Đoàn Tàu Vô Hạn

Chương 166: Nhà nghệ thuật vĩ đại (Mười)


2 năm

trướctiếp

Nhuế Nhất Hòa trở tay lấy khẩu súng xoay ra, muốn làm cho Phương Hướng Thu thanh tỉnh lại. Boss phó bản biểu hiện không khác gì người thường lại ung dung nắm viên đạn, búng ngón tay một cái, viên đạn rớt lại bên chân Nhuế Nhất Hòa. Còn bà ta thì đi về phía trước hai bước, rời khỏi phạm vi phòng tượng sáp, một đôi mắt đen u ám nặng nề nhìn chằm chằm Nhuế Nhất Hòa, tựa như đang suy nghĩ có cần tóm người lại hay không.

Nhuế Nhất Hòa cảm nhận được nguy hiểm.

Đúng lúc này, một dáng người cao gầy xuất hiện ở khúc quanh. Ánh bình minh màu đỏ chiếu vào quần áo thể thao đơn giản màu trắng, chiếu vào bắp tay nổi lên cuồn cuộn dưới tay áo được xắn lên, phác họa cánh tay của người đàn ông có thân thể cường tráng.

Da thịt trắng nõn kia, ngũ quan xinh đẹp kia và khí thế mạnh mẽ hình thành đối lập rõ ràng, cắt đứt cảm giác không cân đối trên người anh, khiến cho nháy mắt anh xuất hiện đã có thể đoạt đi sự chú ý của tất cả mọi người.

Người tới chính là sứ giả dẫn đường, anh trong phó bản ‘nghệ thuật gia vĩ đại’ đã sử dụng thân phận nhân viên của nhà xưởng nào đó, dùng tên giả là Quý Chính.

Nhuế Nhất Hòa vừa nhìn thấy anh, căng thẳng trong lòng nhanh chóng trầm ổn lại. Dù cho cô biết rằng sứ giả dẫn đường không có khả năng cũng như không có cách phá hỏng quy tắc để nhúng tay vào trận chiến giữa người chơi và boss, chỉ là cô lại cảm thấy an toàn khi anh xuất hiện.

“Cùng ăn sáng không?”

Giọng nói khàn khàn mà đầy từ tính của Đệ Ngũ Triều Lãng vang lên bên tai, Nhuế Nhất Hòa gật đầu: “Được.”

Sau đó lập tức quay lưng lại, đi theo anh.

Trước cửa phòng tượng sáp, Phương Hướng Thu vô ý thức muốn ngăn cản.

Đệ Ngũ Triều Lãng phát hiện điều này, lạnh lùng quay đầu lại.

Phương Hướng Thu chạm mắt với anh, phát hiện đáy mắt anh nổi lên một hồi bão táp kinh khủng. Bà ta hơi nhíu mày, dừng bước lại, chỉ có thể dùng ánh mắt nặng nề nhìn ‘con gái’ đi theo người đàn ông kia rời khỏi, mãi đến khi bóng lưng của hai người đã biến mất thì bà ta mới từ từ biến mất tại chỗ.

Mặc dù Nhuế Nhất Hòa không quay đầu lại, nhưng vẫn cảm giác được hai người không tiếng động giao phong với nhau. Cô đắc ý nghĩ: Sứ giả dẫn đường đúng là bị quản chế bởi quy tắc, không có cách nào để chân chính ra tay, nhưng bản thân sự hiện hữu của anh đối với boss phó bản mà nói chính là một sự uy hiếp.

Hai người thật sự đi ăn sáng.

Sứ giả dẫn đường dùng tên giả là Quý Chính đã tự mình làm bữa sáng, nấu cháo gạo sánh đặc, một lồng bánh bao đầy ắp, cộng thêm bánh rán chiên giòn vàng rực. Hai phần thức ăn giống nhau như đúc, chia ra đặt trước mặt hai người.

Nhuế Nhất Hòa cầm đũa lên, đưa bánh rán dầu với hạt mè có mùi hương quyến rũ lên miệng.

“Chỉ có hai chúng ta sao?”

Sứ giả dẫn đường tiên sinh không đưa cô trở về lán, mà mang cô đến một căn phòng bị bỏ hoang. Thức ăn cũng đã sớm chuẩn bị trước, thậm chí ngay cả nhiệt độ ở cửa vào cũng thích hợp vừa vặn.

“Những người khác đã ăn ở bên ngoài rồi.”

Tư thế sứ giả dẫn đường dùng cơm cực kỳ ưu nhã, tốc độ không nhanh không chậm, nhìn anh ăn tuyệt đối là một chuyện cảnh đẹp ý vui.

“Mở một bếp nhỏ cho tôi?”

Bánh rán tròn thơm nức, bên ngoài xốp giòn, có cảm giác hơi dính răng, là món bánh rán ngon nhất mà hai mươi mấy năm qua Nhuế Nhất Hòa được ăn. Tay nghề của sứ giả dẫn đường quá tuyệt vời! Điều làm cô cao hứng hơn nữa chính là ‘mở tiêu chuẩn cao nhất’. Người trầm ổn như cô cũng bị đãi ngộ độc nhất vô nhị này chiều chuộng đến lâng lâng, chỉ cảm thấy bánh rán ngọt đến tận tâm can.

“Mau ăn đi!”

Sứ giả dẫn đường không hiểu phong tình lại gõ nhẹ chén kiểu: ‘Nếu không nhanh lên thì bánh bao sẽ nguội.’

Nhuế Nhất Hòa kéo dài giọng ‘a’ một tiếng.

Cô ăn bánh bao có thói quen chấm dấm chua, cảm thấy vị chua có thể kích thích ra vị tươi mới của bánh bao. Mặt trong của bánh bao này giữ lại màu vàng, là mùi vị cô thích nhất, kết hợp với dấm chua thì lại càng tuyệt phối.

Chăm sóc đặc biệt thì thôi! Mỗi một món thức ăn đều là món cô thích, còn rất hợp khẩu vị của cô. Điều này lộ ra dụng tâm của sứ giả dẫn đường, Nhuế Nhất Hòa cảm thấy dáng vẻ lạnh như băng của anh cũng trở nên ôn hòa hơn.

Sứ giả dẫn đường ôn hòa dùng cơm xong trước.

Nhuế Nhất Hòa dùng cháo với dưa muối, ăn xong nửa bát, chợt nhớ tới Phương Ám từng nói trấn nhỏ cấm lửa, vội hỏi không có lửa thì nấu chín thức ăn như thế nào.

“Trấn nhỏ dùng một loại sáp có thể nóng lên dùng để thay thế cho lửa.” Sứ giả dẫn đường đứng lên: “Chiều hôm qua cư dân trấn nhỏ đã dùng sáp này nấu chín thức ăn, làm ra một bàn đầy đồ ăn.”

Anh chú ý tới loại sáp biết nóng lên này, nên lấy chút ít.

Nhuế Nhất Hòa tỏ ý đã hiểu.



Trong lán, các người chơi vội vã ăn lương khô mà sứ giả dẫn đường phát ra: bánh mì trắng nướng. Lý San San phủi phủi vụn bánh mì trên người, bánh mì nướng đến cứng ngắc, không có chút độ ẩm nào, rất có thể là sản phẩm quá hạn sử dụng. Chỗ tốt duy nhất chính là ăn bao no, cảm giác cực kỳ chắc bụng.

“Hôm qua vào lúc nửa đêm, có một người phụ nữ đứng ở cửa phòng…”

Mưu Thông buột miệng nói không thể nào! Không phải cửa phòng cô đang đóng à? Sau đó lập tức ý thức được lời mình nói có chút ngốc. Quái vật phó bản thì có chỗ nào không thể đi được, một cánh cửa phòng mà có thể ngăn lại được sao?

Kim Lan mở miệng: “Tôi cũng nhìn thấy. Tóc ngắn màu đen, mặc áo màu trắng, quần voan mỏng dài, đi giày vải. Trên người không có mùi vị kỳ quái gì, thậm chí còn rất thơm. Ở trong phòng đợi khoảng chừng hai mươi phút, trong lúc đó còn đi tới cạnh giường, nhìn chằm chằm vào cái ót của cô một hồi.”

Lý San San cứng người.

Cô ta cho rằng người phụ nữ kia xuất hiện nhiều nhất chỉ một phút đồng hồ.

Nghĩ tới người phụ nữ kia tới bên giường, nhìn chằm chằm vào sau gáy của cô ta mà cô ta lại hoàn toàn không biết, cũng không có chút cảm giác nào. Nếu như người phụ nữ đó động thủ giết cô ta, thì chắc chắn cô ta đã chết rồi. Một luồng hơi lạnh xông lên từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, Lý San San rùng mình một cái, cố ý hỏi Kim Lan rằng tại sao lại không nhắc nhở cô ta.

Dù chỉ là nháy mắt với cô ta thôi cũng tốt rồi.

Nhưng cô ta nuốt lại câu muốn hỏi xuống.

Hai bên ở hai phe đối lập, ai thắng ai thua có liên quan đến điểm thưởng, vì sao mà phải nhắc nhở kẻ địch. Tuy là Thiên Đường và Địa Ngục cũng có đề xướng ý tứ muốn cạnh tranh lành mạnh, chứng cứ là không cho phép người chơi giết hại người chơi trong lúc đối kháng với phó bản vẫn tồn tại như cũ, nhưng không phải tự mình động thủ không có nghĩa là người chơi phe đối lập gặp phải nguy hiểm thì mình không được bỏ đá xuống giếng.

Nhắc nhở gì gì đó không hề tồn tại, lúc đó người ta không ám toán cô ta thì cũng xem như nhân phẩm của Kim Lan rất tốt rồi.

Chử Minh ngáp một cái nói: “Người phụ nữ kia có vẻ là boss phó bản Phương Hướng Thu, mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta.”

Anh ta ngồi trên thảm bay, hai chân bị sáp hóa không ngừng khua khoắng, đã mất năng lực đi lại.

Lý San San lập tức hỏi Kim Lan, vì sao không động thủ. Không phải là bọn họ vẫn luôn đi tìm Phương Hướng Thu hay sao? Người đưa tới cửa mà lại đơn giản buông tha, không phải chuyện người chơi thâm niên sẽ làm.

“Tôi đã động thủ. Chỉ là cái đứa cùng phòng với tôi, trong đầu giống y như hạt óc chó không phát hiện ra mà thôi.” Kim Lan liếc mắt: “Không phải Phương Hướng Thu chân chính, chỉ là một phân thân.”

Lý San San: “…”

Thực ra, Phương Hướng Thu cũng xuất hiện trong phòng người chơi nam. Bởi vì liên quan đến nhiều người, tốc độ cô ta bị phát hiện nhanh hơn phòng chỉ có hai người chơi nữ. Năm người ẩn nấp phát động công kích, thậm chí còn không đánh thức đến một vị người chơi nam đã ngủ - đứa xui xẻo bị sáp hóa bên phe Thiên Đường.( App truyện T Y T )

Phương Hướng Thu yếu đến đáng sợ, chỉ trong một chiêu đã biến mất.

Rõ ràng là không có ý muốn chiến đấu với người chơi, phảng phất như là tới xem một chút.

Loại hành vi này còn sợ hãi hơn so với khi trực tiếp đấu võ mà người chơi phát hiện đánh không lại bị boss phó bản nghiền ép. Mọi người không khỏi suy nghĩ trong đầu: Bà ta đang nhìn cái gì? Nhìn xem ai thích hợp làm thành tượng sáp ư?

Lúc này Đan Tiểu Dã đang treo hai vành mắt đen thui, im lặng nghe xong, đẩy cửa lán ra. Đêm qua sếp Nhuế vẫn không về, giờ cậu ta muốn ra ngoài tìm người.

Cậu ta cũng không biết, những biểu hiện sầu lo và lo lắng của cậu ta làm cho tất cả mọi người chơi bao gồm cả Kim Lan đều đang suy đoán có phải Nhuế Nhất Hòa đã chết rồi hay không. Một đêm không về, có tỷ lệ rất lớn.

Một người đàn ông xa lạ đứng ngoài cửa chặn đứng lối đi của Đan Tiểu Dã. Người này ăn mặc áo màu trắng, quần dài màu đen, sắc mặt vàng như nến, lại giống như không đủ chứng bệnh. Gió lạnh hừng đông thổi qua, anh ta dùng khăn tay bịt mũi miệng lại, không nhịn được mà ho khan. Tiếng ho càng ngày càng lớn, dường như muốn ho ra cả phổi.

Chờ anh ta dừng ho lại, các người chơi đều nhìn thấy trên khăn tay có tơ máu.

“Rất lâu rồi trấn nhỏ không có khách đến thăm. Xin chào mọi người, tôi là Phương Lăng Quân. Người chiêu đãi mọi người hôm nay là em trai của tôi Phương Ám, nó đang bố trí hội triển lãm nên để tôi tới đón mọi người.”

“Mời mọi người mang theo hàng triển lãm rồi đi theo tôi.”

Cái gọi là hàng triển lãm chính là một cái tượng sáp đựng trong rương gỗ dài, tượng sáp được người chơi nặn xong cũng cất vào trong rương, chính là cái rương gỗ ở trên cùng.

Kim Lan phối hợp mang rương gỗ lên xe đẩy, căn bản không quan tâm đến sắc mặt khó coi của người chơi ở phe đối lập. Lạch cạch, sắc mặt của cô ta cũng trở nên không tốt lắm. Bởi vì cô ta phát hiện số lượng rương gỗ trở nên nhiều hơn rồi. Hôm qua bọn họ có đếm qua, thêm số rương của người chơi đoàn tàu Thiên Đường vào, rương gỗ chứa người có tổng cộng mười hai cái.

Bây giờ lại biến thành mười ba cái.

Có một cái rương gỗ bị thêm vào.

Kim Lan vẫy vẫy tôi gọi Đan Tiểu Dã: “Cậu tới đây!”

Đan Tiểu Dã không hiểu vì sao.

Kim Lan: “Nhìn bên trong có phải đồng đội của các cậu hay không.” Cô ta chỉ vào một cái rương gỗ bị bỏ đơn độc ở một bên.

Đan Tiểu Dã cứng người lại. Cậu ta hoàn toàn biến thành kẻ ngốc, rất lâu sau cũng chỉ liếm liếm môi, hai tay run lên, phát hiện mình lại không có dũng khí vén tấm ván gỗ mỏng lên.

Không thể nào… Làm sao sếp Nhuế có thể chết…

“Mấy người đang làm gì thế?”

Giọng nghi ngờ của Nhuế Nhất Hòa đánh vỡ không khí cứng ngắc bên trong lán, con mắt khô khốc của Đan Tiểu Dã lập tức ép ra nước mắt. Bởi vì cậu ta sợ quá mà quên cả nháy mắt luôn.

“Đây là thế nào vậy?”

Nhuế Nhất Hòa vội vã an ủi: “Không có việc gì không có việc gì, tôi vẫn khỏe!”

Đan Tiểu Dã hu hu hu: “Em tưởng chị chết rồi.”

Sau khi hiểu rõ tiền căn hậu quả, cô nói với Kim Lan: “Chuyện đùa này thực sự không buồn cười, không nên hù dọa cậu ấy.”

Kim Lan: “…” Không phải tôi nói đùa, tôi thực sự nghĩ cô đã chết rồi.

Nhưng mà người chơi của phe Địa Ngục vẫn còn sống, tóm lại là một chuyện tốt. Kim Lan chỉ có cao hứng, lại tức giận bởi vì lúc đó miệng quạ đen. Chỉ là mấy vị của đoàn tàu Thiên Đường, chẳng có ai cảm thấy Nhuế Nhất Hòa chết là chuyện tốt. Vừa thấy người chơi rất lợi hại, ngày đầu tiên vào phó bản đã chết ngắc, chứng minh trình độ nguy hiểm của phó bản rất cao, đối với bọn họ mà nói thì đó không phải là chuyện tốt.

Nhuế Nhất Hòa mở ra cái rương nhiều hơn kia, phát hiện bên trong là một người đàn ông xa lạ. Cô chưa từng thấy anh ta ở trên trấn, cũng chưa từng thấy qua ở trong mơ. Nhưng cũng không loại trừ khả năng đối phương là người dân trong trấn, bởi vì cô cũng không thể nhận diện toàn bộ người dân của trấn.

Mọi người chơi đều dời hết toàn bộ rương gỗ lên trên xe đẩy nhỏ. Phương Lăng Quân vẫn luôn trầm mặc đứng một bên nói: “Nhanh chóng đi theo tôi đi, mấy người trì hoãn quá lâu… Khụ khụ khụ, nếu như đến trễ, mẹ sẽ nổi giận.”

TYT & Thảo Vân team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp