Bức ảnh đầu tiên vừa được đưa ra, thì đồng tử của Khổng Trung ngay lập tức co rút lại, hiển nhiên là ông ta không thể tin được, ông ta không thể ngờ rằng cảnh sát lại có thể tìm ra cái nông trường cũ nát bị bỏ hoang kia.

Những tấm ảnh kế tiếp cũng lần lượt được đem ra, sắc mặt của anh ta nhanh chóng trở lại bình tĩnh như cũ, rốt cuộc cũng không thể nhìn ra được một chút dấu vết của tia mắt mất kiểm soát vừa rồi.

“Các người đây là có ý gì?” Người đàn ông ngước mắt lên, cười lạnh: “Không phải là nó được tìm thấy dựa trên những manh mối do vợ tôi cung cấp hay sao? Hiện giờ các người không đi tìm cô ấy mà lại đem đến đây cho tôi xem, tôi sợ……”.

“Sợ là người mà các người ngay từ đầu đã hoài nghi chính là tôi?”

Nói đến đây, Khổng Trung liền dựa lưng vào ghế ngồi, điều chỉnh một tư thế vô cùng thoải mái, buông lỏng hay tay: “Cảnh sát quả thực có thể hoài nghi tôi, đối với điểm này tôi có thể thấu hiểu một cách sâu sắc, nhưng mà mọi việc đều phải có chứng cứ rõ ràng. Như vậy, không bằng để tôi hiện tại cho các người một vài lời khuyên, đừng có ở cái chỗ này mà lãng phí thời gian nữa, dồn toàn lực mà điều tra vật chứng ở “hiện trường vụ án” đi, không đúng, phải là dùng tốc độ nhanh nhất của cảnh sát mấy người để mà bắt lấy hung thủ đi.”

Những lời này, rõ ràng là đang khiêu khích.

Lúc này, trên người ông ta trần ngập một loại tự tin rằng “Các người cái gì cũng biết thì sao, còn không phải thấy chính là tôi cũng không có bất kỳ biện pháp nào hay sao.”

Hiển nhiên là, ông ta tràn ngập tin tưởng đối với thủ đoạn của mình. Dù thế nào đi nữa cũng đã từng trải qua một cuộc săn lùng lớn ở thành phố Nam Hưng, trong trí nhớ không biết đã trải qua bao nhiêu là sóng gió, cho nên khi làm bất cứ việc gì cũng vô cùng cẩn thận.

Đúng lúc này, phía cửa truyền đến tiếng gõ cửa “thùng thùng thùng”, người ngoài cửa không đợi người bên trong đáp lại, liền đẩy cửa mà đi vào, chính là Tưởng Hoài An.

Tưởng Hoài An cầm trong tay một tờ báo cáo, vẻ mặt trở nên có chút tinh tế khi nhìn thấy Ngôn Thiếu Huy, lập tức đi đến bên cạnh hai người đem báo cáo trong tay cho đối phương xem, cũng nghiêng người nhỏ giọng nói thầm vào tai họ câu gì đó.

Diệp Yên Nhiên nghe xong những lời đó, lúc sau, hiếm khi lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên kết quả này đối với cô mà nói, cũng có chút vượt xa ngoài ý muốn.

Tuy nhiên, Ngôn Thiếu Huy lại không có bất phản ứng đặc biệt nào, chỉ thấy anh quay đầu lại… Đứng qua một bên cùng Trưởng Hoài An xác nhận lại một phen, hai người tôi một câu anh một câu, phải mất đến vài phút đồng hồ mới xong thảo luận.

Trong khoảng thời gian này, Khổng Trung vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn vô cùng thích thú ngồi xem màn biểu diễn của ba vị cảnh sát đang ở ngay trước mặt này, cố gắng tìm kiếm manh mối.

Đúng vậy, đối với anh ta mà nói, đây vốn đơn giản chỉ là một vở diễn. Những tên cảnh sát này chỉ đang muốn sử dụng các loại biện pháp khác nhau đánh vào tâm lý nhằm phá vỡ hàng rào phòng thủ của ông ta mà thôi. Nhưng thật không may là, ông ta lại không dễ bị mắc câu như vậy.

Nghĩ vậy, cái miệng của ông ta khó tránh khỏi nở một nụ cười tự mãn. Cảnh sát cái quái gì chứ, cái gì mà đội điều tra đặc biệt, ở trong cái tình huống chẳng có bất kỳ một chứng cứ nào, tất cả bọn họ cũng chỉ là những con hổ giấy không thể chịu nổi một kích mà thôi, vọng tưởng có thể từ trên người anh ta moi ra được một chữ, quả thực là đang nằm mơ giữa ban ngày.

Nhưng mà, trong giây tiếp theo, nụ cười đắc ý của ông ta liền cứ như vậy đóng băng tại chỗ.

Bởi vì sau khi Ngôn Thiếu Huy xác nhận lại kết quả, liền trực tiếp đưa bản báo cáo kia đến trước mặt ông ta, hơn nữa còn vô cùng ân cần mà giải thích nói: “Ngay tại 'hiện trường vụ án', chúng tôi đã phát hiện được một số mẫu tóc, dấu vết còn lại trên chiếc búa dùng để tra tấn trên thi thể, chúng tôi…. đã tìm ra được dấu vân tay của ông.”

“Không thể nào!” Khổng Trung đột nhiên vẻ mặt trở nên kích động đứng lên, thậm chí vì đột ngột bật dậy khí lực khá lớn đẩy bàn thẩm vấn dời khỏi vị trí ban đầu cách vài centimet, chân bàn bằng thép cọ sát vào mặt đất tạo ra một loạt những âm thanh bén nhọn chói tai rất khó nghe.

Sau khi người đàn ông bật dậy, thầm kêu trong lòng một tiếng không xong, ánh mắt của cả bốn người không hẹn mà cùng giao nhau trong không trung, rất lâu sau cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.

Một lúc lâu sau đó, Ngôn Thiếu Huy cúi đầu cười thành tiếng, nhìn bản báo cáo bị đánh rơi xuống đất bởi vì hành động của đối phương: “Ông Khổng à, nếu ông chắc chắn rằng chính bản thân mình hoàn toàn không liên quan đến vụ án mất tích liên hoàn này, vậy tại sao lại có phản ứng…… Giật mình như thế? Thật sự khiến cho người ta không thể không nghĩ nhiều một chút nha……”. ( truyện trên app T𝕪T )

Khổng Trung ép buộc bản thân mình dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục lại tâm tình, tuy rằng nói thẳng ra là một khi đã để lộ ra thì sẽ không còn bất kỳ con đường sống nào để quay lại, nhưng dù gì loại tình huống này cũng đã xảy ra rồi, chỉ có thể cứng rắn mà đối đầu. Vì vậy, ông ta bèn tỏ ra vô cùng tức giận, thậm chí còn giơ chân hung hăng dẫm mạnh vào tờ báo cáo: “Các người đây là đang vu khống một cách trắng trợn! Cái gì mà người mất tích, cái gì mà xác chết, cái gì mà hiện trường vụ án, hết thảy những thứ này tôi hoàn toàn không biết gì cả! Đám cảnh sát các người tùy tiện liền đánh máy ra một bản báo cáo để vu khống tôi? Không ngờ tới tận bây giờ, vẫn còn tồn tại tình trạng giả án bất công như vậy?”

“Chiến thuật tâm lý đối với tôi mà nói cũng vô tác dụng mà thôi, khuyên các người nên tỉnh táo lại tiết kiệm chút ít sức lực này của mình mà đi điều tra hung thủ gây án thực sự đi.”

“Ông xem ra vẫn rất tự tin vào thủ đoạn bản thân mình.” Ngôn Thiếu Huy híp mắt liếc nhìn người đã hoàn toàn thông suốt sau khi phát hỏa kia ngồi lại ghế thẩm vấn của mình, khẽ lắc đầu đứng lên, đi một vòng quanh bàn thẩm vấn rồi dừng lại ở phía đối diện, xoay người nhẹ nhàng dùng hai ngón tay thon dài xinh đẹp nhặt lên bản báo cáo rơi trên mặt đất kia.

“Có điều ông Khổng đây đã nói sai rồi, hiện tại mặc kệ là cục công an hay là cơ quan tư pháp, đối với quy trình phá án đều có những quy định rõ ràng và cơ chế giám sát sát cao bằng máy móc, không một ai giám giả mạo chứng cứ. Chúng tôi cũng không có bất kỳ hiềm khích hay thù oán gì với ông, vì cái gì mà chúng tôi đây phải khăng khăng cắn ông không tha?”

“Lúc này, thay vì ở đây dở công phu cáu gắt với cảnh sát chúng tôi, không bằng hãy cẩn thận ngẫm nghĩ lại xem, rốt cuộc là bản thân mình đã tính sai ở đâu, như thế nào lại để lộ dấu vân tay và ADN, những thứ quan trọng như thế, lưu lại bên trong 'cái tổ ấm hạnh phúc' của mình như vậy.” Nói xong, anh còn có ý tốt mà đưa tay ra vỗ vỗ hai vai của người đàn ông, theo sau đó là một nụ cười đầy ẩn ý, quay trở lại ngồi vào bàn thẩm vấn.

Như dự đoán, Khổng Trung trong nháy mắt liền trở nên im lặng, cho dù trên mặt không thể nhìn ra bất cứ dị thường nào, nhưng mà Diệp Yên Nhiên cùng những người khác trong phòng đều có thể cảm nhận được khí thế xung quanh đối phương đã có sự biến hóa.

Quả nhiên.

Ông ta hoảng rồi.


TYT & Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play