Bàn sách bị lật đổ khắp nơi, Ngôn Hi giẫm lên một quyển mật thư, Ngôn Kỳ đứng ở một bên thở cũng không dám thở ra hơi, cả phòng chỉ có tiếng thở dốc nặng nề, thanh âm nặng nề làm cho người ta hít thở không thông.
"Tiêu Chiến." Ngôn Hi nghiến răng nghiến lợi. Ngày đại hôn gã bị cướp danh tiếng, mà Tiêu Chiến lại còn gửi tới một phong thư, vân đạm phong khinh nói cho gã biết, hết thảy đều là trùng hợp.
Trùng hợp ngẫu nhiên? Không!
Lúc trước Ngôn Hi vì muốn lấy lòng Nhược Ca, đặc biệt vụng trộm mua của Tiêu Chiến một ít pháo hoa đã hoàn thành, vốn là mua thuốc súng, kết quả Tiêu Chiến lại sai người nói là công đoạn chế tác pháo hoa rườm rà, vừa vặn Tiêu vương triều am hiểu, liền miễn tiền công của gã trực tiếp bán cho gã thành phẩm.
Hiện giờ nghĩ lại, sợ cũng có ý phòng ngừa vạn nhất.
Tiêu Chiến rõ ràng là biết Ngôn Hi muốn cưới Nhược Ca, hơn nữa cũng có bắn pháo hoa, nhưng hắn lại lặng yên không một tiếng động cùng gã cùng ngày cử hành đại điển phong hậu, thậm chí còn tổ chức biểu diễn pháo hoa lớn gấp trăm lần gã!
Càng quá đáng hơn chính là, màn bắn pháo hoa của Tiêu vương triều muộn hơn một khắc so với Võ triều, pháo hoa của võ triều vừa bắn lên, liền bị Tiêu vương triều đè ép, hại Ngôn Hi cưỡi hổ khó hạ, không biết pháo hoa còn lại còn có nên bắn hay không. Hiện giờ đầu đường ngõ hẻm đều đang thảo luận chuyện này, người này thật sự làm gã mất hết mặt mũi! Nhưng mà, Tiêu Chiến hắn chỉ nhẹ nhàng nói một câu, hắn quên mất, là trùng hợp?!
"Điện hạ, còn có một chuyện không biết ngài có nghe thấy hay không."
Ngôn Kỳ nâng mắt lên, thật cẩn thận quan sát biểu tình của Ngôn Hi.
Xác thực nghe nói Tiêu vương triều sắc phong "Vương thị" làm vương hậu, nhưng họ Vương tùy ý cũng có thể thấy được, gã vạn lần cũng không nghĩ tới, đúng là Vương Nhất Bác?
"Không phải nam sủng sao?" Ngôn Hi không khỏi nghi vấn, gã trăm tư không giải thích được, một Khôn Trạch đã gả qua người khác còn phá thai như thế cũng xứng? Nếu Tiêu Chiến hồ đồ nhất thời nên mới sủng hạnh hai ngày cũng thôi, đặt ở trong vương cung làm nam sủng đã là nâng đỡ, cư nhiên sắc phong Vương Hậu?
"Tiểu nhân cũng cho rằng là nam sủng. Nhưng đích thật là Vương Hậu, sắc phong ngày đó du ngoạn đường phố, tế trời, rất nhiều dân chúng đều nhìn thấy, cũng đều đang truyền, nói... Nói..."
"Nói cái gì?"
"Nói Vương Hậu đại nhân mới sắc phong so với Thái tử phi chúng ta còn xinh đẹp hơn, nói Vương Hậu mới là dung mạo khuynh quốc, tư thế thiên nhân, không có người có thể so sánh bằng." Ngôn Kỳ càng nói càng nhỏ giọng: "Hiện tại trên dưới Tiêu vương triều đều ca ngợi điện hạ ngài hào phóng. ”
“Xàm ngôn!” Ngôn Hi giơ tay đập vỡ đá mài mực bên tay, mắng to: "Ngu dân thì hiểu cái gì? Họ đã bao giờ nhìn thấy Nhược Ca chưa? Vương Nhất Bác y có gì ta có thể không biết sao? Làm sao y có thể so sánh với Nhược Ca! ”
Ngôn Hi cực kỳ nể mặt, lời đồn đãi hôm nay đơn giản là nặng nề đánh vào mặt gã, gã cực lực muốn chứng minh đúng, gã chống thắt lưng chỉ vào Ngôn Kỳ: "Ngươi, ngươi nói xem, Vương Nhất Bác và Nhược Ca, có thể so sánh được không! ”
Ngôn Kỳ cúi đầu, dập đầu: "Vâng. Là vẻ đẹp không giống nhau. ”
"..." Ngôn Hi sửng sốt, gã chưa bao giờ cảm thấy Vương Nhất Bác đẹp: "Đẹp? Ngươi nói Vương Nhất Bác đẹp? ”
Ngôn Kỳ thức thời chuyển lời nói: "Không xấu. ”
Ngôn Hi lúc này mới nguôi giận một chút, gã đã cưới người qua cửa, tự nhiên không thể xấu mặt.
Nhưng trong lòng Ngôn Kỳ cũng không nghĩ như vậy, Nhược Ca xinh đẹp giống như oanh oanh yến yến ở hậu hoa viên, có thanh âm hữu sắc ngũ sắc sặc sỡ, từ trên xuống dưới đều tản ra son phấn tươi sáng. Là đẹp, nhưng đẹp chỉ là hư không, không lâu dài. Mà tiền phu nhân thì khác, tiền phu nhân tuy rằng không giỏi nịnh nọt lấy lòng người hầu hạ mánh khóe kia, nhưng tựa như một vịnh tuyền thủy, một vầng trăng lạnh, cao không thể chạm tới, hấp dẫn người khác.
Truyện chỉ được đăng tại wattpad Hanhien55
Ngôn Hi thân phận tôn quý, quen với việc được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, ca múa thăng bình, tự nhiên không muốn ngược lại hao tâm tư đối đãi với tiểu thiếu gia tôn quý như nhau. Nhưng loại hạ nhân Ngôn Kỳ này không giống, gã cho rằng từ góc độ thẩm mỹ nam tính, tiền phu nhân ngược lại càng dễ khiến người ta sinh ra dục vọng chinh phục.
Bất quá Ngôn Kỳ cũng lý giải chủ tử nhà mình, dù sao gã từ rất sớm đã chiếm được tiền phu nhân, thái độ của tiền phu nhân đối với gã tất nhiên cũng không giống người khác, y đối với điện hạ càng thêm ôn nhu kiên nhẫn, thậm chí học cách tự mình xuống bếp, học theo hiền lương thục đức. Nhưng điện hạ lại chưa từng có được Nhược tiểu thư, Nhược tiểu thư từ đầu đến cuối đều là nhân vật truyền kỳ sống trong miệng quan to quý tộc.
Tâm điện hạ, ngay từ đầu đã thiên vị.
"Đúng rồi, đã là Vương Hậu, vì sao xưng đại nhân?"
"A, đó là bởi vì Tiêu vương hậu không thích, Tiêu hoàng đặc biệt hạ chỉ, tất cả mọi người đều không thể xưng Vương Hậu là nương nương."
Ngôn Hi bình tĩnh một chút, gã ngồi xuống, ngón trỏ cùng ngón cái vô thức chà xát, tự mình hỏi: "Vương Nhất Bác không thích bị người ta xưng nương nương sao? ”
"Cái này..." Ngôn Kỳ bối rối: "Ngài cũng không biết, ta làm sao biết chứ? ”
"Phiền toái rồi." Ngôn Hi nhíu chặt mày: "Nếu Tiêu Chiến không phải là mượn lý do của Vương Nhất Bác để đùa giỡn, mà là... Mà thật sự nghiêm túc với Vương Nhất Bác, vậy thì đại sự không ổn. ”
"Không phải chứ?" Ngôn Kỳ nói: "Tiêu Hoàng chiến tích tuy tốt, nhưng những danh tiếng khác lại cực kém, nóng nảy dễ cáu kỉnh, còn không gần nam nữ sắc, rất nhiều chuyện đều không phải là gió thổi qua lỗ hổng. ”
Đúng vậy, chính vì vậy, cho nên Ngôn Hi mới không hề cố kỵ đưa Vương Nhất Bác đi, vốn chỉ muốn chờ Tiêu Chiến chơi chán rồi sẽ ném đi, nhưng không ngờ...
Nhưng cho dù là sau khi phong hậu, Ngôn Hi cũng chỉ cảm thấy đây là thủ đoạn để Tiêu Chiến muốn đạt được mục đích nào đó, chưa bao giờ đoán Tiêu Chiến sẽ động lòng với Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến, động chân tâm, làm sao có thể?
Trừ phi Vương Nhất Bác là hồ ly tinh chuyển thế.
"Còn có tin tức gì?"
"Còn có một chuyện thú vị, " Ngôn Kỳ đại khái cảm thấy không quan trọng, liền lúc trước xem nhẹ quên nói, nhắc tới lại nhớ tới: "Ngày đại hôn của Tiêu Hoàng và Tiêu vương hậu, dùng thuốc. ”
Ngôn Hi không nói gì trừng mắt nhìn Ngôn Kỳ một cái.
Ngôn Kỳ sợ tới mức lập tức tăng nhanh tốc độ nói: "Trọng điểm, trọng điểm là Tiêu Hoàng cũng không nhớ rõ người tặng thuốc là ai, kết quả không chút kiêng dè trên triều đình hỏi thăm, cuối cùng biết được là tiểu quan ngẫu nhiên từ thương đội Tây Vực lấy được, sau đó tấn hiến. ”
Ngôn Hi không chút nhíu mày, hỏi nguồn gốc loại thuốc này còn náo loạn đến tất cả mọi người đều biết, đây không phải là mặt dày vô sỉ sao? Vương Nhất Bác làm sao chịu được loại người này?!
Ngôn Kỳ nói tiếp: "Cuối cùng người nọ gia quan tiến tước, liên tục thăng ba cấp. ”
Ngôn Hi ghét cay ghét đắng nói: "Đây không phải là hôn quân sao? ”
"Cái này có là cái gì, cái này không chỉ Tiêu vương triều từ trên xuống dưới đều biết, hiện giờ là người khắp nơi đều tìm cho Tiêu Hoàng. Tìm chút đồ chơi kỳ quái, nghe nói an toàn lại có ý tứ, đều đưa đến trong cung Vương Hậu..."
“Làm càn!” Ngôn Hi lớn tiếng ngắt lời.
Sau khi cắt đứt mới phát hiện, gã tức giận cái gì chứ? Gã đưa Vương Nhất Bác đi, không phải là để cho Tiêu Chiến vui chơi sao?
"Vương Nhất Bác đã nhận rồi sao?"
"Nghe nói. Tất cả đều nhận. ”
Ngôn Hi hít một hơi khí lạnh, cúi đầu mắng: "Tiện nhân, trước kia sao không phát hiện y là một tên lẳng lơ như vậy. ”
Ngôn Kỳ nghĩ thầm: Không phải chính ngài không muốn ở chung phòng với y sao?
"Yêu hậu." Ngôn Hi thở ra một hơi thật sâu, nói với Ngôn Kỳ: "Sớm tính toán, nếu yêu hậu kia thổi gió bên gối, hôn quân Tiêu Chiến tám chín phần mười sẽ không mang theo đầu óc. ”
"Vâng."
Ngoài cửa khẽ gõ nhẹ ——
"Nhược Ca làm rượu ủ viên, đến thỉnh điện hạ an."
"Vào."
Ngôn Kỳ thức thời lui ra, Nhược Ca thướt tha hành lễ, đặt vòng eo ngồi trên đùi Ngôn Hi, cười y như hoa: "Tâm tình điện hạ không tốt sao? Nhược ca hát cho ngài nghe nha. ”
Tiếng đàn động, Ngôn Hi hoảng hốt, phảng phất như nhìn thấy tiểu công tử phủ Quốc Công chưa thành hôn, y cười cũng đẹp, ngửa đầu ngạo mạn nói với gã: "Bổn công tử nào có thể đánh đàn gì, không bằng cố gắng hát cho ngươi một khúc đi! ”
......
"Đừng hát nữa." Ngôn Hi cắt đứt Nhược Ca đang vừa đàn vừa hát, tuy giọng điệu ôn nhu, nhưng biểu tình lại lộ ra một tia không kiên nhẫn: "Bổn điện hạ còn có chuyện quan trọng, đêm nay bồi ngươi đi. ”
- ------------------------------
Đúng là có không giữ mất đừng tìm 😌
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT