“Ở chỗ sâu trong biển lớn có một tòa cung điện, bên trong sinh sống quần thể nửa người trên là người, nửa người dưới là cá. Tiểu mỹ nhân ngư là con gái duy nhất của quốc vương và vương hậu, ngày thường vô cùng xinh đẹp. Bộ tộc mỹ nhân ngư có quy củ, trước khi mười tám tuổi, không thể rời khỏi long cung. Lục địa đối với mỹ nhân ngư mà nói là nơi vô cùng nguy hiểm, bên ngoài sẽ có rất nhiều phần tử xấu, nhìn thấy mỹ nhân ngư hiếm có, kỳ trân như vậy, sẽ dâng lên lòng tham lam.”
Phương Hướng Thu ngồi bên cạnh bàn ăn nhẹ giọng kể chuyện , Nhuế Nhất Hòa đã nhận thấy được chuyện xưa sẽ bị biến đổi, mang theo nhân tố thuyết giáo mãnh liệt.
“Tựa như thế giới ngoài trấn nhỏ rất nguy hiểm đối với tôi đúng không?”
“Trước mắt mà nói. . . Không sai.” Phương Hướng Thu bị ‘con gái’ cắt đứt, cũng không tức giận, nói tiếp: “Thực ra nhà của chúng ta giống bộ tộc mỹ nhân ngư, có quy định sau khi trưởng thành mới có thể đi đến thế giới bên ngoài. Nhưng mẹ lợi hại hơn so với quốc vương và vương hậu bộ tộc mỹ nhân ngư, đợi mấy năm nữa, thế giới bên ngoài đối với con mà nói cũng sẽ không có uy hiếp. Đến lúc đó, con muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.”
Nhuế Nhất Hòa: “. . .”
Bà còn muốn tượng sáp hóa toàn bộ thế giới phó bản ư? Trách không được ‘nghệ thuật gia vĩ đại’ là một phó bản cấp B. Tính chất đặc biệt của phó bản đẳng cấp cao chính là không cẩn thận thì BOSS sẽ hủy diệt thế giới, vô cùng nguy hiểm.
Ví dụ như Khối Rubik công nghệ cao, hấp thu chất dinh dưỡng toàn bộ loài người, khống chế tư tưởng loài người, khiến nhân loại không có cách nào kéo dài hậu đại, diệt tuyệt giống nòi.
Ví dụ như Thời Triết, đa nhân cách của hắn ta có tính truyền nhiễm kinh khủng, lại có khả năng sinh ra một nhân cách con người tà ác. Người của toàn thế giới đều không khống chế được sẽ có bao nhiêu đáng sợ? Tưởng tượng một chút cũng biết là tai nạn lớn.
Nhuế Nhất Hòa sẽ không mở miệng chửi mẹ kiếp, lại không ngại làm dáng vẻ vờ thiên chân vô tà.
“Mười tám tuổi không phải thành niên ư?”
“Không phải, Vị Lai của chúng ta hai mươi hai tuổi mới thành niên. Cho dù thành niên, con cũng vĩnh viễn là đứa trẻ trong lòng mẹ.”
Nhuế Nhất Hòa ‘A’ một cái tiếng, hạn hán lời.
Vị Lai mà cô thấy ở trong giấc mộng, không phải là một bạn nhỏ, mà là thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi. Người mẹ dỗ cô ấy cũng giống như dỗ đứa trẻ sáu, bảy tuổi, có chút buồn nôn.
Điều này nói rõ ở trong mắt của Phương Hướng Thu, con gái thực sự vẫn là đứa trẻ nhỏ.
Vị Lai đã là một cô gái lớn, nếu là người có trí lực bình thường thì nhất định sẽ không cảm thấy vui vẻ hay là có cảm giác hạnh phúc được cưng chiều gì gì đó, sẽ chỉ có trách nhiệm.
“Tiểu mỹ nhân ngư rất tò mò với thế giới bên ngoài, ban đầu chỉ là quấn quít lấy ba mẹ, muốn biết nhiều hơn. Mẹ nói cho tiểu mỹ nhân ngư, bên ngoài rất nguy hiểm, mọi thứ ở bên ngoài sẽ gây thương tổn cho con vào những lúc mẹ không nhìn thấy. Nhưng mà, nghi thức tiểu mỹ nhân ngư thành niên vẫn sẽ đến. Trong khi vương hậu lo lắng, tiểu mỹ nhân ngư du hành về mặt biển. Cô ấy nhìn thấy một chiếc thuyền lớn, nhìn thấy một vị vương tử người phàm trên boong thuyền. Mỹ nhân ngư chưa từng thấy loài người, bị người đàn ông này mê hoặc. Mưa to gió lớn, biển lớn sinh rống giận, thuyền lớn chìm nghỉm, mỹ nhân ngư không đành lòng nhìn người làm nam tử vong, bất chấp nguy hiểm cứu vị vương tử đó.”
Nhuế Nhất Hòa nghi ngờ: “Vị vương tử đó rất tuấn tú ư?”
“Không thể nói là đẹp trai. Cái này có quan hệ với thẩm mỹ từng cá nhân, anh ta không phải kiểu mẹ thích.” Phương Hướng Thu suy nghĩ một chút, lại bỏ thêm một câu: “Mẹ cũng rất kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ tới tiểu mỹ nhân ngư sẽ thích vị vương tử đó.”
Nhuế Nhất Hòa gật đầu: “Sau đó thì sao?”
“Tiểu mỹ nhân ngư đi tới bên bờ, đặt vị vương tử người phàm trên bờ cát. Vị vương tử vô sỉ kia nhanh chóng tỉnh lại, nhìn thấy tiểu mỹ nhân ngư đơn thuần, xinh đẹp, thì si mê không ngớt. Anh ta hiểu rõ tiểu mỹ nhân ngư là trân bảo vô giá. Vì vậy, vị vương tử người phàm xảo trá quyết định dùng tình yêu bắt tiểu mỹ nhân ngư làm tù binh, anh ta đã thành công.”
“Nhưng mà, anh ta chỉ dám lặng lẽ, lừa gạt vương hậu nhân ngư mà lui tới với tiểu mỹ nhân ngư. Anh ta biết, tình yêu có thể lừa tiểu mỹ nhân ngư, nhưng không gạt được vương hậu. Sau khi phát hiện tiểu mỹ nhân ngư thích mình, anh ta bắt đầu trở nên không còn sợ hãi. Lừa tiểu mỹ nhân ngư cắt đi mái tóc dài, đổi lấy dao găm từ chỗ bà đồng dưới đáy biển. Vị vương tử người phàm vô sỉ tin tưởng dao găm có thể giết chết vương hậu, anh ta lập mưu sau khi vương hậu chết đi sẽ chiếm lấy cung điện long cung. Nhưng anh ta cũng không biết, vương hậu nhân ngư sớm đã hiểu rõ tất cả.”
Chuyện xưa đã đến hồi cuối, Nhuế Nhất Hòa không cần phải nằm tiếp. Cô ngồi xuống: “Kết cục của chuyện xưa như thế nào?”
Phương Hướng Thu cười nhạt: “Vương hậu sẽ không bỏ qua vị vương tử người phàm kia, vị vương tử đó sẽ phải biến thành tượng sáp.. À, không phải! Là đá ngầm dưới đáy biển.”
“Con gái của vương hậu… kết cục của tiểu mỹ nhân ngư thì sao?”
Nụ cười trên mặt Phương Hướng Thu biến mất.
Tính định hướng của chuyện xưa quá rõ ràng rồi. Cái gì mà chứ? Chẳng qua chỉ là một cái vỏ rỗng, không bằng đổi thành thì hơn. Cho nên không phải Vị Lai chết ngoài ý muốn, mà là Phương Hướng Thu giết? Mẹ giết chết con gái, người cũng điên rồi.
Nhuế Nhất Hòa nghĩ như thế nào, liền hỏi ra như thế.
“Vương hậu biết sẽ giết chết con gái đúng không?”
Phương Hướng Thu dùng ánh mắt không dám tin nhìn Nhuế Nhất Hòa, khoa trương dùng hai tay che miệng, làm đủ vẻ giật mình.
“Sao lại thế! Đó là bảo bối mà vương hậu mang mười tháng sinh ra, tương liên với cuống rốn của vương hậu, là một miếng thịt trên người vương hậu. Đau còn không hết, sao bà ấy sẽ tổn thương tiểu mỹ nhân ngư. Vị Lai, con vẫn chưa có con, cho nên không hiểu rõ nhân vật ‘mẹ’. Con cái làm điều gì sai, mẹ cũng đều sẽ chọn tha thứ cho con. Còn như vương hậu, bà sẽ khoan thứ cho con gái, cũng nhận các vấn đề ở trên người mình. Bà sẽ nhớ: có phải tôi và con gái thiếu hiểu nhau hay không? Nếu hai trái tim có thể dựa gần hơn, nhất định có thể giải trừ hiểu lầm, tình cảm giữa mẹ con cũng sẽ trở nên tốt hơn.”
Nhuế Nhất Hòa: “...” Tôi thấy do bà cảm thấy việc khống chế đối với con gái còn chưa đủ sâu thì có. Muốn từ việc khống chế thân thể con gái, sau đó tiến đến khống chế trái tim của con gái.
Hiện tại có hai loại khả năng.
Một loại là Vị Lai chết. Phương Hướng Thu muốn làm lại một đứa con gái khác, tìm kiếm nơi ký thác tâm linh. Boss phó bản phát điên, làm ra mấy loại chuyện điên khùng cũng không kỳ quái chút nào.
Nhuế Nhất Hòa vẫn sẽ bị giam giữ, cho đến khi cô biến thành Vị Lai.
Còn có một loại khả năng, Vị Lai còn sống. Có thể tưởng tượng, một thiếu nữ bị mẹ muốn khống chế hành hạ trong thời gian dài, thế giới an bình duy nhất là trong lòng cô ấy. Sao cô ấy lại bằng lòng mở lòng với mẹ! Một ngày nọ cô ấy phát hiện ý đồ của mẹ, chỉ biết giấu suy nghĩ đi, giấu càng sâu càng tốt.
Phương Hướng Thu không có biện pháp đoạt được con gái, nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu. Tìm kiếm người thích hợp, để cho bọn họ đứng dưới góc độ của Vị Lai, suy nghĩ vấn đề.
Tuy là phiền phức một chút, nhưng nhờ vào phương thức này cũng có thể hiểu rõ suy nghĩ của con gái.
Mặc kệ là loại khả năng nào, Nhuế Nhất Hòa đều là thế thân. Xét là một người công cụ mà nói, không diễn dựa theo kịch bản sẽ bị phạt ăn không ngồi chờ.
Nhuế Nhất Hòa đã hiểu ra, mặc kệ là cô giết Phương Hướng Thu đang ngồi bên cạnh bao nhiêu lần, đều không thể thực sự thương tổn boss được. Ngược lại là mỗi lần tử vong, Phương Hướng Thu sẽ thay đổi thành dầu thắp đèn, đều có thời gian hơn nửa tiếng để ‘sống lại’.
Trong thời gian này, Nhuế Nhất Hòa chỉ có thể chờ đợi.
Không thể rời khỏi phòng sáp, chỉ có thể chờ đợi, người chơi không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị phán định nhiệm vụ thất bại, chờ đợi đối với cô mà nói là điều rất khó nhịn... Nghĩ tới đây, trong đầu cô đột ngột hiện ra một ý nghĩ: thiết lập thân thể Phương Hướng Thu là thân kiều thể quý dễ đẩy ngã, chẳng lẽ là cố ý làm như vậy để cho cô ngoan ngoãn nghe lời?
Cả người cô nổi hết da gà lên.
Không thể nào!
Nhìn một bên mặt của Phương Hướng Thu, dường như cô nghe được giọng nói bên trong lòng của người phụ nữ: Cô không cần phải lãng phí thời gian, hãy ngoan ngoãn dựa theo kịch bản của tôi đi. Nghe lời, ngoan một chút. Phối hợp với tôi, phục tùng tôi.
Nhuế Nhất Hòa phát hiện mình không tự chủ được mà bị khống chế.
Phương Hướng Thu đứng lên, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một khối sáp mềm mại. Có màu nhũ bạch, tính chất mềm mại như cao su dẻo. Hai tay cô ta nặn khối sáp, kéo nó mỏng như cánh ve.
Nhuế Nhất Hòa nhìn theo, dần dần hiểu ra Phương Hướng Thu chế tạo cái gì. Đó là một tấm mặt nạ, một tấm mặt nạ của Vị Lai. Nguyên nhân lúc này bà ta chế tác mặt nạ cũng chỉ có một, chính là là muốn để thế thân đeo mặt nạ của con gái, lại càng giống con gái Vị Lai.
Quả nhiên, Phương Hướng Thu đưa mặt nạ do sáp mỏng đọng lại cho Nhuế Nhất Hòa.
“Vị Lai, mẹ tặng con một món lễ vật. Nhanh đeo thử xem!”
Nhuế Nhất Hòa: “. . . “
Tôi thấy đầu bà ta có hố.
Cô nhíu mày lại, để cho Phương Hướng Thu đặt mặt nạ lên bàn.
Phương Hướng Thu không muốn, đang cầm mặt nạ đưa cho cô đeo lên.
Nhuế Nhất Hòa thản nhiên nói: “Tôi sẽ không nhận bất kỳ vật gì bà cho.”
Phương Hướng Thu thỏa hiệp đặt mặt nạ lên bàn: “Thật không có biện pháp với con.”
Sau đó bà ta nói, chuyện xưa đã kể xong, con nhanh đi ngủ đi. Bà ta đi ra cửa, lại chợt dừng bước lại, xoay người đi tới cạnh bàn, nhìn thẳng vào mắt Nhuế Nhất Hòa hỏi: “Vị Lai, con sẽ không giống mỹ nhân ngư mà đối đầu với mẹ phải không?”
