Khổng Trung trong đầu thực sự có hàng trăm câu hỏi không thể lý giải được, sau khi nghe những gì mà Ngôn Thiếu Huy nói, anh ta không khỏi cụp mắt xuống, xem lại nội dung trên bản báo cáo kia, ai ngờ càng xem thì lại càng kinh hãi.

Trong cốp của chiếc xe HuiTai RV, cảnh sát bất ngờ tìm được một sợi tóc cùng vài vết máu, sau khi được đem đi xét nghiệm và đối chiếu, chứng thực sợi tóc kia là của nạn nhân Khiếu Tiết Viêm, mà vết máu còn lại là của một nữ sinh bị mất tích tên là Mai Hoàng Hạ. Kỹ thuật viên thậm chí còn tìm thấy một sợi tóc khác rơi trong khoảng trống trên phần tựa đầu của ghế lái, sợi tóc này đã được đem đi giám định và kết quả hoàn toàn trùng khớp với DNA của anh ta.

Những manh mối này chỉ được khám xét ra từ không gian nhỏ hẹp trên một chiếc xe, còn chưa kể đến những chứng cứ khác mà cảnh sát đã tìm thấy ở hai nhà xưởng, mỗi một chứng cứ đều cùng chỉ về một phương hướng vô cùng rõ ràng, tất cả đều cho thấy hung thủ không ai hết chính là ông ta. Khổng Trung!

Bên kia, người đàn ông trợn mắt ngoác mồm, gần như muốn bứt trọc tóc trên đầu mình để cố hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, còn bên này đám người Diệp Yên Nhiên cũng không khỏi khỏi sửng sốt, bằng tốc độ nhanh nhất suy nghĩ cẩn thận xem những gì đang diễn ra trước mắt bọn họ rốt cuộc là cái dạng tình huống gì.

Thực lòng mà nói, hiện trường bên trong chiếc xe tại nhà xưởng lúc đó tất cả những ai có mặt ở đấy đều thấy rất rõ, có thể nói không ai ngờ tới rằng, việc thu thập chứng cứ lại suôn sẻ và chính xác đến như vậy. Thế nhưng, từ khi vụ án này được bắt đầu điều tra cho tới nay, những gian khổ cùng khó khăn trong đó làm sao có thể nói ra hết chỉ với dăm ba câu được. Tất cả mọi người đã phải hao tổn không biết bao nhiêu công sức mới có thể điều tra, để đưa vụ án này tiến triển cho tới thời điểm hiện tại, đã bước gần đến kết cục cuối cùng, còn có thể thoải mái được sao?

Sự việc khác thường thì tất có quỷ, đây là một chân lý mãi mãi không bao giờ thay đổi.

Không đề cập đến bất cứ thứ gì khác, chỉ với bộ dạng đã tính toán trước tất cả mọi thứ ngay từ lúc bắt đầu của Khổng Trung, đáng lẽ ra sẽ không mắc nhiều sai lầm ở cấp độ thấp như vậy mới đúng. Tất cả những bằng chứng thu được từ hiện trường đều quá mức đầy đủ, đội kỹ thuật căn bản không phải tốn quá nhiều công sức, liền hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, thuận lợi đến mức khiến cho con người ta cảm thấy có chút mộng bức. Nếu như bằng chứng của những vụ án trước đây cũng có thể dễ dàng tìm ra như vậy, thì làm sao có thể phát sinh ra vấn đề lực lượng cảnh sát không đủ dùng.

*Mộng bức: sững sờ, ngây ngốc, kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời.*

Thời gian thấm thoát trôi qua, Ngôn Thiếu Huy kiên nhẫn ước chừng cũng đã được mười phút đồng hồ, nhìn thấy thời gian còn lại không còn nhiều, anh hơi hơi ngồi lại ngay ngắn, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn kim loại trước mặt. Thấy người đối diện đã khôi phục lại tinh thần, anh có chút nghi ngờ nhìn qua, lúc này mới mở miệng nói: “Thật ra vẫn còn một chuyện nữa, vừa nãy tôi quên nói cho ông biết.”

“Thời điểm chúng tôi tới nông trường kia, không nghĩ tới chỉ vô tình mở TV, lại phát hiện ra được người mất tích thứ năm Thái Trường Nguyên. Sau một cuộc tìm kiếm tích cực từ phía cảnh sát, trong một cái tủ đông được đặt trong thùng chứa, ở một căn phòng dưới lòng đất, khi nạn nhân được tìm thấy thì cũng chỉ còn sót lại một hơi thở cuối cùng, may mắn thay, chúng tôi đã đem người cứu ra thành công.”

Khổng Trung nghe vậy, hô hấp trong nháy mắt rõ ràng ngưng đọng lại, hai tròng mắt mở lớn, tại một khắc này đã hoàn toàn quên mất việc phải che giấu cảm xúc.

“Thì ra ông cũng biết kinh ngạc à?” Ngôn Thiếu Huy ngón tay phải khớp xương rõ ràng gõ từng nhịp xuống mặt bàn, phát ra những âm thanh không có quy luật nhất định: “Bởi vì các nhân viên kỹ thuật đã tính toán ra rằng, lượng dưỡng khí trong thùng chứa được niêm phong trong căn phòng kín đó, không đủ để duy trì sự sống của một người trưởng thành quá hai ngày, nói cách khác Thái Trường Nguyên lẽ ra phải bị thiếu oxy mà chết trước khi chúng tôi đến mới đúng. Thế nhưng…… Điều gì sẽ xảy ra nếu cái thùng chứa này không được niêm phong kín?”

Đối phương lập tức nghiến chặt hai hàm răng, đến nỗi đường nét trên quai hàm càng ngày càng rõ ràng.

Người đàn ông không thèm để ý đến tâm trạng hiện tại của ông ta, vẫn như cũ, nói ra mục đích của bản thân: “Sau khi cảnh sát cẩn thận sắp xếp điều tra kỹ càng, phát hiện có một khe hở nhỏ trên cái thùng chứa đó, chính khe hở nhỏ này đã giúp Thái Trường Nguyên may mắn sống sót. Xem ra ông là một người không mấy tỉ mỉ trong việc bảo quản đồ đạc của mình, ngược lại rõ ràng lúc giết hại Mai Hoàng Hạ lại không có bất cứ sai sót nào…” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nói tới đây, anh đúng lúc dừng lại, phần còn lại trong lời nói tuy không nói ra, nhưng cũng đủ để cho người ta có thể dư sức tưởng tượng tiếp.

Thừa dịp lúc này Diệp Yên Nhiên lên tiếng, giả bộ như không để ý vô tình nói sang một chuyện khác: “Đúng rồi, ông Khổng chắc hẳn cũng đã đoán ra được Ngô Thanh đã bị bắt và kết án rồi chứ? Dù sao ông Khổng đây cũng đã tận mắt chứng kiến. Còn có một điều thú vị nữa… Cách đây không lâu Thái Trường Nguyên vốn đang nằm trong bệnh viện đã tỉnh lại, khi cảnh sát đưa hai bức ảnh của hai người các anh cho hắn đối chiếu để xác định danh tính, hắn ngay lập tức nhận ra kẻ đã bắt cóc hắn là ông, nhưng hắn lại không nhận ra Ngô Thanh.”

“Tôi không biết đây có phải là một thói quen hay không, có lẽ tất cả những nạn nhân còn lại nếu như đều có thể sống sót, cũng sẽ có những phản ứng như vậy.”


TYT & Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play