Chử Minh móc ra một cái thảm từ trong túi bên người, thảm thật dày, màu đỏ dệt hoa, bốn góc treo điếu trụy màu vàng. Anh ta liến thoắng niệm chú ngữ, thảm lơ lửng, đưa anh ta cuộn vào, bao bọc lấy. Chờ khi cái thảm mở ra thì đã thấy anh ta ngồi cẩn thận trên tấm thảm.
Thì ra anh ta lấy ra một cái thảm bay – vật phẩm rất thực dụng và thần kỳ.
“Bắp chân của tôi hoàn toàn không còn cảm giác.”
Vừa lúc nãy còn cực kỳ đau, lần đầu làm cho anh ta đau đến mức ngất đi. Nhưng so với đau thì anh ta sợ không đau hơn nhiều.
Chử Minh thử xé một miếng sáp dính trên da, Đan Tiểu Dã đứng bên cạnh nhìn đã thấy ê răng, bản thân anh ta lại không có một chút cảm giác nào cả.
“Em có ma dược ngoại thương, anh có cần thử một chút không?”
Năng lực huyết thống của Đan Tiểu Dã không giấu được, gậy ma thuật đã quá rõ ràng rồi.
“Cảm ơn, cho anh một chai.”
Nhưng sau khi nhận lấy, Chử Minh lại không uống. Bởi vì chỗ vừa bóc lớp da sáp xuống, đã bị sáp phong kín lần nữa rồi.
Hai nam nhân đối mặt nhìn nhau, lại trầm mặc xuống.
Một lúc lâu sau, Chử Minh mới nói: “Đi tìm Kim Lan trước đi.”
Trên đường, Nhuế Nhất Hòa nói sơ lược lại chuyện người phụ nữ và đứa bé, cuối cùng dùng một câu ‘hai mẹ con không cần người ngoại lai’ để kết thúc.
Chỉ nghe tiếng rầm rầm, trong đó xen lẫn tiếng của người quen.
Đó là giọng của Lý San San.
Phía trước xảy ra chiến đấu rồi.
Chử Minh khống chế thảm bay lên cao, vui vẻ nhìn xuống dưới.
Sau anh ta lại có thêm một người chơi trúng chiêu. Lần này người xui xẻo là người chơi phe Thiên Đường, nếu không phải gia đình kia chỉ cần một người ngoại lai, thì ba người Lý San San nhất định sẽ bị diệt toàn quân.
Lý San San luôn luôn lãnh tĩnh bảo thủ, phòng bị người chơi phe Địa Ngục cũng không nhịn được mà đứng ngay trước mặt đám người Nhuế Nhất Hòa, căm hận nói: “Bọn họ quá xảo quyệt. Không kể là người lớn hay trẻ nhỏ, kỹ xảo đều vô cùng tự nhiên. Miệng đầy lời nói dối, nét mặt cũng không chân thật đáng tin, giống như đã diễn luyện qua rất nhiều lần rồi.”
Cô ta biết bản thân trúng chiêu không phải oan khuất, nhưng ý nghĩ trong lòng khó có thể dằn xuống.
Ngươi chơi thâm niên có kinh nghiệm, có năng lực huyết thống, không phải là người bình thường, nhưng phó bản là sân nhà của bọn họ. Boss phó bản, quái vật cắm rễ ở chỗ này đều có bản lĩnh. Đối với người chơi mà nói, đây là một nơi mới tinh, cần phải thăm dò. Đường tắt thu hoạch tin tức duy nhất chính là sử dụng bản thân, trong quá trình đó xuất hiện thương vong là quá bình thường.
Lý San San không có cách nào xác định, bọn họ vừa mới trúng chiêu, là bởi vì chạm vào người đang tượng sáp hóa, hay bởi vì động tới thức ăn trên bàn, hoặc là ngửi được mùi thối nhàn nhạt… khi khắp nơi đều là bẫy rập thì có cẩn thận như thế nào cũng đều vô dụng.
Cái đạo lý gọi là cường long khó áp bọn rắn độc chính là ý này.
Ngoại trừ mùi thối, Nhuế Nhất Hòa còn ngửi được mùi máu tanh nồng đậm, nhìn thấy trên thềm đá bên ngoài nhà này có vết máu, trên tay người chơi bị tượng sáp hóa có máu. Cô vừa nhìn là lập tức đoán được, sau khi người chơi trúng chiêu, anh ta động thủ với người trong phòng.
Thông thường người chơi khá là e ngại NPC, sợ chọc tới NPC sẽ phát động quy tắc tử vong.
Đây là do thẹn quá thành giận.
“Sức chiến đấu của bọn họ như thế nào?”
Lý San San liếc mắt nhìn Nhuế Nhất Hòa: “Chỉ là có chút thường thường.” Nói xong, để cho Mao Ngọc Phong cõng người chơi sắp hóa thành tượng sáp lên. Khuôn mặt âm trầm rời đi.
…
Chử Minh điều khiển thảm hạ xuống trước mặt Kim Lan, cô gái nhỏ lập tức mở miệng bới móc, liên tiếp trào phúng anh ta. Chử Minh bị tổn thương, khống chế thảm bay bay đi.
“Tôi sợ ở lại nữa sẽ không nhịn được mà bóp chết cô ta.”
Nhuế Nhất Hòa cảm thấy Chử Minh sẽ động thủ thật, nhưng người chết cũng không phải Kim Lan. Cô có cảm giác Kim Lan mạnh hơn Chử Minh, hơn nữa là mạnh hơn rất nhiều. Kim Lan độc miệng mà còn có thể sống tốt như vậy, từ một khía cạnh nào đó có thể xác minh phán đoán của cô không sai.
Đan Tiểu Dã rụt cổ lại, nói ra chuyện ác ý của dân trấn đối với người chơi.
Nhuế Nhất Hòa hỏi: “Không ai mời cô đi ăn tối sao?”
Kim Lan lại tỏ ra khách sáo với cô: “Cũng không phải không có. Nhưng sau khi bị tôi nói một trận, người mời tôi vào nhà bởi vì xấu hổ không thể cung cấp thức ăn làm tôi hài lòng nên lại tiễn tôi ra cửa.
Nhuế Nhất Hòa: “…”
Đan Tiểu Dã: “…”
Sau khi tách ra với Kim Lan, Nhuế Nhất Hòa tiếp tục thăm dò trấn nhỏ, đêm đã về khuya nên cô phải trở lại lán. Ở bên ngoài quá muộn sẽ không an toàn, trên phố lại không có ai.
Lúc này, Nhuế Nhất Hòa nhìn thấy một dãy phòng ở.
“Tôi đã thấy qua nó ở trong mơ.”
Thời điểm đi theo người chơi truy đuổi tượng sáo, Nhuế Nhất Hòa đi ngang qua tòa nhà này, bên cửa sổ lầu hai có một thiếu nữ nói chuyện với cô, sau đó lại bị mẹ gọi đi. Thiếu nữ tên là ‘Vị Lai’, giống như tên của trấn nhỏ.
Đan Tiểu Dã không có ấn tượng, trong mơ cậu tôi chỉ mải giả làm tượng sáp.
“Muốn vào xem một chút không?”
Nhuế Nhất Hòa đi lên xem căn phòng trước mặt, lại nhìn phòng ở bị phá hỏng bên cạnh, chỉ có cảm giác không được khỏe cho lắm, rồi lại không phát hiện không khỏe chỗ nào. Có lẽ là cảnh vật và đường phố trong mơ hỗn loạn mới làm cho cô xuất hiện cảm giác như vậy.
“Một mình tôi đi vào.”
Cô không định để Đan Tiểu Dã đi theo, ngược lại không phải cảm thấy Đan Tiểu Dã vướng bận, mà là vì muốn giấu. Nếu như xuất hiện tình huống chia bài Delas may mắn như ở phó bản trước, Đan Tiểu Dã còn có thể dùng phép thuật bay, cứu cô ra ngoài.
Cửa lớn bị che một nửa, thực ra không có đóng chặt. Một tiếng hắt xì vang lên, cửa phòng bị đẩy ra. Đầu ngón chân Nhuế Nhất Hòa đá phải một vật, vừa cúi đầu nhìn, lăn đến thảm trải sàn là một con ngươi. Cô ngồi xổm xuống, quan sát vài giây, dùng tôi sờ vào, phát hiện là chế phẩm của sáp. Tiếp theo phát hiện trần nhà là chế phẩm của sáp, ghế, cái bàn, lò bếp, thậm chí ngay cả tường và cửa sổ đều làm từ sáp.
Đây làm một gian phòng sáp, tất cả mọi thứ bên trong đều làm từ sáp.
Trong phòng không có ai, cô đã biết trước điều này, nhưng dáng vẻ lại không giống như không có ai ở.
Lầu một chỉ có một gian phòng lớn trống rỗng.
Cầu thang lên lầu không có tay vịn, cái bậc rất dốc, trong bậc thang có rất nhiều lỗ thông gió hình ô vuông, từ lỗ thông gió nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy được gỗ tròn chỉnh tề. Nhuế Nhất Hòa nhận ra lai lịch của gỗ tròn này, chính là từng khúc cây khuynh diệp bổ thành đoạn ở dưới quê. Trên từng đoạn gỗ tròn này đều có những mặt người da nhăn giống nhau.
Nhìn lâu làm cho người tôi cảm giác không thoải mái.
Cô đứng tại chỗ một lúc rồi đi lên. Khóe mắt liếc qua lập tức thấy một cái cây khô héo, ngón tay màu đen vươn ra từ lỗ thông gió, trong lòng cô giật mình, suýt chút nữa đã đạp hụt một bước.
Quay đầu lại nhìn lần nữa, đã không nhìn thấy ngón tay.
Cô không dám mất tập trung nữa, bởi vì cầu thang rất vặn vẹo, biết đánh lừa mắt người. Cô lại không muốn ngã xuống.
Bây giờ là 7 giờ 86 phút tối, ánh sáng ban ngày đã trở nên tối đen. Năng lực nhìn ban đêm của Nhuế Nhất Hòa bình thường, thứ chiếu sáng chính là khẩu súng lục trong tay. Rời khỏi cầu thang, cô đi tới hành lang lầu hai. Hoàn cảnh quá mức trống trải làm cho tia sáng phát tán, khó tránh khỏi hiệu quả chiếu sáng kém đi.
“Cộp cộp cộp…”
Có tiếng bước chân?
Lầu hai có người?
Nhuế Nhất Hòa lấy ra một cây gậy bóng chày từ trong huân chương không gian, kéo cửa phòng thứ nhất bên tay phải ra. Khi cửa màu xanh biếc mở ra, một cái bóng đen ngã xuống. Cô lại càng hoảng sợ, vội vã nhảy ra. Bóng đen kia ngã trên mặt đất, chân tay chia lìa, lộ ra một mặt màu trắng, đây là một tượng sáp da đen chưa mặc quần áo.
Nhuế Nhất Hòa lộn đầu tượng sáp lại, nhìn ra một khuôn mặt quen thuộc – Phương Ám. Da đen đến mức có thể so với người da đen, mũi cao thẳng, môi cũng không dày, nhìn cái mã này sẽ cảm thấy rất đẹp trai.
Anh ta xuất hiện ở đâu cũng không kỳ lạ, nhưng vì sao lại biến thành tượng sáp?
Hay là ban ngày anh ta là con người, buổi tối biến thành tượng sáp?
Nhuế Nhất Hòa lướt qua tượng sáp bị rơi bể, đi vào trong phòng, nhìn thấy một hàng tượng sáp đứng dựa vào tường, từ thấp đến cao. Đặc điểm giống nhau đều là da ngăm đen, tóc dày. Chờ khi ý thức được tất cả tượng sáp đều là Phương Ám, Phương Ám khi còn bé, Phương Ám sau khi lớn lên thì cô không khỏi líu lưỡi. Những cái Phương Ám này mặc quần áo khác nhau, có trang điểm khác nhau, động tác cũng không giống nhau, tuy nhiên mặt nó đều nhìn về phía cửa, con mắt cũng đều nhìn cửa.
“Người đẩy cửa vào mà có trái tim yếu một chút thì người cũng không còn. Toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào cửa, thật sự làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.”
Cô vừa dứt lời, con ngươi của nhóm ‘Phương Ám’ này đang ngưng trệ đột nhiên chuyển động, nhao nhao dời ánh mắt đi.
Nhuế Nhất Hòa: “…Càng làm người ta thấy sợ hãi.”( App truyện T Y T )
Giọng nói lãnh đạm, hiển nhiên vẫn chưa bị hù dọa thật. Cô tốn mấy phút quan sát tượng sáp mới đi tới cái bàn duy nhất trong phòng. Trong thời gian này, nhóm ‘Phương Ám’ kia cũng không có động tĩnh gì bất thường.
Trên bàn bát giác đặt một tấm hình. Cái bàn làm từ sáp, ngay cả ảnh chụp cũng làm từ sáp. Trong hình có tổng cộng ba vị nhân vật chính, cô gái tài trí xinh đẹp, người đàn ông mập có ngũ quan thông thường và một đứa bé mới sinh dễ thương. Bối cảnh của tấm hình chính là phòng trẻ em và xe đẩy trẻ em, một đôi nam nữ bề ngoài không xứng đôi này hiển nhiên là một đôi vợ chồng.
Nhuế Nhất Hòa ném ảnh chụp vào huân chương không gian, đẩy cửa phòng bên cạnh ra. Tất cả bên trong đều là tượng sáp! Tia sáng rọi sáng căn phòng, sợi tơ rũ xuống từ trần nhà phản xạ ra ánh sáng trắng bạc, cột vào từng tượng sáp phía trên cửa, làm từng tượng sáp trông rất sống động kia đứng lên, giống như nâng con rối lên.
Phần lớn sợi tơ căng ra, nhóm tượng sáp rũ đầu xuống lại nâng lên, mặt nhìn Nhuế Nhất Hòa, lộ ra nụ cười từ ái với Nhuế Nhất Hòa.
Nhuế Nhất Hòa: “…” Cũng rất đáng sợ.
“Vị Lai, mẹ tới rồi.”
Hơi thở ấm áp phun trên cổ, tim Nhuế Nhất Hòa đập thịch một cái, lưng cứng lại. Dưới chân phát lực nhảy về phía trước, chờ khi kéo ra một khoảng cách với người phía sau lưng mới xoay người lại.
Người phụ nữ đứng ở cửa để mái tóc màu đen ngắn, dài ngang vai. Trên người mặc áo màu trắng, quần dài đến gối, tài trí mà mỹ miều. Bà ta giống y hệt người phụ nữ trong hình Nhuế Nhất Hòa vừa tìm được, người trong hình chính là bà ta.
Nhuế Nhất Hòa không hề phát hiện người phụ nữ xuất hiện ở cửa từ lúc nào. Trong lòng cô thầm mắng sợ hãi lại nối tiếp sợ hãi, năng lượng tiếp nhận cao quá mức. Nét mặt cô không đổi, yên lặng theo dõi kỳ biến.
“Vị Lai, đến chỗ mẹ nào.”
Chỗ đây chỉ có hai người sống, tầm mắt của người phụ nữ không rời khỏi Nhuế Nhất Hòa. Bà ta gọi ai là Vị Lai, làm mẹ của ai cũng rất rõ ràng rồi.
“Bà nhận lầm người rồi.”
Nhuế Nhất Hòa có thể đồng ý trở thành một thành viên của trấn nhỏ, nhưng không đồng ý làm con gái của một người xa lạ.
Người phụ nữ liếc nhìn người tượng sáp treo trong phòng, tự nói: “Vị Lai của chúng ta thật hiếu thuận, đặc biệt tới nhà cũ nhìn người lớn.”
Nhuế Nhất Hòa: “…” Bà ta bị điếc à?
“Bà là ai?”
“Mẹ nấu cơm tối xong rồi, xuống ăn đi.”
Nhuế Nhất Hòa suy nghĩ một chút, hỏi: “Cơm tối… có những cái gì?”
Người phụ nữ: “Sườn non chua ngọt con thích ăn, cá hấp và cá nộm.”
Nhuế Nhất Hòa:”…”
Bà ta trả lời.
Điếc có lựa chọn?
Nhuế Nhất Hòa lựa chọn im miệng, đi theo người phụ nữ xuống lầu.
Được thôi!
Cô không giải thích.
…Bạn vĩnh viễn không thể gọi một người đang giả vờ ngủ tỉnh dậy.
TYT & Thảo Vân team