Nhuế Nhất Hòa mỉm cười trả lời.
“Không, tôi biết mà.”
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Phương Hướng Thu, cô giơ tay lên, trong tay chính là một cây thương gỗ.
“Nếu như tôi là Vị Lai, cũng sẽ liều mạng muốn thoát khỏi bà. Dù ai đụng tới người mẹ xem con gái là vật riêng mình như bà, cũng phải nói là chịu không nổi.”
Biểu cảm của Phương Hướng Thu cực kỳ khó coi, tức giận đến giơ hai tay ra như muốn bóp chết cô. Bà ta lảo đảo đi về phía trước hai bước, lại không thể làm được gì, chỉ có thể không cam lòng mà hòa tan. Trước khi hoàn toàn hóa thành dầu thắp đèn, bỗng nhiên đắc ý cười cười với cô. Giống như muốn nói: ‘Nửa giờ sau gặp lại.’
Nhuế Nhất Hòa ngồi xổm xuống, lấy ra một con dao rút xương từ trong huân chương không gian, thử khơi một chút dầu thắp đèn lên. Phát hiện dầu thắp đèn ngưng tụ lại một chỗ có thể phân tán như giọt sương rơi trên lá sen, cô liền dùng một hộp cơm, đi vào nhà vệ sinh ngồi xổm xuống rót vào đầy một hộp nước tiểu.
Bên tai cô vang lên một tiếng thét chói tai thê lương, quay đầu lại thấy trên nền, trên mặt dầu thắp đèn thừa ra dài ra một cái gai nhọn. Nhưng cô vẫn cười nhạt, ung dung trang bị hộp thứ hai.
Lần nằm lên bàn cơm tiếp theo, cô dùng dao rút xương và cái nĩa chẳng biết ném vào bên trong huân chương không gian lúc nào, đâm đâm nghiên cứu.
Phản ứng của dầu thắp đèn càng lớn, Nhuế Nhất Hòa càng cao hứng.
Mặc dù không biết nguyên lý mà dầu thắp đèn ngưng tụ thành người lớn là gì, ‘Phương Hướng Thu’ xuất hiện trong phòng có phải là một phần bản thể hay không, nhưng cô có thể thử phản kích. Phương thức phản kích mà cô nghĩ tới có rất nhiều, không ngờ tới phương pháp phản kích đầu tiên đã kích thích được Phương Hướng Thu rồi.
Sau hai giờ, Nhuế Nhất Hòa đã thử qua rất nhiều thí nghiệm. Nội dung thí nghiệm mới là chia đèn dầu thắp thành bốn phần, cô muốn biết, có phải mỗi một phần dầu thắp đèn có thể đều biến thành một cái Phương Hướng Thu hay không.
Dù sao cũng phải nói, tính thương tổn không lớn, nhưng tính vũ nhục rất mạnh.
Trong thời gian này, dầu thắp đèn không ngưng tụ ra Phương hướng Thu.
Lúc này, Nhuế Nhất Hòa đã phát hiện, ‘mẹ’ đã tỉnh táo lại. Chuyện phát sinh tiếp theo, cũng khẳng định phán đoán của cô.
Trong bốn cái đèn dầu thắp, có một cái ngưng tụ mặt Phương Hướng Thu. Nàng tha thứ cho ‘con gái’ hồ đồ, dùng giọng ôn hòa, nói: “Vị Lai, con nên đi ngủ.”
Nhuế Nhất Hòa: “. . .” Lợi hại. Điều chỉnh được tâm tình nhanh thật.
Một đêm trôi qua. Trời tờ mờ sáng, lúc từng tia sáng nổi lên, cửa lớn bị đóng chặt được mở ra.
Nhuế Nhất Hòa bước nhanh rời khỏi đó, chờ đến khi đi tới trên đường phố của trấn nhỏ, vô ý thức quay đầu lại. Chỉ thấy Phương Hướng Thu đứng ở cửa, nói với cô: “Chào buổi sáng, Vị Lai.”
Nhuế Nhất Hòa có phong độ trả lời một câu: “Chào buổi sáng.”
“Bà phải ra ngoài à?”
“Đương nhiên con có thể đi ra ngoài, nhưng con quên một việc.”
Nhuế Nhất Hòa hỏi: “Chuyện gì?”
Phương Hướng Thu cười vẫy tay: “Con đến bên cạnh mẹ trước.”
Nhuế Nhất Hòa bất động, người nào đi tới bên cạnh bà ta thì người đó là người ngu.
Phương Hướng Thu bất đắc dĩ công bố đáp án: “Con quên hôn chào buổi sáng với mẹ.”
Nhuế Nhất Hòa: “...”
TYT & Thảo Vân team