thật không, mọi người bàn tán sôi nổi.
Hùng Húc không tham gia, nghiêm túc soạn tin nhắn.
Lộc Nghiên khép mắt lại, dựa vào anh, cảm giác an toàn xen lẫn cùng bất an.
Cô muốn hỏi anh, sao chín năm rồi không yêu đương? Từng bị tổn thương? Vẫn ham chơi? Hay không muốn chịu trách nhiệm?
Lại nghĩ, không yêu đương cũng tốt, sẽ đối xử với tất cả như nhau, đều là bạn tình trên giường. Dù cô không đủ đặc biệt nhưng cũng chẳng kém cạnh ai.
Cô chìm vào mê mang, rồi bị tiếng cười ồn ã đánh thức, đang muốn đi ngủ tiếp.
Cô hơi hé mắt ra, không phải cố ý, chỉ là tình cờ lướt qua giao diện WeChat. Hàm răng nghiến chặt theo bản năng.
Vai Hùng Húc nhẹ bẫng, anh thấy Lộc Nghiên nghiêng người lục đồ trong túi, anh ôm eo cô, “Tỉnh rồi? Có ngủ được tí nào không?”
“Có.” Cô lấy điếu thuốc ra, liếc nhìn hàng ghế trước, cao giọng hỏi: “Có thể hút thuốc không?”
Đang trên đường giao giữa nông thôn và thành phố, tốc độ xe không nhanh, Trương Trí Thụy lái xe nói có, hai người đàn ông còn lại đều nói không sao, Hồ Đình Đình thì khịt mũi.
Bạn trai cô ấy là Đại Bân ngượng ngùng quay lại nói, “Mở cửa sổ là được.”
“Em viêm họng.” Hồ Đình Đình làm nũng.
Lộc Nghiên không phải không hiểu gì, lẳng lặng cất điếu thuốc, nhận ánh mắt xin lỗi của Đại Bân, rồi kéo giãn khoảng cách với Hùng Húc ra nửa ghế.
Lúc cô muốn hút thuốc, thấy mọi người đều đồng ý, anh liền rút tay khỏi điện thoại, tự nhiên mở hé cửa sổ ra.
Giờ gió lại ào ào thổi tới, cuốn phăng chút ấm áp cuối cùng trên người cô, được một lúc cô bắt đầu chảy nước mũi.
Hùng Húc lơ đãng rời mắt khỏi màn hình, ngó cô một cái, thấy cô đang xì mũi, chóp mũi đỏ bừng bừng.
Anh đóng cửa sổ, cởi áo khoác đắp lên người cô, “Lạnh sao không nói với tôi?”
Lộc Nghiên ngẩn ra, sự dịu dàng bên tai lúc này chắc bắt nguồn cùng một nơi với sự dịu dàng trong WeChat ban nãy, cho nên cô không cảm động cũng không cảm thấy có cái gì xứng đáng để mình trả giá cảm xúc cho thứ đồ mọi người đều dùng chung được cả.
Cô bị ôm trong ngực, có chút phiền muộn, lại không thể trút ra, không ngờ lát sau lại thiếp đi.
Cô tỉnh lại do lạnh quá, bọn họ lái xe về hướng Bắc, lúc này đang dừng ở phà hơi.
Bên ngoài sắc trời xám xịt, họ đã ngồi trong xe một ngày rồi.
Cô muốn ngẩng đầu, lại phát hiện đầu óc choáng váng, Hùng Húc cũng đang ngủ, động tác của cô đánh động đến anh, anh mơ màng mở mắt hôn cô, giọng ồm ồm: “Tỉnh rồi?”
“Ừ.” Mặt cô hơi ngứa, nhưng tay lại kẹt dưới lớp áo và vòng tay của anh.
“Lần này chắc là ngủ ngon rồi.” Anh vén mớ tóc rối bù trên mặt cô, khóe miệng tủm tỉm.
“Cũng không tệ.” Cô vừa nằm mơ, trong mơ cô kết hôn, nhưng không nhìn rõ mặt chú rể, nhìn từ bên trái còn thấy hơi lùn, cô thất vọng gần chết. Điều này khiến cô tỉnh dậy vẫn không vui, cô cảm thấy giấc mơ này là do thứ cảm xúc trước khi ngủ gây ra.
“Còn ngáy nữa mà, sao có thể không ngon được?” Anh luồn tay vào trong, đẩy áo lót lên, nhẹ nhàng nắn bóp.
“Đêm qua anh cũng ngáy!” Cô tố cáo, như sấm rền luôn ấy, rõ ràng hồi trước anh có ngáy đâu nhỉ.
“Thật á?” Hùng Húc ngạc nhiên, anh dựa sát vào cô: “Làm phiền em sao?”
“Ờ… Hơi hơi.” Cô bị anh bóp đến ngứa ngáy, vặn vẹo nói: “Đừng nghịch nữa.”
Ngoài cửa sổ là đèn xe nhấp nháy, màu đỏ màu cam trộn lẫn vào nhau. Bầu trời xanh thẫm, đèn đường bật sáng, như chiếc đèn lồng rơi trên cửa sổ.
Nghe thấy giọng nói yêu kiều, Hùng Húc càng muốn bắt nạt cô, anh đưa tay đến bên hông, chỉ vuốt nhẹ một cái, cô gái trong ngực đã cuộn tròn như con tôm, giữ chặt tay anh, nhắc nhở: “Còn có người đấy.”
Đường xá đã tắc được một lúc, mọi người mệt phờ nằm rạp ra ngủ, ước chừng chỉ có Đồ Nhất Bạch đang lái xe tỉnh táo.
“Ngủ hết rồi, nhân cơ hội giời tối, chúng ta làm tí chuyện xấu đi.” Anh nói vào vành tai cô, gặm dái tai nhỏ xinh, bàn tay bắt đầu mò xuống. Sức của Lộc Nghiên căn bản không cản nổi anh.
Cô bỏ cuộc. Động tác của anh cũng không gây tiếng động, nếu cô ra vẻ phản kháng, có khi lại thu hút sự chú ý của mọi người. Cô lấy áo khoác che thân, mặc cho anh khuấy nước trong ao, nghe tiếng anh thở nặng nề bên tai, cô nhắm mắt lại giả chết, “Chắc anh thường xuyên làm chuyện xấu lắm nhỉ?”
“Loại nào?”
“Quấy rối nơi công cộng.”
Hùng Húc tự hỏi hai giây, thật sự không có, “Em nghĩ tôi giống lắm hả?”
“Ừ.” Cái mặt dày như thớt cùng kỹ thuật tán tỉnh điêu luyện này không phải giống hay không giống nữa, mà là làm bao nhiêu lần rồi?
“Nói thật với em.” Anh đẩy ba ngón tay, vừa xoa vừa cắm nhẹ nhàng, tiếng động cơ xe giấu đi hơi thở và ẩm ướt, chỉ tội không gian bí bách quá, “Loại này hình như chưa có.”
Lộc Nghiên như nằm trong làn nước ấm, âm đ*o của cô tê dại, cô chịu không nổi cái tư thế mặc anh tàn sát này, muốn động đậy cũng không động đậy được, cô cau mày khống chế hô hấp, “Anh đang thử đồ ăn sống à?”
“Hả? Cái gì?” Trong xe mờ mịt, anh xâu xé cô, đôi mắt anh lúc này không còn vẻ dịu dàng, mà như có một cơn lốc đang chực chờ đổ ập xuống con ngươi đen.
Anh đều sẽ như vậy, dù với ai chăng nữa. Hẹn gặp cô, làm tình với cô, không danh phận, vô dùng dịu dàng kiên nhẫn.
Lộc Nghiên khinh thường bản thân đã biết tất cả mà vẫn còn mơ mộng, còn không kìm được thắc mắc liệu hành vi lúc này của anh có phải là duy nhất, là thật lòng không.
Cô cố quên WeChat lúc chiều nhưng câu “Bao giờ anh về? Em nhớ anh như diều hâu nhớ mồi.” vẫn quanh quẩn trong tâm trí cô, vứt mãi không được.
Hùng Húc tăng tốc, ướt át đã lan ra cả bàn tay, cá rằng tấm đệm cũng không thoát nạn, anh ôm lấy Lộc Nghiêng đang nghẹo ngào, liếm lỗ tai dỗ dành, “Tại em làm tôi không nhịn nổi đấy.”
Thật hay giả?
Không biết.
Nhưng con diều hâu đã tạm thời bay đi. Vì cô dần không chịu được nữa, cả người cô đắm trong tình dục, lý trí đã tắt ngấm.
Cô hít một hơi thật sâu, không muốn mỗi mình bị thân dưới chi phối, cô thè lưỡi khêu gợi, Hùng Húc yên lặng nhìn cô, rồi lại tăng tốc độ. Cùng với hành động này, mắt phượng của Lộc Nghiên xẹt qua một tia sung sướng quằn quại.
Lưỡi cô kẹt giữa không trung, không kịp rút lại, nó run lên theo hô hấp dồn dập của cô. Trên khuôn mặt lạnh lùng nổi lên từng đợt dục vọng, khe mương khe rãnh đều là tuyệt tác khiến đàn ông mê mẩn quên lối về.
Dưới đèn xe, Hùng Húc thở gấp thưởng thức cô gái dâm đãng gục ngã dưới bàn tay anh.
Cái lưỡi đinh hương đang gọi mời anh, anh muốn đón nhận, nhưng hình ảnh này đẹp đến khó gặp lần hai, anh không muốn dời mắt đi nơi khác.
Cột trụ của anh đã sớm dựng đứng, chọc vào eo Lộc Nghiên.
Cô chìm trong dư vị thăng hoa vẫn không quên cọ anh trả thù, anh nhận lấy, nhưng cô lại rút khăn giấy, bắt đầu sửa soạn bản thân, rời khỏi vòng tay anh.
Vui sướng là vui sướng, nhưng Hùng Húc mắt lạnh nhìn cô lên đỉnh, còn không chịu hôn cô, thù này cô nhớ kỹ.
Cô phủ nhận mình đang trả thù vụ diều hâu.
Đêm đó họ không có làm và mấy ngày sau cũng không nốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT