Hùng Húc thực sự lái hai ca.

Tuy nhiên việc đó không liên quan gì đến Lộc Nghiên hết. Đồ Nhất Bạch bị thoát vị đĩa đệm đốt sống lưng, đã nằm giường ba tháng rồi, lần này đi chơi cũng là để anh ấy hít thở không khí, thấy anh đỡ eo ngồi vào ghế lái, Hùng Húc lôi người ra, “Vì nửa đời sau của mày, em gái trẻ hơn mày bao nhiêu, đừng để mấy năm đã đứt, người ta đá đít đấy.”

“Câm mồm.”

Lộc Nghiên ngồi vào ghế phó lái, cô gái da nâu tên Hồ Đình Đình để lại hai gói khoai tây chiên cho cô. Biểu cảm vẫn rất lạnh lùng.

Cô bóc ra, cứ ăn một miếng lại đút cho Hùng Húc một miếng.



Anh lái xe rồi vẫn nghịch ngợm, con đường nhựa trống trải, anh gặm ngón tay cô, hút tới hút lui, thân dưới của Lộc Nghiên nhộn nhạo, bụng dưới nóng ran. Nghịch lý chính là, lý trí đang gióng trống trong tim, nhắc nhở cô, còn đang lái xe đấy.

Ngón tay cô cứng đờ giữa không trung, Đồ Nhất Bạch giơ cao ngọn cờ công lý, “Ê thằng Hùng soái ca làm gì đấy!” An toàn là trên hết!

Hùng Húc buông ra. Lộc Nghiên thu ngón tay lại, lôi khăn giấy ra lau, Hùng Húc cố ý nghiêng người về phía cô, “Ghét tôi?”

“Chả!” Bằng không thì sao? Anh nghĩ là anh ai!

*

Họ đến thành phố L lúc nửa đêm, lái mấy trăm dặm đường, dù Hùng Húc có là kiện tướng thể thao thì cũng phải đỡ eo xuống xe, làm động tác vươn vai vặn mình.

Đồ Nhất Bạch hơi áy náy đã bắt anh lái xe hơn sáu tiếng, bèn trêu: “Còn lo cho kỳ vận động tương lai của tao, tao thấy kỳ vận động hiện tại của mày toang rồi.”

Lộc Nghiên tắm rửa xong, thấy Hùng Húc đang gọi điện ngoài ban công.

Anh cởi trần, nửa người dựa vào thanh chắn ban công, mặt vô cảm, tiếng được tiếng không đáp lời.

Cô đói meo bụng, vội mở phần cơm rang mua trên đường ra, không buồn lau tóc đã cắm cúi ăn.

Mới ăn được một lát, Hùng Húc đã vòng qua chân cô, duỗi thẳng chân ra, chiếm hết một nửa ghế sau, trước khi cô kịp tuột xuống đất, anh ôm lấy cô vào lòng.

Anh liếm đôi môi bóng nhẫy của cô, do cô mím chặt nên anh không thể vào được.

Họ chưa thân đến mức chia nhau cơm rang trong miệng đâu, cô chộp lấy cốc nước, tu một hơi dài.

Cuộc gọi vẫn còn tiếp, một tay anh cầm điện thoại, tay kia véo chiếc cằm nhọn của cô, dùng khẩu hình nói: “Bồi thường cho tôi.”

Lộc Nghiên bị anh mê hoặc, cô nâng mặt anh lên, môi lưỡi xích mích.

Vốn chỉ có cái bụng đói, hôn nhau một lúc lại thấy chỗ khác cồn cào.

Cô động tình, tay mất trật tự vuốt ve cơ ngực của anh.

Hẳn là anh chăm tập thể dục lắm.



Nghĩ cũng phải, muốn thường xuyên cua gái thì cũng phải có chút vốn liếng chứ.

Càng dựa gần, giọng nói trong điện thoại càng rõ ràng, hình như đang nói về kế hoạch đầu tư, là giọng đàn ông khá nhỏ nhẹ.

Hùng Húc thi thoảng “ừ” một tiếng, người trong điện thoại hiểu là đến lượt mình nói, nhưng Lộc Nghiên lý giải đó là “tiếp tục”.

Cô quay người khóa anh lại, chiếc áo choàng tắm ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của cô, từng đường cong lả lướt, cách một lớp vải dệt, chậm rãi cọ sát vào người anh.

Hùng Húc vén áo choàng tắm chạm vào eo cô gãi ngứa, Lộc Nghiên thà rằng anh véo mạnh còn hơn. Đầu ngón tay anh đang chơi guitar trên eo cô, hệt như lăng trì.

Cô cắn môi, nhẹ giọng nói bên cái tai rảnh rỗi, “Đừng.”

Đừng? Không cần?

Hai cái đó nghĩa là tiếp tục.

Đàn ông đều nghĩ vậy.

Đầu ngón tay của Hùng Húc tăng tốc.

Nếu Lộc Nghiên không vùi đầu run rẩy trên vai anh, cô sẽ nhìn thấy Hùng Húc nhếch mép cười đểu.

Một người sợ buồn, một người thích trêu, hô hấp đè nén, cũng không biết là ai tra tấn ai, cả hai đều khó chịu muốn chết.

Hùng Húc dịch mông, đưa điện thoại ra xa, “Cởi giúp tôi.”

Rồi lại kéo điện thoại về tai, cuối cùng bên kia cũng nói đến kết quả bữa tiệc tối nay. Đối phương nghiêm túc quá, kể chuyện thôi cũng phải tuần tự theo mốc thời gian. Cuộc điện thoại này thực sự là một thử thách về sự kiên nhẫn.

Cũng may, vẫn có chuyện thú vị khác để làm.

Quần âu rất dễ cởi, một cúc và một khóa kéo.

Nhưng thắt lưng thì khác, như xích răng đan chặt vào nhau, cô không tìm thấy móc khóa, gục đầu xuống mò mẫm, mồ hôi vã ra như tắm.

Vội cái gì? Lộc Nghiên cũng buồn cười, mấy phút trước sau chuyện ái ân vốn không cần phải vội.

Hùng Húc rũ mắt nhìn mái tóc rối tung của cô, nó vẫn còn ướt, có sợi cuốn lên mặt cô, nhìn từ góc độ này cô như dùng miệng giúp anh.

Miệng?

Đầu ngón tay Lộc Nghiên ửng đỏ mới tìm thấy nút khóa, là kiểu khóa nút nhựa, đủ chặt đấy.

Cô cởi ra, kéo khóa xuống, gấu đen đã chờ một lúc lâu, khóa vừa kéo được một nửa, nó đã suốt ruột nhảy ra ngoài.

Không có âm thanh nào nhưng Lộc Nghiên như nghe thấy một tiếng “bốp”.

Cơ má của cô khẽ động đậy, đang định cười thì cảm thấy một trọng lực đè ép xuống đầu, còn chưa kịp phản ứng, đã bị chế trụ hàm dưới, đỉnh đầu truyền đến giọng nói ảo não, “Mẹ kiếp, còn chưa rửa.”

Điện thoại trong tay Hùng Húc đã cúp, anh muốn cô dùng miệng, lại chợt nhớ ra mình chưa tắm rửa.

Đúng là trêu ngươi.



Lộc Nghiên lại bị kéo vào sương mù lần nữa.

Cô thích dùng miệng, khi ấy cô có thể chi phối biểu cảm của đàn ông. Tuy chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng tâm lý thoải mái hơn bất kỳ lúc nào.

Cô phát hiện Hùng Húc cũng rất hưởng thụ. Lần trước là phỏng đoán, lần này là xác nhận.

Khi Hùng Húc bộc phát trong miệng cô, cô gần như không thể đứng vững, hai chân tê dại. Nhưng Lộc Nghiên còn cố tình gặm nhẹ quy đầu sau phút xuất tinh, anh như bị sét đánh, mới đầu là đau, sau thì như bị điện giật cả người.

Anh buông đôi tay đang ôm cô ra, vịn cửa kính.

Lộc Nghiên đã nắm được bí kíp võ công. Quả nhiên là anh em họ hàng, đến sở thích cũng giống nhau, đều thích kiểu trình tự này.

Cô vùng dậy quấn lấy cổ anh, hết xoa lại bóp. Cô vươn đầu lưỡi, đánh một vòng tròn, dòng nước ấm cuồn cuộn chảy vào trong miệng anh, “Nếm thử con cháu của anh đi.”

Anh muốn giảm tốc, muốn đầu hàng, công phu của cô quá lợi hại.

Nhưng người con gái trước mặt lại dùng ánh mắt như tơ như kén dụ dỗ, thấy cô bắt đầu phá vỡ nhịp điệu chậm rãi, giành quyền chủ động, anh không đành lòng bỏ lỡ bèn kiên trì tiếp, trong lòng lại thầm than: thực sự không nên thức trắng đêm rồi giành phần lái xe, giờ mỗi lần cương cứng đều như treo mạng trên dây thừng.

Anh ôm Lộc Nghiên lăn đến trên giường mới miễn cưỡng tìm về sân nhà của mình, hồn anh vẫn chưa hoàn về sau lượt bắn ban nãy.

Lộc Nghiên đặc biệt chủ động, anh cắn lỗ tai cô, mặc cô khảy cậu em của mình, “Nhịn cả tháng nay à?”

Lộc Nghiên vuốt ve, chưa tới hai cái đã đạt độ cứng tiêu chuẩn, giỏi quá.

Cô khoanh chân ngồi lên eo anh, hỏi, “Còn anh thì sao?”

Tại sao người điền mấy câu trả lời ngu ngốc đó luôn là cô, cô cũng muốn biết chứ bộ.

“Vừa rồi em không cảm giác được ư?”

“Hả?”

“Độ đặc.”

Bản thân Lộc Nghiên cũng không nhận ra, lưng cô đã cứng còng khi chờ anh trả lời.

Đợi anh nói xong, cô tranh thủ thời gian muốn anh tiến vào, quay đầu tìm đồ vật, lại tìm không thấy nữa, “Bao đâu?”

Hùng Húc chống vào người cô, che khuất ánh sáng, “Đừng vội. Có đi mà không lại thì bất lịch sự quá.” Dù bọc lớp da người tuấn tú, vẫn lộ ra ánh mắt hung ác. Trong nháy mắt đó, hươu con trong lòng Lộc Nghiên chạy loạn cả lên, anh đẹp trai quá.



Đèn bật sáng, cửa sổ mở, nằm trên giường trông ra là những dãy nhà bé xíu màu xanh sẫm.

Họ trọ ở homestay, trong làng gọi là nhà Tây, trên mạng thì xa hoa hơn – “biệt thự”. Ở nông thôn, dân cư khá thưa thớt.

Thời gian trở nên dài dằng dặc, Lộc Nghiên như đếm được từng giây trôi qua.

Cô không biết diễn tả cảm giác này như thế nào, lúc đầu thì bụng dưới co chặt tránh né, hai tay chống đẩy, mỗi một tế bào đều kêu gào bài xích. Nhưng khi lưỡi thần của anh thâm nhập, sự ẩm ướt bắt đầu sinh sôi nảy nở trên mọi giác quan, lan tràn thành lụt lớn.

Không khí quá yên tĩnh, tiếng thở hổn hển cũng không giấu được tiếng nước róc rách.

Bàn tay đẩy anh đổi thành che mặt, quá xấu hổ, hay là cứ che mặt lại.

Cuối cùng cô mất khống chế, mặt cũng không buồn che, để ánh sáng xuyên qua mắt, hai chân dang rộng cũng mất khống chế, kẹp lấy đầu anh run rẩy.

Ga trải giường trong tay cô cũng thành hai bông hoa xoắn xít.



Không ra hình dạng, lan tràn bừa bãi dưới cơ thể hai người.

Nửa mặt Hùng Húc ướt đẫm, không phân được là loại chất lỏng nào, anh muốn hôn cô, cô cắn môi trốn, trốn tới trốn lui cuối cùng vẫn bị hôn.

Đêm nay bọn họ không làm, mỗi người sung sướng một lần rồi ăn cơm nguội, ôm nhau đi vào giấc ngủ.

Lộc Nghiên ôm chặt lấy anh, anh cũng không đẩy ra.

Hùng Húc không có thói quen ôm con gái đi ngủ, thường đợi đối phương ngủ say rồi đặt sang một bên.

Nhưng chắc đêm nay anh mệt quá, bàn tay vỗ về qua lại trên da thịt lụa là, dần mất đi ý thức, chìm vào mộng mị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play