Trên đường, Nhuế Nhất Hòa bất động thanh sắc quan sát Phương Lăng Quân, anh ta thấp hơn Phương Ám, thân thể mỏng manh đến mức giống như sẽ bị một trận gió thổi bay mất.
Diện tích trấn nhỏ rất lớn, Phương Lăng Quân dẫn nhóm người chơi đi tới nơi mà ngày hôm qua Nhuế Nhất Hòa không có đi tới. Một tòa phòng triển lãm xây nên từ gạch đỏ và xi măng, hai bên cửa Hồng Tất, mỗi bên đặt một tượng đá ôm trống, nhưng không phải đá thật, mà là chế phẩm từ sáp.
Cửa mở ra, bậc cánh cửa rất cao, xe đẩy nhỏ không đi vào được.
Phương Lăng Quân để cho bọn họ khiêng rương gỗ dài đi vào, đặt chỉnh tề bên cạnh cái bệ của tượng sáp.
“Anh, em dẫn người tới rồi.”
P/s: Bên trên tác giả để là em trai, nhưng bên dưới lại xưng hô là anh nên ad cũng không biết như nào. Mong mọi người thông cảm ạ!
Phương Ám đang quét rác, nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu, lãnh đạm ‘ừ’ một tiếng.
Nhuế Nhất Hòa khiêng một cái rương đi ngang qua cạnh anh ta, nhìn thấy trên mặt anh ta chợt lóe lên tia chán ghét và sốt ruột, đoán thầm trong lòng quan hệ hai anh em không tốt, thậm chí rất có khả năng không ổn.
Phương Ám cũng nhìn thấy người chơi. Đầu tiên là nhíu mày, sau đó buông cái chổi xuống hỏi: “Em mang người ngoại lai đến làm gì? Phòng triển làm là chỗ mà em có thể tùy ý đùa giỡn à?”
“Cái này không phải chủ ý của em.” Phương Lăng Quân cười nói: “Là do mẹ phân phó. Người ta vất vả lắm mới tới một chuyến, thời gian cử hành triển lãm nghệ thuật quá ngắn nên sợ bọn họ chưa được chơi tận hứng. Vì vậy mẹ bảo cho bọn họ giúp đỡ chuẩn bị triển lãm nghệ thuật có thể tăng cảm giác tham dự.”
Kim Lan cười ha hả: “Hoàn toàn chính xác, cảm giác tham dự vừa đủ. Nhưng mà tôi phải nói là, tòa triển lãm không lớn lắm mà.”
Phương Lăng Quân không nghe lọt câu ‘không tốt’, anh ta cảm thấy khắp nơi trong trấn nhỏ đều tốt. Phòng triển lãm là một bộ phận của trấn nhỏ, tất nhiên là cũng tốt.
“Cô nói bậy khụ khụ khụ.”
Ánh mắt anh ta oán độc, như hận không thể nuốt sống Kim Lan.
“Tôi chỉ cảm thấy phòng triển lãm nho nhỏ không xứng với nghệ thuật gia vĩ đại như Phương nữ sĩ thôi.” Biểu hiện của Kim Lan cực kỳ chân thành tha thiết, vẻ mặt sùng bái nói: “Tôi đã nhìn thấy tượng sáp Phương nữ sĩ luyện chế, tác phẩm nghệ thuật trông rất sống động, cực kỳ khéo léo, không có chỗ nào không làm cho tôi rung động. So ra, phòng triển lãm để biểu diễn tác phẩm nghệ thuật quý giá lại quá mức phổ thông.”
Sắc mặt Phương Lăng Quân thay đổi rất lớn, khen cô ta thật tinh mắt, nhưng mà sau đó lại nói cô ta không hiểu tác dụng tuyệt vời của phòng triển lãm.
“Chờ đến khi triển lãm mỗi năm một lần bắt đầu, cô sẽ biết, khụ khụ, nếu như khi đó cô còn sống…”
Kim Lan: “…”
Cô ta làm bộ như không nghe được câu sau, cứng rắn nói: “Phương nữ sĩ có ở đây không? Tôi muốn gặp mặt bà ta.”
Phương Lăng Quân: “Chờ khi bố trí xong phòng triển lãm, mẹ tôi sẽ mời các người ăn cơm trưa. Cho nên động tác nhanh lên, các người cũng không muốn chọc cho mẹ tôi tức giận đâu!”
Anh ta quả thực quá ốm yếu, tuy sức khỏe không bằng một nam nhân kiện tráng, nhưng cũng là người trưởng thành, lúc gọi tiếng ‘mẹ’ thì ngữ điệu rất nhẹ, nghe vô cùng buồn nôn, làm như mình là cậu bạn nhỏ chưa dứt sữa.
“Được, vậy chúng ta tăng tốc đi.”
Quái bắt bẻ Kim Lan rất dễ nói chuyện.
Trước tiên là quét tước vệ sinh, trong phòng triển lãm có rất nhiều bụi. Đan Tiểu Dã dùng ma pháp dọn vệ sinh là xong.
Phương Lăng Quân lại để cho mọi người mở cái rương ra, trong nháy mắt phòng triển lãm tràn ngập mùi tanh tưởi gay mũi. Anh ta dùng khăn tay bịt mũi lại, vừa ho khan vừa kiểm tra tình huống của ‘tượng sáp’. Anh ta ngồi xổm xuống, dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ gò má của ‘tượng sáp’, ấn lên phần bụng và lồng ngực, sau đó lại mở miệng tượng sáp ra. Anh ta không tự thân ngửi, cũng không để cho người chơi ngửi, chỉ để cho người chơi bị tượng sáp hóa của đoàn tàu Thiên Đường nghe thấy, tràn đầy ác ý.
Người chơi đoàn tàu Thiên Đường cắn răng một cái, để cho đồng đội ôm anh ta thì mới có thể nghe thấy.
“Thơm, thối hoặc là rất thối, ba chọn một, khụ khụ… nói nhiều một câu chi bằng ít nói.”
Người chơi đoàn tàu Thiên Đường nặng mặt trả lời: “Thơm.”
Trong miệng tượng sáp tản ra mùi thơm thoang thoảng, ngửi mùi rất tốt.
Sau khi Phương Lăng Quân nghe xong, lại cùng Phương Ám cẩn thận tỉ mỉ mang ra tượng sáp tỏa mùi thơm, đặt vào trên sân khấu hình tròn.
Kế tiếp là một cỗ thi thể tỏa ra mùi tanh tưởi, cái bụng cực kỳ căng, giống như là bên trong có đựng đá vậy. Thực ra không cần tới gần là có thể ngửi được mùi nồng nặc, nhưng người chơi đoàn tàu Thiên Đường vẫn có ý định đi qua ngửi một cái, làm tốt công việc báo cáo kết quả.
Phương Lăng Quân lại muốn gọi người khác, ánh mắt không có ý tốt quét tới quét lui trên người các người chơi, chỉ vào Nhuế Nhất Hòa nói: “Cô đến đây!” Ánh mắt trêu tức, tràn đầy ác ý, tư thế cao cao tại thượng, rõ ràng không xem người chơi là người.
“Ngồi xổm xuống, để sát gần lại mới ngửi thấy, lại nói đáp án cho tôi.”
Nhuế Nhất Hòa không dị ứng với kiểm tra thi thể, nghe lời làm theo.
“Rất thối.”
Phương Lăng Quân đắc ý vì sự phối hợp của cô.
“À. Che cái này lại, để qua một bên.”
Kiểm tra từng cái, tổng cộng có tám cái sản phẩm hợp cách. Còn lại năm cái kia, hai cái tanh tưởi khó ngửi để ở bên trái, mùi thối nhạt hơn thì để ở bên phải. Phương Lăng Quân để bọn họ mang hai cái bên trái quay lại lán, còn chỉ định địa điểm cất giữ.
“Nhất định không được làm sai, để tránh khỏi việc trộn lẫn sản phẩm mới và tàn thứ phẩm lại với nhau.”
Khi nói, ánh mắt anh ta đảo qua người chơi, bỗng nhiên nhếch miệng cười: “Hàng triển lãm năm nay còn thiếu rất nhiều, nhưng có mấy người ở đây, không sợ không đủ hàng…”
“Phương Lăng Quân!!”
Phương Ám cao giọng cắt đứt lời anh ta, ý tứ hàm xúc cảnh cáo nồng đậm.
“Xùy… khụ khụ khụ.”
Cổ họng ngứa ngáy làm cho Phương Lăng Chia đang có ý định cãi lại câm miệng, uể oải nói: “Ai mang tàn thứ phẩm đi về lán?”
Bởi vì anh ta nói sẽ lại phải đưa tàn thứ phẩm trở về, Chử Minh nguyện ý đi một chuyến. Tốc độ của thảm bay rất nhanh, một lần đi sẽ không tốn quá nhiều thời gian.
Phương Ám bố trí xong phòng triển lãm thì tự mình rời khỏi.
Chờ Chử Minh trở về, ánh mắt Phương Lăng Quân dừng lại chốc lát trên thảm bay, buồn bực nói: “Đi theo tôi.”
Kim Lan hỏi: “Đi đâu?”
Phương Lăng Quân: “Nhà của tôi.”
…
Trong nhà Phương Lăng Quân có cái bàn tròn lớn chất đầy thức ăn. Người ngồi ở ghế chủ vị là một nữ sĩ mặc quần áo màu trắng thuần khiết, dung nhan mỹ lệ, lại vô cùng có tính công kích.
“Mẹ.”
Trong nháy mắt Phương Lăng Quân hóa thành đứa trẻ còn bú sữa mẹ, kéo thân thể mỏng manh chạy chậm vào trong nhà, đặt mông ngồi xuống bên trái nữ sĩ. Vị này chính là boss phó bản – nữ sĩ Phương Hướng Thu, mọi người chơi đều đã gặp bà ta.
Phương Hướng Thu hỏi: “Mọi chuyện đã xong chưa?”
“Đã xong.”
Quả thức Phương Lăng Quân thụ sủng nhược kinh: “Mẹ ơi, vì chiêu đãi con mà mẹ đặc biệt làm một bàn đồ ăn này sao? Con trai làm việc cho mẹ là chuyện thường tình, mẹ không cần đối tốt với con như vậy.”
“Mẹ xuống bếp không phải vì con, mà là vì em gái con.”
“Vị Lai?”
Vậy thì đúng rồi. Vị Lai muốn cái gì, mẹ cũng sẽ cho em ấy. Một bữa cơm có tính là gì, bỗng nhiên dừng lại bỏ ra chút thời gian nấu cơm cho con bé cũng không phải là không thể.
Không phải, không thích hợp. Mẹ sẽ không để cho người ngoại lai nhìn thấy em gái.
Phương Hướng Thu vẫy vẫy tay: “Vị Lai, mau đến chỗ của mẹ. Qua đây, ngồi bên cạnh mẹ.”
Nhuế Nhất Hòa: “…” Cô biết Phương Hướng Thu đang nói chuyện với ai. Mặt lạnh đi vào nhà, ngồi vào bên phải Phương Hướng Thu.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Phương Lăng Quân biến thành dao nhỏ, như là thật sự đâm về phía cô.
“Mẹ ơi, cô ta là người ngoại lai, không phải Vị Lai.”
“Bốp-”
Một cái tát nặng nề đánh cho Phương Lăng Quân nghiêng đầu, bắt đầu ho khan kịch liệt.
Phương Hướng Thu vừa đánh người lại cầm đôi đũa lên, gắp thức ăn cho Nhuế Nhất Hòa, chỉ chốc lát chén nhỏ đã chất thành ngọn núi nhỏ, không chứa nổi nữa. Bà ta ôn hòa từ ái nói với Nhuế Nhất Hòa: “Mau ăn đi.”
Sau đó vừa cười vừa mời những người chơi đứng ở cửa vào nhà: “Tất cả vào ngồi xuống đi, đứng đó làm gì chứ.”
Nhuế Nhất Hòa nghĩ thầm: Nếu không phải mình không có khả năng hoa mắt, cô nhất định sẽ tin tưởng người vừa ra tay đánh người không phải là Phương Hướng Thu. Ra tay càng ác, nụ cười càng tươi.
Những người chơi nhao nhao ngồi xuống.
Tất cả lực chú ý của Phương Hướng Thu nằm trên người ‘con gái’, không dành nhiều ánh mắt cho bọn họ.
“Sao lại không ăn?”
Phương Hướng Thu lập tức nói: “Sườn non chua ngọt có chút ngấy, uống một chén canh chua cay khai vị thử xem, không chừng sẽ có khẩu vị.”
Nhuế Nhất Hòa vẫn lắc đầu.
Phương Hướng Thu không tức giận chút nào, đứng lên múc canh cho cô.
Phương Lăng Quân: ?
Phương Hướng Thu nhận nuôi rất nhiều con trai, nhưng cũng không bao giờ cho người ta sắc mặt tốt. Các con đều gọi bà ta một tiếng mẹ, nhưng bà ta cũng chỉ coi con trai là người hầu để sử dụng. Ôn tồn khuyên con trai ăn? Không thể nào. Thời điểm tâm tình tốt thì không để ý đến, thời điểm tâm tình không tốt lập tức tiễn người đến Tây Thiên.
Người chơi Nhuế Nhất Hòa này, quả thực là không biết phải trái.
Phương Lăng Quân liều mạng trừng mắt nhìn cô.
Ánh mắt Nhuế Nhất Hòa khinh miệt, lạnh lùng liếc anh ta một cái.
Phương Lăng Quân: “…” Giận quá chừng. Anh ta vẫn đặt sự chú ý lên người đàn ông ngồi trên thảm bay, nghĩ thầm chờ anh ta chết rồi thì đoạt thảm bay vào tay. Còn cả Kim Lan kia nữa, người phụ nữ đó nhiều lần nói chuyện với anh ta, ý đồ tìm hiểu tin tức. Hai người này nổi bật hơn trong đám người ngoại lai, nhưng không ngờ trong đám người này thì người đáng chú ý nhất chính là Nhuế Nhất Hòa vẫn luôn âm thầm.
Cái này gọi là gì? Chó sủa là chó không cắn.
Rốt cuộc là anh ta đã bỏ sót chỗ nào?
Nhuế Nhất Hòa và mẹ, sự ăn ý kia là có chuyện gì? Hai người có tiếp xúc từ lúc nào? Dường như mẹ đã xem cô ta làm thế thân của Vị Lai rồi. Em gái Vị Lai là cục vàng, trân bảo của trấn nhỏ, là người trên đầu trái tim của mẹ. Thế thân cũng có đãi ngộ tốt hơn nhóm con nuôi, nhưng cô ta đã không còn là một người bình thường nữa. Sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tượng sáp của đám người ngoại lai, và cũng là đối thủ có thể cạnh tranh với anh ta.
“Anh nhìn tôi đủ chưa?”
Nhuế Nhất Hòa đưa chén canh khai vị cho Phương Lăng Quân: “Anh muốn uống thì nói một lời, cho anh.”
Phương Lăng Quân lại bị người đánh cho một cái tát, bụm mặt choáng váng.
Phương Hướng Thu lạnh lùng nói: “Em gái không cần cũng không đến lượt con được dùng. Mẹ chưa từng dạy con rằng không được mơ ước đồ của em gái hay sao?”
Phương Lăng Quân thấy khóe miệng Nhuế Nhất Hòa cong lên, rùng mình một cái. Anh ta quỳ trên mặt đất, hô to: “Mẹ ơi con sai rồi. Khụ khụ khụ.”
Quả thực Nhuế Nhất Hòa từng nghi ngờ anh ta cứ như vậy mà ho khan đến chết, tư thế cao cao tại thượng cố ý lộ ra trước mặt người chơi hoàn toàn biến mất, chật vật không chịu nổi.
“Là do con đưa cho anh uống, con tự nguyện.”
Nhuế Nhất Hòa cố ý mở miệng, còn giả vờ tức giận vỗ bàn.
Phương Hướng Thu vội vàng dỗ ‘con gái’: “Con gái, không trách con, mẹ đang chỉ dạy anh trai con làm việc đấy!” Bà ta nói xong, bưng chén canh khai vị ném lên trên mặt đất. Hơn phân nửa chén canh hắt ra đầy đất, trong chén chỉ còn lại có gần một nửa.
“Em gái đưa cho con uống, uống hết đi.”
Khuôn mặt tái nhợt của Phương Lăng Quân bị nghẹn đến đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên, run rẩy nâng bát uống hết nước canh còn thừa lại trong bát. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn mẹ, nhạy bén phát hiện mẹ cũng không hài lòng, lại cứng ngắc cúi đầu, liếm nước canh trên đất.
Vừa liếm, vừa buồn nôn. Lại vừa ho khan vừa thở gấp, quả thực là giống như mắc phải bệnh cấp tính.
Dáng vẻ đáng thương đó làm cho người ta nhìn thấy đều không khỏi nghi ngờ một giây tiếp theo anh ta sẽ lập tức tắt thở.
Nhuế Nhất Hòa nghĩ: Không biết quái vật phó bản bị tức chết có được tính là bị cô đánh chết, có thể nhận được sức mạnh còn sót lại hay không…
Nếu như Phương Lăng Quân biết cô đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ thực sự bị tức chết.
TYT & Thảo Vân team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT