Đoàn Tàu Vô Hạn

Chương 169: Nhà nghệ thuật vĩ đại (Mười ba)


2 năm

trướctiếp

Rời khỏi tầng mây vừa dày vừa nặng là có thể thấy một trấn nhỏ. Trấn nhỏ này hoàn toàn khác biệt so với thế giới hiện thực, trấn nhỏ vặn vẹo. Nhuế Nhất Hòa nhìn thấy bên cạnh cái lán có một cái hang lớn màu đen, dường như các kiến trúc đang dần chảy vào trong hang động.

Trên trấn không có bất kỳ ai.

Từ khoảng cách này cô đã có thể cảm giác được một lực hấp dẫn, lôi kéo cô đi vào trong động.

Kim Lan cũng cảm nhận được, vội vàng hô to: “Kéo tôi một cái!”

Nhuế Nhất Hòa không chút hoang mang lấy ra một cuộn dây thừng bên trong huân chương không gian ra, chuẩn xác ném tới trên lưng Kim Lan đang rơi với tốc độ cực nhanh. Sợi dây được mang ra ngoài từ thế giới Khối Rubik công nghệ cao, kỹ thuật túm người bằng dây thừng biểu trưng cho cao bồi miền Texas cũng là học được trong phó bản Khối Rubik công nghệ cao – bắt nguồn từ truyền bá tri thức vô cùng tiện lợi.

“Còn tốt không đó?”

“Không tệ lắm, tôi còn phải cảm ơn trình độ của cô đủ vững, không trực tiếp ném dây thừng lên cổ tôi.”

“Không cần cám ơn.”

Kim Lan: “…”

Cô thật sự nghĩ rằng tôi đang khen cô à? Cô ta xoa xoa phần thắt lưng, một giọt dịch thể nóng rực rơi trên mặt, dùng ngón tay chạm vào thì phát hiện ra là dầu thắp đèn cầy nóng bỏng. Sau khi tiếp xúc với cơ thể người thì cứng lại rất nhanh. Nhưng nhiệt độ rất cao, trên mặt và lòng bàn tay của cô ta đều bị bỏng đỏ rồi.

Trong tầng mây không ngừng rơi dầu thắp đèn xuống, nếu cứ tiếp tục như thế rất có thể hai người bọn họ đều bị nướng chín.

Nhuế Nhất Hòa hỏi: “Cô có thể chịu được nhiệt độ cao không?”

Hình như khuyển yêu tương đối sợ nóng thì phải? Cô không quá hiểu rõ về cái này, nhưng mà việc nhìn thấy con chó le lưỡi ra bên ngoài lúc trời nóng vẫn để lại cho cô ấn tượng này.

Kim Lan: “Vẫn ổn, dù sao thì dầu thắp đèn cũng không giết chết tôi được.”

Nhiệt độ này thì cô ta vẫn có thể chống đỡ được.

Nhuế Nhất Hòa không thể mang theo cô ta nên để cho cô ta biến trở về nguyên hình, định lao vào bên trong cái hang lớn vặn vẹo chìm xuống. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, vậy thì đó sẽ là một thế giới giấc mơ khác.

Kim Lan lắc đầu: “Tôi đi chung với cô.”

Tuy là dầu thắp đèn không thể giết chết cô ta được, nhưng để dầu thắp đèn rơi xuống cứng lại thì lông trên người sẽ bị lột sạch. Điều này cũng không kém so với cái chết là bao.

Lực hấp dẫn của hang động kia rất mạnh, Nhuế Nhất Hòa phát hiện dưới đáy hang động chật hẹp nên vội vã thu cánh lại. Trong lúc rơi xuống, có thể nhìn thấy trong hang động có rất nhiều vật phẩm trôi nổi lơ lửng. Váy xinh đẹp, sơn màu bắn tung tóe, người tượng sáp có biểu cảm cứng đờ. Suýt chút nữa Nhuế Nhất Hòa đã đụng phải một cái bàn, cô vội nhẹ nhàng nhảy sang cái tủ thấp ở bên cạnh. Vì thế cô đã vô ý làm đổ tủ thấp, ngăn kéo bị mở ra, bên trong đó có một cái hộp nhỏ bằng gỗ lim.

Cô cầm nó trong tay, tiếp tục đi xuống dưới.

Trong hộp đựng một đôi bông tai bằng vàng, có kiểu dáng giản lược mà phóng khoáng.

Lúc này, việc tiếp tục rơi xuống bị dừng lại, một cỗ sức mạnh đã đưa cô đi lên.

Cảnh vật xung quanh trở nên ẩm ướt, dưới chân là bùn nhão tỏa ra mùi hôi thối, Kim Lan dùng khăn tay bịt mũi lại: “Khụ khụ khụ, nơi đây là chỗ nào?”

Khứu giác của khuyển yêu rất nhạy bén đó!

Có thể ngửi được mùi dù là nhỏ nhặt đúng là có trợ giúp rất lớn để thông quan phó bản, nhưng nếu gặp phải mùi quá nồng nặc cũng là một loại giày vò.

“Hình như là một cái giếng cạn.”

Nhuế Nhất Hòa vừa mới nói xong, cũng cảm giác trong bùn có cái gì đó kéo cô xuống. Vừa cúi đầu nhìn, trên giày đã có đầy côn trùng màu xanh béo tốt ngọ nguậy leo lên.

Kim Lan không nhịn được mà chửi bới, mắng cái hố bùn nhão xong, lại mắng côn trùng khiến cho người ta ghét bỏ, bị mắng nhiều nhất chính là Phương Hướng Thu. Dù sao thì mộng cảnh xuất hiện chắc chắn không thoát khỏi liên quan tới Boss phó bản.

Hai người mất sức chín trâu hai hổ, rốt cuộc cũng bò ra khỏi cái giếng cạn, phóng tầm mắt nhìn ra xa là đại dương mênh mông. Giếng cạn lại vô cùng phản khoa học mà nằm ở giữa biển, là cảnh tượng không có khả năng xuất hiện trong thế giới hiện thực.

Kim Lan ngồi trên mép giếng, dùng nước biển để giặt sạch giày: “Mỗi người chúng ta bay một đoạn, thế nào?”

Nhuế Nhất Hòa đồng ý, ai biết được cảnh mới trong thế giới mơ có bao lớn, phải giữ lại sức mạnh để tìm lối ra.

Rất nhanh cô đã được trải nghiệm ngồi trên khuyển yêu có cảm giác gì. Con thú lớn có bộ lông mềm mại chạy nhanh như chớp điện, lông màu bạc mềm mượt không gì sánh được, không hổ là năng lực huyết thống của sinh vật cấp bậc truyền thuyết.

Chờ đến khi Nhuế Nhất Hòa một lần nữa đi nơi vào quen thuộc thì đã có rất nhiều cư dân người tượng sáp trong thế giới mộng cảnh, hai người giống như đã cùng nhau thông quan, thông quan năm thế giới.

Kim Lan không đứng vững, thuận thế ngồi xuống, khuôn mặt xanh xao mơ hồ quay sang bên cạnh: “Ọe ọe ọe.”

Đứng trước cửa ra thế giới là hạng mục trò chơi kích thích - cáp treo, trời xoay đất chuyển làm cho cô ta ói ra.

Nhuế Nhất Hòa cũng buồn nôn, nhưng không đến mức nôn ra. Cô yên lặng đi ra xa một chút, sợ bị mùi nôn làm nôn theo. Hơn mấy phút trôi qua, Kim Lan vẫn chưa ói xong, cô sợ đối phương ói ra toàn bộ lục phủ ngũ tạng luôn, quan tâm nói: “Cô còn chưa khỏe hả?”

Kim Lan sau một trận nôn mửa, trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở, bớt thời gian hò hét: “Không khỏe được. Giúp dìu tôi một lát! Tôi ngồi chỗ này có mùi, sẽ không ngừng nôn ra.”

Cô nhớ rõ, khứu giác của chó vượt qua của nhân loại trên một triệu lần, như vậy có thể tưởng tượng Kim Lan bị dằn vặt như thế nào.

Bình thường là một con người kiêu ngạo, bây giờ hai mắt rưng rưng tội nghiệp, chân run đến mức không đứng nổi, còn phải nhờ người khác trợ giúp.

Người giải cứu cô là Đan Tiểu Dã, một câu chú sạch sẽ giải quyết hết tất cả.

“Em ‘tỉnh lại’ ở trong trấn nhỏ.”

Nhưng mà Đan Tiểu Dã không dám giả làm người tượng sáp để trà trộn vào nhóm cư dân. Cậu ta trốn vào một gian nhà trống, cho đến tận khi nhìn thấy Nhuế Nhất Hòa và Kim Lan xuất hiện thì mới chạy đến.

Nhuế Nhất Hòa để cho cậu ta tiếp tục ẩn nấp: “Tôi đi xem xung quanh một chút.”( App truyện T Y T )

“Chị Kim đâu?”

Đan Tiểu Dã hỏi.

“Không cần phải để ý chị.” Kim Lan bị cue, hiếm thấy không đi trêu chọc: “Tôi cũng đi dạo xung quanh chút.”

Đan Tiểu Dã không nói nhiều, Kim Lan cũng không hỏi nhiều. Một người chơi đặc biệt thì sẽ không có quá nhiều giao lưu với người khác. Cô ta không biết Nhuế Nhất Hòa đi nhìn khắp nơi một chút, thật ra là đi tới đi lui dưới mí mắt cư dân người tượng sáp.

Cũng không phải là không ai phản ứng lại cô, ngược lại thì có đi vài bước, cũng sẽ bị đám người tượng sáp xung quanh cản lại. Nhưng cư dân ngăn cô lại không phải vì muốn gây sự với cô, mà là nói chuyện phiếm với cô.

Kim Lan vừa xuất hiện đã bị cư dân đuổi theo, một con đường chạy tới chạy lui hai lần mà Nhuế Nhất Hòa vẫn đứng tại chỗ nói chuyện phiếm với một người phụ nữ, một người phụ nữ vô cùng quen mắt.

Được rồi, là mẹ của đứa trẻ hôm qua đã đụng vào chân mình.

Đúng vậy, Nhuế Nhất Hòa đang nói chuyện phiếm với vợ của Thẩm Siêu – Thẩm Siêu là tên người chồng đã chết của người phụ nữ.

Người phụ nữ tượng sáp trong mơ rất thả lỏng, không giống như trong thế giới hiện thực, căng thẳng như là một sợi dây đàn sắp đứt. Thấy Nhuế Nhất Hòa nhắc tới Thẩm Siêu, cô ta khổ sở nói: “Đó là một vòng không dứt, con rùa đen họ Thẩm nói muốn dẫn tôi và Tiểu Tinh đến một cái trấn nhỏ thần bí không có trên bản đồ, đi xem triển lãm nghệ thuật mỗi năm một lần. Kết quả là anh ta đã sớm chết, chỉ còn tôi và Tiểu Tinh ở lại trên trấn, vĩnh viễn không có cách nào rời khỏi.”

“Anh ta chết như thế nào?”

Hàm răng người phụ nữ run lên: “Anh ta bị chọn trúng trở thành hàng triển lãm.”

“Làm cho nghệ thuật phát triển có nghĩa là gì?”

“Tôi không biết, đại khái là phải tuân theo truyền thống…”

“Người ở trên trấn hiện tại, có rất nhiều người là người ngoại lai giống cô hả?”

“Ừ…”

Thấy người phụ nữ không muốn tiếp tục trò chuyện với cô nữa thì Nhuế Nhất Hòa lập tức nhận ra câu hỏi của mình tương đối mẫn cảm. Cô vội vã hỏi thêm một câu trước khi người ta rời đi: “Tôi vừa trở thành một thành viên trên trấn nhỏ, nhưng hình như rất được mọi người hoan nghênh. Tại sao vậy? Tôi có chút thụ sủng nhược kinh.”

“Người ngoại lai năm nay rất lợi hại, cô đánh bọn họ lại chiếm được thượng phong nên cô lợi hại hơn.”

Thì ra là vậy!

Cô và Chử Minh diễn trò chiến đấu một trận, đánh bậy đánh bạ làm cho cư dân tượng sáp đều nhớ mặt cô. Đan Tiểu Dã cẩn thận từng li từng tí mà giả làm người tượng sáp, tuy là không bị công kích, nhưng mà cũng không để lại cho tượng sáp quá nhiều ấn tượng. Cho nên hai người cùng xuất hiện ở cửa nhà người phụ nữ, người phụ nữ lại chỉ mời Nhuế Nhất Hòa vào nhà, còn thái độ đối với Đan Tiểu Dã bình thường, không coi cậu ta là một thành viên của trấn nhỏ.

Nhuế Nhất Hòa suy đóa, cư dân trấn nhỏ không nhất định là có thể nhớ kỹ sự tình phát sinh trong mộng, nhưng một số lại có ấn tượng được khắc sâu, đủ để ảnh hưởng đến nhận thức của cư dân. Ví dụ như người phụ nữ này, bản năng làm cô ta nhận lầm cô là một thành viên của trấn nhỏ.

Dù sao thì người ngoại lai lại trở thành đồng loại là tình huống rất phổ biến ở trấn nhỏ này, chẳng có gì kỳ lạ.

Thậm chí ban đầu người ngoại lai không có biểu hiện đặc điểm của cư dân trấn nhỏ, cần phải ăn và bài tiết. Còn cư dân lại không cần ăn cơm và bài tiết, thật sự còn là người không?

Nếu như không phải nhân loại, vậy tất cả đều được xem là quái vật trong phó bản ư?

Người phụ nữ bước từng bước cứng ngắc, vội vã rời đi.

Nhuế Nhất Hòa đang muốn tìm thêm một người tượng sáp nhờ một chút, lại cảm giác được phía sau áo bị kéo nhẹ một cái. Sau lưng cô không có ai, chỉ có một mặt tường. Cô đưa tôi sờ lên tường gạch màu đỏ, thấy mặt tường tạo nên rung động lăn tăn, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn ngắn ngắn mập mập vươn ra từ bên trong, kéo cổ tay của cô vào bên trong.

Sức lực của bàn tay kia rất nhỏ, có thể kéo Nhuế Nhất Hòa xuyên qua tường, nguyên nhân duy nhất chính là cô bằng lòng phối hợp. Tay bé nhỏ mập mạp hoàn toàn không giống bàn tay của một cô gái, quả thực cứ như là tay của một đứa bé vài tuổi, nhiều thịt, dày dặn, sờ rất mềm. Chủ nhân của cái tay mặc váy hoa màu gạo trắng, tóc dài rối tung. Chỉ nhìn một chút là cô lập tức biết được đứa bé trước mặt là con gái Vị Lai thật sự của boss lớn Phương Hướng Thu.

Thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi lôi kéo cô liều mạng chạy như điên trong hẻm nhỏ.

Thiếu nữ đã nhanh chóng không còn sức lực để chạy nữa.

Đổi thành Nhuế Nhất Hòa lôi kéo thiếu nữ chạy về phía trước: “Em muốn đưa chị đi đâu?”

Khi chạy nhanh, hô hấp thôi cũng là vấn đề.

Cô tin tưởng thiếu nữ đối xử tốt với người chơi, trong thông tin mà [Con Mắt Bí Mật] lấy được từ Phương Ám có câu nói ‘bởi vì một vài nguyên nhân, nó ôm thiện ý đối với người chơi’. Cô nghi ngờ ‘một vài nguyên nhân’ là chỉ Vị Lai. Còn nhớ rõ bản Phương Hướng Thu về chuyện xưa kể tiểu mỹ nhân ngư và người trước khi ngủ không? Câu chuyện này ám chỉ Vị Lai giấu diếm mẹ ở cùng người yêu thân phận thấp kém.

Người thân phận thấp kém này, mười phần là Phương Ám.

Vị Lai thở hồng hộc, không nói gì, ngón tay chỉ về phía trước, ý là vẫn chạy về phía trước.

Mấy phút sau, Nhuế Nhất Hòa dừng bước lại.

Hình như là hai người đi vào một cái ngũ cụt, phía trước không có đường.

Vị Lai đưa tay vào, mạnh mẽ đè vào một viên gạch đỏ trên tường. Bức tường bắt đầu di chuyển, xuất hiện một cánh cửa có thể đi vào.

Thiếu nữ vẫy tay, ý bảo cô đi với nó.

Sau tường là một căn phòng làm việc chế sáp có diện tích không lớn, thứ ngồi trên băng ghế, đứng ở bên bàn điều khiển, cầm một quyển sách lên đọc, tất cả đều là Phương Hướng Thu, Phương Hướng Thu trông rất sống động.

Nhuế Nhất Hòa hiểu rõ, đây là một lời gợi ý. Cô lôi kéo tay Vị Lai, nói: “Em phải cẩn thận! Mẹ em đã phát hiện chuyện của em và người yêu thầm kia.”

Vị Lai trợn to hai mắt, quá mức kinh ngạc, cũng quá mức sợ hãi, nhịn không được mà nhẹ nhàng ‘a’ một tiếng.

Phục hồi tinh thần lại, lo lắng nói với Nhuế Nhất Hòa: “Chị đi mau đi đi, mẹ nghe được giọng của em rồi! Bà sẽ tới bên cạnh em ngay lập tức…”

TYT & Thảo Vân team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp