Đoàn Tàu Vô Hạn

Chương 164: Nhà nghệ thuật vĩ đại (Tám)


2 năm

trướctiếp

Phòng tượng sáp trong trấn nhỏ, lầu một.

Nhuế Nhất Hòa nhìn bàn ăn không có gì cả, có chút câm nín hỏi: “Cơm nước đâu?”

Người phụ nữ nói với cô: “Ăn ngon không?”

Nhuế Nhất Hòa: “…” Nước đổ đầu vịt.

Thế này cũng tốt, cô không cần tìm lý do từ chối ăn cơm. Cô không dám động vào cơm nước trong trấn nhỏ, sợ trúng chiêu.

Biểu cảm người phụ nữ nghiêm túc, hình thành đối lập rõ ràng với lời nói ôn hòa của bà ta, cả người có loại rời rạc không phối hợp. Giống như là một diễn viên còn chưa nắm được cách thức diễn kịch, vụng về diễn vai người mẹ quan tâm đứa con.

Nhuế Nhất Hòa đoán người phụ nữ đối diện đã điên rồi, nguyên nhân điên chính là mất đi con gái.

Nhận lầm cô làm con gái là bởi vì cô có chỗ giống với con gái của bà ta sao?

Không phải, cô có gặp qua Vị Lai trong mơ. Cô gái kia, mặc kệ là bề ngoài hay khí chất đều hoàn toàn khác biệt với cô.

“Ăn ngon không?”

Người phụ nữ lại hỏi lần nữa.

Nhuế Nhất Hòa gật đầu: “Ăn rất ngon.”

“Vậy là tốt rồi.” Người phụ nữ vốn không lộ vẻ gì trên mặt, cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười: “Ăn xong không được chọc mẹ tức giận có được không? Con vẫn luôn là đứa trẻ ngoan, cũng không cần mẹ phải quan tâm.”

Nhuế Nhất Hòa biết câu trả lời chính xác chắc là ‘vâng’, nhưng cô lại nói: “Không được.”

Người phụ nữ đứng lên: “Con đi theo mẹ.”

Hai người trở lại lầu hai một lần nữa, người phụ nữ đi vào căn phòng treo tượng sáp, ý bảo Nhuế Nhất Hòa vào theo. Nhuế Nhất Hòa giả vờ không hiểu ánh mắt của bà ta, không đi vào gian phòng vừa nhìn đã biết giấu diếm nguy cơ kia. Người phụ nữ cũng không miễn cưỡng, ngẩng đầu hô một tiếng ‘Ba’.

Sợi tơ khống chế một tượng sáp hạ xuống, ‘đứng’ ở bên cạnh người phụ nữ.

Tượng sáp này có mái tóc hoa râm, cầm gậy ba-toong, mặc quần áo vải bẩn thỉu, trên chân là một đôi giày vải dính bùn.

“Ông ngoại con càng ngày càng già rồi.”

Giọng của người phụ nữ ẩn chứa vui sướng nhàn nhạt, phảng phất như ba già đi là một chuyện vui vẻ đối với bà ta vậy.

“Mẹ là con gái lớn của ông ngoại. Nhưng không nhận được coi trọng của ông ta. Tay nghề chế sáp trong nhà lại chỉ truyền cho con trai. Mẹ chỉ cần nấu nước, nấu cơm, giặt quần áo và nuôi nấng gia súc, ba sẽ không cho mẹ đụng vào thuốc màu, cũng không cho mẹ đụng vào thùng sáp. Tài phú sáng tạo chế sáp có thể nhận được tôn trọng. Mọi nhà đều có chế độ giáo dục chế sáp, nhưng cho dù là con trai trưởng, không có thiên phú cũng sẽ không được coi trọng. Mẹ hiểu rất rõ, học được chế sáp là đường thoát duy nhất cả mẹ. Lúc bảy tám tuổi, mẹ bắt đầu học trộm.”

Nhuế Nhất Hòa tiến thêm một bước xác định suy đoán thân phận của người phụ nữ, cô im lặng lắng nghe.

“Thiên phú của mẹ cực kỳ cao, vừa học đã biết, một lúc là tinh thông. Lúc nhóm em trai mẹ còn đang học biểu cảm, mẹ đã có thể chế tạo ra tượng sáp trông rất sống động. Nhưng những lão già ngoan cố đó không chịu thay đổi, chỉ quan tâm người chế sáp là nam hay nữ. Sau khi mẹ bị phát hiện học trộm chế sáp, ông ngoại con dùng roi da quất mẹ, suýt chút nữa đánh mẹ chết tươi.”

“Sau này đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, từ khi mẹ lén lén lút lút chế sáp, cho đến khi quang minh chính đại hưởng thụ đãi ngộ giống như nam nhân các thế hệ khác thì mẹ đã hai mươi hai tuổi.”

“Hai mươi hai tuổi, là gái lỡ thì ở thị trấn nhỏ.”

“Mẹ quyết định chọn một nam nhân tính khí tốt, đàng hoàng để kết hôn, tướng mạo có như thế nào cũng không quan trọng, mấu chốt là phải tốt với mẹ, có thể xem mẹ là trung tâm. Từ khi sinh ra, mẹ đã bị định nghĩa là một công cụ, không thể trở thành tồn tại như tượng sáp sư, không được bất cứ kẻ nào coi trọng. Cái mẹ có quá ít, điều phải trải qua lại quá mệt mỏi, muốn một gia đình bình thường – gia đình ấm áp. Vì vậy, mẹ đã chọn ba của con.”

Một nam nhân mập mạp bị sợi tơ hạ xuống, đứng bên cạnh người cụ già.

Nhuế Nhất Hòa nhận ra ông ta, ông ta chính là người đàn ông của một nhà ba người trong hình sáp. Lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp, Nhuế Nhất Hòa đã sinh ra cảm giác vợ chồng không tương xứng.

Người phụ nữ có biểu cảm dữ tợn và hoang mang.

“Sau khi con sinh ra, ba con nói muốn ly hôn với mẹ.”

Nhuế Nhất Hòa: ○o○

“Vì sao? Ông ta ngoại tình?”

Không lẽ là cố sự thời gian vợ mình mang thai, người đàn ông không chịu nổi tịch mịch?

“Không có, tâm hồn và thân thể ông ta đều duy trì trung thành tuyệt đối với hôn nhân. Nhưng ông ta thích biến mất! Ông ta nói với mẹ rằng ông ta không chịu nổi mẹ. Đúng là kỳ quái, rõ ràng mẹ là một người vợ hoàn mỹ.”

Nhuế Nhất Hòa không biết nội tình nên không thể đánh giá.

Chỉ là cô cảm thấy kỳ lạ, người phụ nữ có thể kể lại trật tự rõ ràng chuyện xưa, đến cùng là có điên hay không? Có vài phần điên.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó… sau đó mẹ chỉ có con. Cho nên con không nên cáu kỉnh, ngoan ngoãn nghe lời có được không?”

Nhuế Nhất Hòa nheo mắt lại, không để lại dấu vết mà lùi lại hai bước.

Cô xác định người phụ nữ này giả ngây giả dại, mục đích là để cho cô cảm nhận được tinh túy khi sắm vai nhân vật ‘con gái’. Cô cảm thấy những lời bà ta vừa mới nói đều là đang truyền thụ nhân vật. Từ sinh lực và tính cách của người mẹ, người thông minh đại khái có thể suy diễn ra Vị Lai là con gái như thế nào.

Nhuế Nhất Hòa lắc đầu: “Không được, con rất tức giận.”

Biểu cảm của người phụ nữ trở nên rất khó coi, lời nói dịu dàng biến mất, trở nên lạnh lùng mạnh mẽ.

Nhấc con rối ông ngoại lên, chuyển động cái cổ cứng ngắc, con ngươi nhìn xuống, ánh mắt tập trung vào Nhuế Nhất Hòa.

“Vị Lai, không nên để mẹ bực bội. Mẹ không dễ dàng gì, con phải hiếu kính mẹ.”

Sau khi nói xong, ông ngoại đứng lại một lát, dùng giọng nói khàn khàn nói tiếp: “Con gái, con có thiên phú chế sáp cao nhất trong thế hệ con cháu này, ba coi trọng con nhất…”

Người phụ nữ phất tay, không kiên nhẫn nghe nữa.

Tượng sáp ông ngoại bị treo lên lần nữa.

Ba nói: “Mẹ không dễ dàng gì, rất khổ cực. Ba là một người chồng tốt, con cũng trở thành một đứa con ngoan, có được không? Không nên tức giận, phải thông cảm với khó xử của mẹ.”

Ba cũng nhanh chóng bị treo lên, tượng sáp đứng trước mặt Nhuế Nhất Hòa trở thành bà ngoại.

Mấy chục người trong phòng, mở miệng nói chuyện tổng cộng là mười sáu người, người khác ngay cả tư cách mở miệng cũng không có. Lời nói cơ bản là giống nhau, đều là dạy ‘Vị Lai’ hiếu thuận với mẹ, làm đứa con hiểu chuyện ngoan ngoãn. Nhuế Nhất Hòa nghe được, đầu đều là vài chữ ‘ngoan, nghe lời’, cảm thấy người phụ nữ đang bí mật không chế tinh thần của con gái.

“Vị Lai, không cáu kỉnh nữa có được hay không?”

“Bà là Phương Hướng Thu.”

Nhuế Nhất Hòa không trả lời câu hỏi, mà là dùng giọng khẳng định nói ra suy đoán của mình.

Cái này không khó đoán. Phụ nữ, có kỹ thuật chế tác sáp cao thâm uyên bác, có thể khống chế tượng sáp, phù hợp toàn bộ đặc điểm của boss phó bản, tên con gái giống như đúc với tên thị trấn. Khả năng là boss phó bản rất lớn!

Biểu cảm của người phụ nữ có biến hóa rất nhỏ, không ngờ sẽ bị vạch trần thân phận. Nhưng bà ta lập tức nói: “Vị Lai, con không thể trực tiếp gọi tên mẹ như vậy.”

Nhuế Nhất Hòa: “…”

Vấn đề tới rồi! Rõ ràng là một boss phó bản bình thường, tại sao phải làm mẹ của cô?

Lúc miệng nói không thông, phải động thủ.

Nhuế Nhất Hòa bóp cò, bắn một phát súng vào mi tâm Phương Hướng Thu. Đưa tay trái ra ngâm xướng ‘thánh quang tịnh hóa’, lại vẫn không thấy quả cầu ngưng tụ, Thiên Không Chi Lực bị sức mạnh vô hình lặng lẽ đánh tan.

Mặc kệ là Thiên Không Chi Lực hay là sức mạnh địa ngục đều bị chặn lại, cô thầm mắng: Boss phó bản trước có thể phế năng lực huyết thống của cô, bây giờ lại tới boss phó bản mới, có phải boss nào cũng biết chiêu này hay không? Người chơi nhờ vào cầm điểm thưởng đổi đổi năng lực huyết thống đó!

Nhuế Nhất Hòa chuẩn bị nhảy lầu chạy trốn, nửa người đã lao ra khỏi lan can bên ngoài sân thường.

Độ cao hơn ba mét, cô nhảy xuống sẽ không bị thương chút nào. Cô bị áp chế năng lực huyết thống, tuyệt đối đánh không lại boss phó bản, chỉ có bị đánh bẹp. Mắt thấy viên đạn bay về phía mi tâm Phương Hướng Thu nhanh chóng hóa thành một bãi dầu thắp đèn, chảy xuống dưới nền.

Đây là không muốn tạo ra xung đột quá lớn?

“Sếp Nhuế?”

Đan Tiểu Dã ở dưới lầu vẫy tôi với cô.

“Cửa lớn mới vừa hơi mở ra rồi. Em định chạy vào xem như nào, nhưng mà không vào được.” Cậu ta lo lắng đứng chờ ở ngoài, sợ sếp Nhuế gặp chuyện không may.

Nhuế Nhất Hòa tạm thời nhịn xuống tâm tư muốn xuống lầu kiểm tra, thử rời đi thì lại phát hiện cô bị vây ở trong phòng rồi.

Đan Tiểu Dã huy động gậy ma thuật: “Sếp Nhuế bay tới.”

Hoàn toàn vô dụng.

Bên ngoài toà nhà này có một bức tường ẩn hình, cắt đứt nội ngoại, âm thanh từ bên ngoài truyền tới bên trong cũng dần nhỏ đi.

Đan Tiểu Dã gân giọng kêu, mặt đỏ tới mang tai, Nhuế Nhất Hòa nghe được giọng nói ong ong như muỗi.

“Cậu trở về lán trước đi.”

Nhuế Nhất Hòa đuổi cậu ta đi.

Vẫn là câu nói kia, buổi tối ở bên ngoài không an toàn.

...

Lầu một, phòng ăn. Dầu thắp đèn trên đất thong thả ngưng tụ thành hình người lớn, ngũ quan đơn giản, hỏi lại: “Vị Lai, không được cáu kỉnh với mẹ nữa, có được hay không?”

Nhuế Nhất Hòa: “. . .” Cô nghi ngờ Vị Lai cãi nhau với Phương Hướng Thu, sau đó một mình đi ra ngoài, xảy ra ngoài ý muốn mà chết. Xung đột lớn, hí kịch có tính mạnh mẽ, rất nhiều kịch truyền hình đều có tình tiết không khác biệt lắm. Thế cho nên Phương Hướng Thu canh cánh trong lòng, sản sinh chấp niệm làm cho con gái nghe lời chứ không phải cáu kỉnh, muốn đạt được thông cảm từ thế thân.

“Con không tức giận.”

Nhuế Nhất Hòa nói.

“Thật tốt quá.”

Mừng như điên, rơi lệ, chỉ thiếu mỗi ôm, Phương Hướng Thu xinh đẹp lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn đồng hồ trên cổ tay.

“Bây giờ là lúc ngủ rồi, con nên lên giường.”

Nhuế Nhất Hòa: “. . .”

Cô nhịn không được lại cho boss phó bản một thương, lại một lần nữa chứng kiến quá trình người sống thay đổi thành dầu thắp đèn.

Phương Hướng Thu ‘sống lại’ vô cùng thong thả, muốn khôi phục lại đến trình độ có thể nói chuyện cần ba mươi sáu phút. Trong khoảng thời gian dài chờ đợi, Nhuế Nhất Hòa xác định cô không có cách nào khác để đào tẩu, chỉ có thể dựa theo sắp xếp của Phương Hướng Thu mà ‘lên giường ngủ’. Tựa như trên bàn không có bữa cơm, trong kiến trúc hai tầng lầu cũng không có lấy một cái giường có thể ngủ.

Nhuế Nhất Hòa lựa chọn nằm trên bàn cơm, Phương Hướng Thu không có dị nghị, còn giúp con gái đắp chăn – cái chăn căn bản không tồn tại.

“Mẹ kể cho con nghe chuyện xưa trước khi ngủ. Vị Lai, con muốn nghe cái gì?”

Nhuế Nhất Hòa chọn Con vịt xấu xí, trong khoảng thời gian ngắn nhớ ra trong chuyện xưa, chỉ có Con vịt xấu xí không có tình tiết quá mức huyết tinh bạo lực. Không giống trong quả táo có độc, cũng không giống cô dâu có thể chết trong .

“Không được! Chỉ có , là có thể chọn.”

Nhuế Nhất Hòa: “…Vậy tiểu thư rau diếp?”

Phương Hướng Thu lộ ra biểu tình không đồng ý, chậm chạp chưa mở miệng.

Nhuế Nhất Hòa: “Ba con heo nhỏ?”

Phương Hướng Thu dùng ánh mắt ám chỉ cô chọn cho tốt.

Nhuế Nhất Hòa thì hít một hơi thật sâu.

Bà nói thẳng bà kể chuyện xưa về nàng tiên cá luôn thì có tốt không?


TYT & Thảo Vân team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp