Mặc dù đang là mùa hè, thế nhưng hiện tại bên ngoài sắc trời cũng đã dần tối, nhiệt độ cũng tự nhiên mà giảm thấp xuống vài độ. Điều hòa ở vị trí trung tâm trong phòng thẩm vấn, vẫn được bật như mọi khi, từng đợt khí lạnh vù vù thổi xuống, ngay cả khi Khổng Trung trên người có mặc một bộ âu phục, khí lạnh cứ như vậy thổi xuống dưới chỗ anh ta suốt cả một ngày dài, cũng đã cảm thấy có chút lành lạnh.

Từ phòng tra hỏi đổi sang phòng thẩm vấn, điều kiện hoàn toàn khác biệt, đã ngơ ngẩn cả ngày ở cục cảnh sát, với sự thông minh của Khổng Trung, hiển nhiên là ông ta đã nhận ra được có điều gì đó bất thường. Chỉ có điều là trên gương mặt của ông ta lại không có bất kì một biểu cảm sợ hãi hay hoảng hốt nào, vẫn là bộ dạng phó lão thần tung hoành khắp nơi như cũ, đưa tay vuốt phẳng bộ âu phục trên người, ngồi ở đó với tư thế thật sự giống như là chủ tịch đang tham dự một buổi hội nghị. Ở mặt ngoài thoạt nhìn như cùng với tên nghi phạm không có đến nửa điểm quan hệ nào.

'Cót két.'

Khổng Trung ngẩng đầu nhìn cánh cửa đang được mở ra, vừa lúc nhìn thấy hai người mà ông ta đã từng gặp qua, một người chính là nam cảnh sát đã đối đầu trực tiếp với ông ta ở vườn Trường Hồ nhà ông ta, còn nữ cảnh sát kia hẳn là cũng cùng có mặt ở đó.

“Cảnh sát Ngôn đúng không?” Bởi vì hai tay không bị còng lại, cho nên ông ta vẫn có thể tự do hoạt động, vô cùng có lễ độ mà đứng lên, như một người bạn mới quen biết, ông ta tiến tới phía trước hai bước, giơ tay phải của mình lên chào hỏi hai vị cảnh sát kia.

Ngô Thiếu Huy thản nhiên đi qua người ông ta không thèm liếc lấy một cái, bởi vì tay phải của anh đang đút trong túi quần, cho nên tập hồ sơ kẹp ở khoảng trống giữa cổ tay và túi quần, trong lúc đó vừa vặn lại đập vào tay đối phương, một tiếng “ba” nhỏ vang lên.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng tựa hồ đã bị đóng băng.

Khổng Trung nheo mắt nhìn Ngô Thiếu Huy đi tới bàn thẩm vấn bên cạnh ngồi xuống, đáy mắt lóe lên một loại cảm xúc không rõ tên.

Đúng lúc này, Diệp Yên Nhiên cũng đi tới trước mặt anh ta, rõ ràng trên tay còn đang cầm một cốc nước ấm, thuận thế nhét vào trong tay của người đàn ông từ nãy giờ vẫn còn đang đứng cứng còng tại chỗ. Hơn nữa, sau khi thấy thần sắc của đối phương, ông ta đã khôi phục lại như bình thường. Ngôn Thiếu Huy liền ra hiệu cho ông ta tỏ ý bảo ông ta quay lại ghế ngồi xuống bắt đầu thẩm vấn.

“Cám ơn.” Khổng Trung liếc mắt nhìn xuống chiếc cốc giấy chỉ dùng một lần trong tay, thu hồi lại ánh mắt kinh ngạc, mỉm cười trở về chỗ ngồi của mình.

Trong phòng bây giờ chỉ có ba người, nhưng lại không một ai chịu lên tiếng trước, cả căn phòng lại chìm vào im lặng một lần nữa.

Hululu, hululu….

Khổng Trung nhấp vài ngụm nước ấm trong cốc với một biểu cảm vô cùng thích ý, lúc sau trong lòng lại nổi lên từng đợt lo lắng, có thể thấy được, ông ta bây giờ không muốn đối diện trực tiếp với ánh mắt của hai người cảnh sát, đem mục đích ban đầu của bản thân nói ra: “Tôi kỳ thật vẫn có chút không rõ, không phải các người nói là hôm nay mời vợ chồng chúng tôi đến đây để làm rõ vấn đề nghi phạm hay sao? Nhưng như thế nào đã suốt một ngày, vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì, vợ của tôi… có bệnh tụt huyết áp.”

Ngụ ý là, nếu thật sự có chuyện gì không may xảy ra thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm?

“Yên tâm đi ông Khổng, chúng tôi đây là cảnh sát, ông đang ở cục cảnh sát, nơi này không phải là nơi chuyên để ngược đãi người khác, vợ của ông sẽ được đối đãi vô cùng tử tế.” Diệp Yên Nhiên trên mặt treo một nụ cười nghề nghiệp vô cùng chuyên nghiệp, lời này nói ra nghe như là một lời trấn an thì đúng hơn.

Phan Lưu Linh quả thực vẫn còn rất tốt, ngoại trừ việc vẫn như cũ đắm chìm trong nỗi bi thương vì chồng mình ra ngoài tìm một tiểu tam là đàn ông ra, thì những chuyện khác vẫn như bình thường. Thậm chí cô còn nghi ngờ rằng, người phụ nữ này thật chất cũng không phải là quá đau lòng. Ngoại trừ sự bàng hoàng ban đầu cùng chấp nhận sự kém cỏi, dần dần đối phương thậm chí cho rằng đây là kết quả tốt đẹp nhất. Suy cho cùng thì một tiểu tam nếu là nữ sẽ có khả năng phá hoại gia đình bọn họ, nhưng nếu là nam thì tỷ lệ này liền thấp hơn rất nhiều.

Nhanh chóng kịp thời thu lại những suy nghĩ có chút hơi đi lệch hướng này, cô nói tiếp: “Nhưng có điều là, cảnh sát chúng tôi trong lúc điều tra vụ trộm xảy ra trong nhà ông, có tìm được một vài thứ vô cùng thú vị, ông Khổng là một người thông minh, cho nên tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa, thành thật mà nói, vụ án trộm cắp trong nhà ông còn rất nhiều nghi vấn. Theo như một số lời kể của vợ ông…… Chúng tôi thực sự đã tìm được một địa điểm chính là một nơi rất thú vị.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Đó là chỗ nào, ông có biết không?”

Khổng Trung nghe vậy liền khẽ nhíu mày, nhưng biểu cảm trên gương mặt lại vẫn trấn định như trước: “Không biết, cô nói một chút tôi nghe thử xem?”

Diệp Yên Nhiên cũng không cùng ông ta thừa nước đục thả câu, trực tiếp từ trong tập tài liệu lấy ra một vài tấm ảnh chụp, là các nạn nhân khác nhau của vụ án mất tích hàng loạt xảy ra trước đó. Cô đem những tấm ảnh sắp xếp theo thứ tự đặt lên trên bàn thẩm vấn: “Không biết ông Khổng đây, có bất kỳ ấn tượng gì với những vụ mất tích hàng loạt gây ồn ào trong thành phố đã một khoảng thời gian trước đây hay không.”

Gương mặt của người đàn ông không có bất kỳ biến hóa gì, ông ta nhìn những tấm ảnh kia, lập tức lắc lắc đầu: “Những tin tức xã hội? Thật xin lỗi, bình thường việc ở công ty rất bận rộn, tôi rất ít khi để ý đến những nơi xảy ra các loại sự việc như thế này.”

“Không để ý? Vậy thì thật thú vị.” Diệp Yên Nhiên nghiêng đầu, khẽ cười ra tiếng: “Nếu là như thế, vậy tại sao cảnh sát lại có thể tìm ra vị trí chính xác nơi giấu xác của những người mất tích này, dựa trên những manh mối do chính vợ ông cung cấp được đây?”

“......” Khổng Trung không đáp lời ngay lập tức, ngược lại ngón cái trên tay phải không tự giác được mà chà sát miệng cốc, ngay sau đó liền nở một nụ cười không rõ ý tứ: “Vị cảnh sát này, cô là đang nói thật hay nói giỡn vậy, sao chuyện này lại có liên quan đến vợ của tôi được, chẳng lẽ các người đây là đang muốn nói với tôi rằng, những người bị mất tích này là có dính dáng đến vợ của tôi?”

“Lưu Linh……. Không có khả năng làm ra chuyện này, tôi không tin.” Ông ta vươn tay đem những tấm ảnh chậm rãi đẩy trở về, vẻ mặt đứng đắn không thẹn với lương tâm.

Ngôn Thiếu Huy nghe vậy khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ mỉa mai.

Hai người đàn ông đối diện với nhau một hồi lâu, trong bầu không khí tràn ra một mùi vị nồng đậm của sự đối nghịch tận trong tâm.

Lần này, Ngôn Thiếu Huy đầu tiên thu hồi tầm mắt, mặc kệ mấy tấm ảnh bị đẩy trở về, lại từ trong tập hồ sơ lấy ra những tấm ảnh khác, chậm rãi đặt từng tấm một ở trước mặt đối phương.
TYT & Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play