Đoàn Tàu Vô Hạn

Chương 170: Nhà nghệ thuật vĩ đại (Mười bốn)


2 năm

trướctiếp

Không còn kịp rồi.

“Vị Lai…”

Trong phòng làm việc chế sáp, Phương Hướng Thu ngồi trên băng ghế, đứng ở bên bàn điều khiển, cầm một quyển sách đang đọc, ước chừng có hai mươi sáu vị tượng sáp Phương Hướng Thu cùng đồng loạt cử động, ánh mặt tập trung trên hai người.

Nhuế Nhất Hòa tê cả da đầu, bị Vị Lai đẩy ra, thân thể áp vào bên trong tường. Một màn cuối cùng nhìn thấy, chính là Vị Lai gắt gao ngăn cản che chắn trước mặt cô, ngăn trở rất nhiều cảnh tượng của Phương Hướng Thu.

“Ha!”

Cô mạnh mẽ bật ngồi dậy, mở mắt, nhìn thấy rỉ sét trên đỉnh lán thì ý thức được mình đã thoát ly khỏi cảnh trong mơ, tỉnh lại.

Kim Lan là người thứ hai tỉnh lại, nằm trên giường một lúc lâu, cho đến khi vết thương trên người khép lại mới dậy mang giày. Huyết mạch khuyển yêu cường đại giúp cho cô ta có năng lực tự lành mạnh mẽ, không giống như những người chơi khác phải tiêu hao dược phẩm chữa thương.

Trên người Lý San San cũng có vết thương, sau khi tỉnh lại, đầu tiên dùng ma dược chữa ngoại thương, sau đó mở rộng cửa đi sang gian phòng bên cạnh, đoán chừng là vội vã đi xem tình huống của đồng đội.

Nhuế Nhất Hòa lấy ra nước khoáng bên trong huân chương không gian, ực ực ực uống cạn nửa chai nước. Cầm ‘Con Mắt Bí Mật’ trong túi áo, tiếp thu tin tức.

[Phương Hướng Thu, chế sáp sư cấp xx. Hậu duệ Chúc Long, truyền nhân cuối cùng của gia tộc cổ pháp chế sáp. Bản Voldemort thăng cấp – giữ nguyên linh hồn hoàn chỉnh, sau khi phân cách huyết nhục trong cơ thể, chế tác thành những tượng sáp. Chưa tiêu hủy toàn bộ tượng sáp, thì vĩnh sinh bất tử.

Năng lực: Sáp chi khiên (linh sáp bao trùm lên thân thể một tầng ẩn hình trong thời gian dài, có thể hấp thụ tất cả công kích, đụng vào sẽ khiến sáp biến hóa); lãnh chúa của trấn nhỏ (có thể làm khu vực đặc biệt có diện tích là 10 nhân 10 biến hóa khiến cho người chơi khi tiến vào bên trong sẽ không thể sử dụng năng lực); khống chế lửa; sản xuất linh sáp; dịch chuyển linh hồn. Tính tình cổ quá, chán ghét con gái chống đối lại mình, thích con gái ngoan ngoãn nghe lời. Vật phẩm duy nhất có thể hòa tan linh sáp: Trái tim Phương Hướng Thu.]

Lần này ‘Con Mắt Bí Mật’ rất mạnh, miêu tả tính cách của Phương Hướng Thu chỉ có một câu, vừa đúng thể hiện bệnh trạng muốn khống chế của bà ta với con gái, giống như phán đoán của Nhuế Nhất Hòa.

Phòng bên cạnh truyền đến tiếng thét chói tai của Lý San San, hình như không phải biểu đạt sợ hãi, nhiều hơn chính là tức giận. Hai gian phòng chỉ cách nhau một tầng tôn sắt, Nhuế Nhất Hòa nghe được vài tiếng chó sủa, quay đầu nhìn về phía Kim Lan theo bản năng thì nhận được một cái lườm nguýt.

“Cô nhìn tôi làm gì?”

Nhuế Nhất Hòa cũng không thể nói là nghe nhầm rồi, tưởng là cô ta vừa sủa. Cô đã nghe ra được tiếng chó sủa truyền tới từ gian phòng bên cạnh.

“Bên cạnh có một con chó nhà chạy vào.” May là Kim Lan không biết suy nghĩ của cô, nếu không nhất định tức điên. Chỉ là đổi lấy huyết mạch khuyển yêu mà thôi, không phải thay đổi thành chó thật. Mũi cô ta ngửi một cái, chắc chắn nói: “Đầu người chơi đoàn tàu Thiên Đường bị sáp hóa bị cắn. Mao Ngọc Phong bị thương, bị thương rất nặng.”

Nhuế Nhất Hòa đi qua nhìn, tất cả đều giống như lời Kim Lan nói.

Trên mặt đất tràn đầy máu, một con chó lớn ngã trên mặt đất. Con chó kia đứng lên, đoán chừng cao tới eo Nhuế Nhất Hòa, vừa mập vừa mạnh, lông trên cổ đều dựng đứng lên, giống như một con sư tử. Chó nhà có thể lớn như vậy à? Bên cạnh nó là một cái đầu bị cắn nát vụn, đồ vật đỏ đỏ hồng hồng ở trên miệng chó.

Nhuế Nhất Hòa có thể mơ hồ nhận ra, chủ nhân cái đầu là một người chơi đoàn tàu Thiên Đường.

Lại nhìn thi thể trên giường, phát hiện bộ phận dưới cổ đã hoàn toàn bị sáp bịt kín. Cô nhớ rõ trước giấc ngủ trưa, bộ phận bị sáp hóa của đối phương mới qua ngực, vội hỏi Chử Minh: “Anh thế nào?”

Hai người đều cùng xuất hiện tình huống sáp hóa vào chiều hôm qua, hơn nữa đã nhanh chóng phát hiện sáp hóa sẽ tiếp tục lan ra.

Vẻ mặt Chử Minh đau khổ. Nhấc vạt áo lên, lộ ra tám múi cơ bụng bị phủ một tầng sáp, trơn tuột bóng láng, đặc biệt có mỹ cảm.

Tình huống sáp hóa của anh ta cũng không nghiêm trọng bằng người chơi đoàn tàu Thiên Đường, nhưng cũng không có gì tốt hơn.

“Theo như tốc độ sáp hóa của người anh em này, chờ đến buổi tối, sáp sẽ lan tràn lên cổ. Lại ngủ tới khi tỉnh dậy, ước chừng tôi sẽ triệt để trở thành người tượng sáp.”

Tình huống đã quá nghiêm trọng.

Vốn Chử Minh định dùng ngữ khí nhẹ nhàng, tự trêu trọc quẫn cảnh của bản thân như trò đùa, nhưng anh ta đã đánh giá cao năng lực tự điều chỉnh cảm xúc của mình. Lời nói ra vô cùng nặng nề, cố gắng khống chế biểu cảm khuôn mặt, cũng không cách nào lộ ra nụ cười.

Thở dài một tiếng, anh ta cố gắng lúng túng điều khiển thảm bay, rời khỏi phòng trước mọi người.

Đan Tiểu Dã sợ đến choáng váng, nếu không thì đã nói hai câu hòa hoãn bầu không khí nghiêm trọng.

Nhuế Nhất Hòa vỗ vai cậu ta một cái: “Không sao chứ?”

Đan Tiểu Dã lắc đầu: “Em không sao.”

Chỉ là trên ngực bị chó đạp hai chân lên làm hơi đau đau. So với người khác cũng chẳng gọi là tổn thương gì. Một mặt cậu ta cảm thấy nghĩ mà sợ, một mặt lại cảm thấy vận khí mình tốt. Cơ bản là chó lớn không thèm để ý tới cậu ta, chỉ chuyên tâm đưa người bệnh đi.

Tốc độ nhanh như thiểm điện.

Chẳng qua là thời điểm đả thương người cũng dừng lại trong một cái chớp mắt.

May mấy người bọn họ phản ứng kịp, nhanh chóng bắt con chó lớn đã cắn đầu Mao Ngọc Phong lại rồi đánh con chó đến chết.

Đan Tiểu Dã nghi ngờ hỏi: “Con chó này chui ra từ đâu vậy?”

Kim Lan nói: “Lúc Lý San San mở cửa thì con chó nhà này đã xuất hiện trong lán rồi. Tôi nghi ngờ, nó là do bức tượng sáp chó vàng bên ngoài biến đổi thành.”

Đan Tiểu Dã: “…”

Cậu ta đã gặp qua là không quên được, nhớ rõ bên ngoài có một con chó vàng bằng tượng sáp. Ngoại trừ chó vàng kia, còn có cú mèo, chó sói, chó, mèo và gấu, tổng cộng có sáu con.

Còn có?

Cậu ta đứng lên, đập nát toàn bộ tượng sáp động vật trong lán không còn một mống, ngay cả tượng sáp thuộc về hoa quả cũng không buông tha. Lúc đầu muốn vứt tượng sáp vỡ ở cửa, lại cảm thấy tiêu diệt không đủ triệt để.

“Có phải muốn chôn tượng sáp vào trong mộ hay không?”

“Cũng được.” Nhuế Nhất Hòa gật đầu, vốn cô cũng muốn đi ra ngoài tìm manh mối. Chờ Đan Tiểu Dã ngụy trang thành sáp tốt rồi thì hai người cùng đi ra ngoài.

Người chơi đoàn tàu Địa Ngục đều rời khỏi sau đó, Lý San San ngồi bên giường, muốn cho Mao Ngọc Phong uống nước thuốc ngoại thương. Thịt trên cánh tay anh ta bị kéo xuống một mảng, sâu đến thấy xương. Trên trán Mao Ngọc Phong đều là mồ hôi, lắc đầu nói: “Không được, đừng lãng phí. Tôi sẽ uống sinh chi hoàn.”

Buổi trưa ngày hôm qua, Phương Hướng Thu bày Hồng Môn Yến. Trong trận chiến, hai người chạy ra khỏi phòng ở cuối cùng, chân sau dính vào một cái dầu thắp đèn. Nào biết sáp nhanh chóng lan tràn ra, bắp chân bị sáp bao vây. Vì để không biến thành người tượng sáp, chỉ có thể nhịn đau nhức mà chém đứt một cái chân của mình.

Uống xong nước thuốc ngoại thương mua được từ chỗ Đan Tiểu Dã, vết thương đã khép lại, nhưng mất đi một chân, người cũng què rồi.

Đây là vấn đề khẩn cấp, cần phải nhanh chóng chữa vết thương cho tốt, sau đó ngủ trưa. Trên thực tế, anh ta từng đổi huyết mạch ‘dược sư’, luyện ra một viên đan dược, có thể làm cho tứ chi sống lại.

Chỉ là sẽ rất đau đớn, hơn nữa thời gian sẽ kéo dài nửa giờ, thậm chí là lâu hơn.

Lúc đầu anh ta không phải là người què, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thích ứng được tình huống chỉ còn một chân. Ví dụ như vừa mới nãy, hai cái đùi của anh ta vẫn còn tốt thì sẽ không để con chó cắn mất một miếng thịt.

Vì thông quan phó bản, anh ta nhất định phải mọc chân ra.

Có đau thì cũng chỉ có thể nhịn.

Đôi mắt Mưu Thông nhỏ gầy đỏ lên, nói: “Mọc ra tứ chi có bao nhiêu đau nhức chứ! Anh thật sự có thể chịu được à? Đầu tiên còn phải làm lành chỗ bị cắt đứt của anh…”

Mao Ngọc Phong: “Tôi luyện thuốc, hiểu rõ hiệu quả của thuốc nhất. Yên tâm đi, có thể làm.”

Lý San San mắng: “Phó bản chết tiệt, sáp chết tiệt.”

Cô ta lấy ra một cái bình cổ dài màu xanh, đổ ra một viên dược hoàn màu trắng, đút vào miệng anh ta. Lại lấy ra một tấm vải, nhét vào trong miệng anh ta.

“Miễn cho anh cắn phải đầu lưỡi.”

Mao Ngọc Phong cảm kích cười cười, nụ cười còn khó coi hơn là khóc.

Mấy phút sau đó, trong lán truyền đến tiếng đầu đụng vào sắt tôn ‘rầm’ một tiếng.

Lý San San kêu: “Cản anh ta lại!”

Sau đó, ngoại trừ tiếng nức nở đứt quãng, chỉ còn tiếng ván giường lay động rất nhỏ.

TYT & Thảo Vân team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp