Suy nghĩ làm tức chết quái vật trong phó bản của Nhuế Nhất Hòa không thể đưa vào thực tiễn được, nhưng ban đầu anh ta cũng không phải là thứ quan trọng nhất, bất cứ lúc nào, đối với người chơi mà nói, điều quan trọng nhất chính là thu được vật phẩm nhiệm vụ.
Lúc này vật phẩm nhiệm vụ trực tiếp chỉ hướng của boss phó bản, yêu cầu các người chơi lấy được đầu của bà ta. Cho nên, đầu của Phương Hướng Thu mới là quan trọng nhất.
Người đầu tiên động thủ chính là Kim Lan, trong chớp mắt Phương Lăng Quân té xỉu, tay cô ta trở nên nhọn hơn. Phía dưới mí mắt hiện ra hai vằn màu tím, tóc đen biến thành màu trắng, tóc màu trắng phát ra ánh sáng trắng. Vết sẹo trên trán nứt ra một chút, lớn dần trở thành một con mắt tỏa ra u quang.
Nếu không có vạch vết sẹo giữa mi tâm trên đầu cô ta thì Nhuế Nhất Hòa đã sớm cho rằng cô ta đổi huyết mạch của Nhị lang chân quân rồi.
Đốt ngón tay của Kim Lan trở thành hình móng vuốt, móng tay nhọn cắt vào không khí. Ba vết cào kim sắc bay tới trước mặt Phương Hướng Thu, theo phía sau là thánh quang tịnh hóa của Nhuế Nhất Hòa, ‘nhuyễn thối chú’ của Đan Tiểu Dã và công kích của những người chơi khác.
Phương Hướng Thu lại đứng bất động tại chỗ, tức giận nói: “Vị Lai, con lại đi giúp người ngoại lai đối phó với mẹ!”
Nhuế Nhất Hòa trợn trắng mắt: “Diễn thì cũng không nên nhập vai quá sâu, bây giờ bị vạch trần rồi thì đừng có diễn với tôi nữa.”
Phương Hướng Thu sẽ nghe lời khuyên ư? Không, bà ta là một người cố chấp, lý lẽ lại cứng nhắc. Người tài giỏi như thế sẽ không vì một đả kích nho nhỏ, liền cảm giác rằng mình đi sai đường, phải chọn lựa một con đường khác. Bằng không, lấy địa vị của người phụ nữ chế sáp trong gia tộc, bà ta tuyệt đối sẽ không thể trở thành một chế sáp sư. Hiện giờ bà ta chọn trúng Nhuế Nhất Hòa làm thế thân của con gái mình nên lỗ tai cũng chỉ biết nghe những nội dung bản thân muốn nghe.
“Đều là do bọn nó đầu độc con!”
“Tao giết bọn mày.”
Toàn bộ kỹ năng của các người chơi bắn trúng Phương Hướng Thu, bà ta không tránh không né, nhưng lại không thể phá hỏng chút lớp da nào của bà ta.
Phương Hướng Thu tức giận, bàn ăn, thức ăn thịt cá trên bàn đều ngưng kết ra một tầng sáp thật dày, sáp đánh bóng nền nhà cũng biến đổi, nhanh chóng tràn lan ra phía ngoài.
Phương Lăng Quân té xỉu xuống đất cũng sắp bị sáp phong ấn lại, biến thành tượng sáp.
Như thế này thì còn chỗ nào để phản kích, chạy mau đi!
Nhuế Nhất Hòa xách Đan Tiểu Dã chạy ra khỏi phòng ở, Mao Ngọc Phong chạy chậm nhất vừa bước chân trước ra cửa, chân sau đã bị sáp dính vào. Anh ta xanh cả mặt ngã xuống đường, vừa đứng lên nhìn, gót chân bị dính sáp nhanh chóng lan tràn lên phía trên. Lúc này, anh ta rút dao ra chém đứt bắp chân bên trán, run rẩy để cho đồng đội cho anh ta uống một bình thuốc.
Ngắn ngủi mấy giây sau, bắp chân bị Mao Ngọc Phong chặt xuống đã hoàn toàn bị tầng sáp phong kín. Nếu như không phải Mao Ngọc Phong phản ứng nhanh thì lúc này anh ta đã chết ngắc rồi.
Sáp hóa không lan ra đường nhưng các người chơi cũng không dừng lại trước căn phòng mà một đường trầm mặc trở về lán trại.
Lý San San hỏi: “Hiệu quả thuốc giảm đau như thế nào?”
Mao Ngọc Phong nói: “Tạm được. Không phải là hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, nhưng uống một viên thuốc ngủ thì nhất định có thể ngủ.
Lý San San nghe vậy vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, trên đầu đồng đội đầy mồ hôi, nói không đau hiển nhiên chỉ là an ủi cô ta. Đã sắp đến mười hai giờ. Phải ngủ, người không ngủ được sẽ giống như Lưu Tuân, bị biến thành tượng sáp.
Có nỗi đau gãy chân này, thật sự có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sao?
Đan Tiểu Dã liếc mắt nhìn sếp Nhuế, thấy cô không phản đối mới nói: “Tôi có thuốc ngoại thương, hiệu quả tốt. Mọi người có muốn mua một chai không?”
Mao Ngọc Phong vỗ đùi: “Mua! Cậu bán giá bao nhiêu điểm thưởng?”
Đan Tiểu Dã vươn hai ngón tay.
Mao Ngọc Phong giao dịch cho cậu ta hẳn vật phẩm có giá trị hai mươi điểm thưởng, sau khi tiếp nhận ống nghiệm ma dược chữa trị ngoại thương thì hơi quơ quơ, sau đó uống một hớp. Anh ta dám uống ma dược đối thủ bán không phải bởi vì tin tưởng vào nhân phẩm của Tiểu Dã, mà là bởi vì có biện pháp kiểm nghiệm công hiệu dược vật.( App truyện T Y T )
Ma dược đi vào túi dạ dày, vết thương nhanh chóng khép lại, kết vảy.
Mao Ngọc Phong mua một lúc năm bình, sau khi cầm trên tay lại lập tức uống một chai, vết vảy bóc ra.
Lý San San cầm chân của anh ta, nói với Đan Tiểu Dã: “Cảm ơn.”
Câu tạ ơn này chân thành không gì sánh được.
Đan Tiểu Dã vội xua tay: “Không cần, không cần, mấy người đều tốn điểm thưởng để mua.”
“Hắt xì!” Cửa phòng thuộc về sứ giả dẫn đường mở ra, chủ nhân của gian phòng ném cho Nhuế Nhất Hòa một chai thuốc: “Về phòng sớm một chút.”
Nhuế Nhất Hòa gật đầu: “Được.”
Đổ một viên thuốc ra uống rồi đưa thuốc ngủ cho Đan Tiểu Dã.
Mười một giờ hai mươi bảy phút.
Các người chơi trở về phòng mình, ba vị nữ sĩ ăn ý duy trì vị trí ngủ trưa ngày hôm qua. Kim Lan nằm ở bên trong, Nhuế Nhất Hòa ngủ chính giữa, Lý San San ở phía bên ngoài.
Gian phòng làm từ tôn sắt ghép lại không có cửa sổ. Sau khi đóng cửa lại, không khí trong phòng không thể lưu thông làm cho căn phòng càng trở nên nặng nề hơn. Nhuế Nhất Hòa vốn định tiếp nhân tin tức từ ‘Con mắt bí mật’. Cô ngồi ngay bên cạnh Phương Hướng Thu, muốn có tiếp xúc gián tiếp với ‘mẹ’ là chuyện vô cùng dễ dàng. Mỗi ngày vật phẩm thần kỳ này chỉ có thể sử dụng được một lần, mà đúng lúc vật phẩm vừa mới hồi chiêu lúc tổ chức yến tiệc. Từ trước tới nay cô đều ngủ ngon mơ đẹp, nên cơ thể không có kháng thể chống lại dược tính của thuốc ngủ. Vì vậy, ý thức của Nhuế Nhất Hòa nhanh chóng mờ nhạt, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ hồ, cô nghe thấy Kim Lan hắt hơi mấy cái, lẩm bẩm nói: “Nhiều bụi quá… ngạt chết đi được!”
Lúc cô tỉnh táo lại thì phát hiện thân thể đang rơi xuống.
“Thánh quang vũ dực!”
Đôi cánh trắng tinh mở rộng ra trên lưng, cô không rơi xuống nữa, ngẩng đầu lại nhìn thấy một đám mây có ranh giới rõ ràng, như kẹo đường đang bay trên đỉnh đầu, chỉ thấy trên đám mây có một con thú lớn đang đứng.
Nhuế Nhất Hòa lại bay ra xa một chút mới nhìn rõ toàn cảnh thú lớn. Vậy mà lại là một con chó lớn, bộ lông trắng thuần bay bay như đắp đám mây lên người. Cái đầu dài mà hẹp, vô cùng tinh xảo. Ánh mắt đỏ như máu, con ngươi dựng thẳng, chỗ thái dương còn có một con mắt, hiện lên u quang.
“Kim Lan?”
Ánh mắt chó lớn tập trung vào cô, không có ý muốn công kích, miệng nói ra ngôn ngữ của con người: “Làm sao cô lại nhận ra tôi? À, bởi vì có nhiều thêm một con mắt hả?”
“Thật ra cũng không phải. Nếu không phải nhìn thấy chân thân của cô, có nhiều hơn một con mắt ngược lại sẽ quấy rầy đến phán đoán của tôi, làm cho tôi không cách nào xác định cô có phải là huyết mạch khuyển yêu hay không… Hoặc là trừ huyết mạch khuyển yêu, cô còn đổi một cái huyết mạch khác nữa? Tôi chỉ thuận miệng nói, cô không cần trả lời.”
Khi đổi năng lực huyết mạch đã được tham khảo trước thì lúc dùng sẽ thuận tay hơn. Nhuế Nhất Hòa phải thừa nhận, đổi lấy năng lực huyết mạch của yêu quái Chiến quốc là cách làm rất thông minh. Giống như trong anime vậy, nhân vật chính đã thể hiện một cách toàn diện các phương pháp sử dụng năng lực huyết mạch ở nhiều góc độ khác nhau. Có mấy loại ưu điểm như nguyên hình to lớn, lúc không sử dụng vũ khí thì cũng có năng lực chiến đấu khá tốt, năng lực tự lành mạnh mẽ, ngay cả hàm răng cũng có thể sử dụng làm vũ khí (tiết kiệm tiền thưởng mua vũ khí), khi có vũ khí để sử dụng thì chiến lực lại càng tăng lên. Vì vậy cô luôn thắc mắc tại sao lại không gặp được người chơi nào đổi huyết mạch khuyển yêu.
Kim Lan quả thật không trả lời cô, năng lực huyết thống là một con bài chưa lật của người chơi, tất nhiên không có khả năng tùy tiện mang đi tán gẫu, để lộ ra con bài chưa lật trong tay. Về phần huyết mạch khuyển yêu thì rất dễ dàng đoán được.
Cô ta biến thành hình người, nhanh chóng đi xuống.