Vào lúc La Chí Cương và nhân viên kỹ thuật trang bị đầy đủ vũ khí xong xuôi, mới bắt đầu “đóng gói” đống đồ vật không biết tên kia, Diệp Yên Nhiên lại dạo quanh chỗ đặt giá sách nhựa thêm một lần nữa, bên trên có đặt một ít sách báo và tạp chí, hẳn là để đọc giết thời gian. Tuy nhiên, ở ngăn cuối cùng, cô phát hiện có vài tờ giấy A4, còn có hai cái bút chì.
Rút ra một trang giấy từ đó, cô cầm lấy bút rồi đi tới bên khoảng đất có cắm một cây đinh, ngồi xổm cạnh đó. Bức tranh của những người bị hại kia trước mắt còn chưa có manh mối, tình huống lúc này so với cảnh non xanh nước biếc trong tranh quả thật còn kém xa.
Nhưng ngay lúc cô vừa ngồi xổm xuống, hai mắt bỗng trở nên đờ đẫn, cầm chiếc bút kia lên hướng thẳng về phía trước.
Ánh mắt của Ngôn Thiếu Huy tối sầm lại, quay đầu sang nhìn theo hướng mà cô chỉ, phần tường ngay phía trên cánh cửa nhỏ, nơi bọn họ bước vào có treo một chiếc đồng hồ lịch vạn niên cũ. Trên màn hình điện tử nho nhỏ, con số màu đỏ tươi cho thấy thời gian vẫn chậm rãi trôi qua, xung quanh nó được lồng trong một tấm kính lớn, bên trong in một bức tranh phong cảnh. Cho dù là trên đó đã bám đầy bụi, nhưng vẫn không khó để nhìn ra hình ảnh là một con sông rộng lớn, hai bên bờ cây cối phát triển xanh tươi mơn mởn, xa xa có rừng cây sinh trưởng rậm rạp, bên trong có mấy mái nhà thưa thớt thoắt ẩn thoắt hiện.
“Ô hô.” Tưởng Hoài An khi ngẩng đầu nhìn cũng rất hoảng sợ, nhưng kết quả này lại thực sự rất hợp tình hợp lý, anh ta trầm mặc một hồi rồi mới tiếp tục lên tiếng hỏi: “Nhưng mà bắt các nạn nhân bị giam cầm vẽ bức tranh này trước khi chết, là có ẩn ý gì ư? Hay chỉ đơn giản là để bọn họ giết thời gian?”
“Cái này, có lẽ sẽ phải tìm đáp án dựa theo người sống sót duy nhất cho đến hiện tại.” Ngôn Thiếu Huy tiện tay rút một quyển tạp chí ra, cái này thoạt nhìn là từ lâu lắm rồi, hẳn là vào khoảng ba năm trước.
Sở dĩ anh chọn trúng quyển tạp chí này là bởi hình như trong các trang của nó có chứa vài thứ, mở ra mới biết là năm bức tranh, không có gì đáng để ngạc nhiên khi chúng chính là phong cảnh trên lịch vạn niên được vẽ bằng bút lông, nhưng những nét vẽ này lại không hề giống nhau, thiết nghĩ có lẽ thuộc về Hứa Hải Mạch, La Tiêu Lam, Khiếu Tiết Viêm, Mai Hoàng Hạ và Thái Trường Nguyên.
“Tưởng Hoài An, bên bệnh viện đã có tin tức gì chưa?” Người đàn ông niêm phong những bức tranh kia vào túi đựng vật chứng, thản nhiên hỏi.
Tưởng Hoài An lập tức đáp lại: “Thái Trường Nguyên đã được xe cứu thương đưa đến bệnh viện gần nhất ở khu vực ven biển, cũng đã thông báo về cho gia đình của hắn, bệnh viện nói rằng bây giờ tình trạng của hắn cũng đã được cải thiện và ổn định rồi, có khả năng sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào. Nếu như đầu óc không quá hỗn loạn thì có thể tiến hành thẩm vấn luôn.”
“Trước tiên anh cùng đội trưởng Trương đi đến đó một chuyến, ghi chép lại tình huống ở đó rồi sau đó báo cáo về cục.”
“Vâng.” Sau khi nghe xong phân phó của anh thì Tưởng Hoài An không chút do dự nào mà ra khỏi nhà xưởng, rất nhanh sau đó liền nghe thấy tiếng động cơ khởi chạy truyền đến từ bên ngoài, ngoái đầu nhìn qua cửa sổ, chỉ có thể thấy chiếc xe cảnh sát rời đi, phía sau cuốn theo bụi đất màu vàng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Mãi cho tới khi trời sắc trời đã nhá nhem, cảnh sát mới hoàn thành toàn bộ việc thu thập chứng cứ ở tại nông trường, cử vài người lái chiếc Huệ Thái hatchback trở về, mấy chiếc xe còn lại cũng lần lượt quay lại cục.
Ban đêm.
Hiếm khi thấy tòa nhà của Sở Thành Phố Minh Thiệu đến giờ vẫn còn sáng đèn, đặc biệt là từ trên xuống dưới của đội điều tra hình sự, hầu như tất cả mọi người đều chủ động ở lại để tăng ca. Vụ án liên hoàn mất tích kia cuối cùng cũng có một bước đột phá lớn, trong lòng mọi người đều là sự kích động và hưng phấn tột cùng. Thời hạn mà tỉnh đưa ra cho bọn họ càng ngày càng đến gần rồi, lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng không có hi vọng gì, lại tuyệt đối không ngờ rằng, vào thời khắc mấu chốt lại có thể xảy ra niềm vui bất ngờ lớn đến vậy.
Chỉ cần nghĩ tới sau khi phá án liền có thể hãnh diện khiến những anh hùng bàn phím trên mạng kia ngậm miệng lại, cũng đủ để làm sức lực của họ như tăng lên gấp mười lần, vừa đi vừa đạp, toàn thân tràn trề khí lực. Ngay cả khi gặp nhau tại hành lang, họ cũng chào nhau với giọng nói rất hùng hồn, âm thanh to khỏe và rõ ràng.
Tuy bên ngoài là cảnh tượng náo nhiệt sôi nổi, nhưng trong phòng quan sát bên cạnh phòng thẩm vấn, lại hoàn toàn yên tĩnh.
Diệp Yên Nhiên ngồi trên ghế, vắt chéo chân, tìm một tư thế thoải mái nhất để có thể tự do uốn éo ngay tại chỗ, trước mặt là bóng lưng cao lớn thẳng tắp của Ngôn Thiếu Huy. Anh đã đứng im lặng đối diện tấm kính ngăn cách một hồi lâu rồi, vừa mới về đến nơi là anh lập tức chui đầu vào phòng quan sát, nhìn chằm chằm vào Khổng Trung ở phòng thẩm vấn đối diện, không biết là đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
Cô thu hồi tầm mắt, chán nản liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã hơn nửa đêm rồi. Dựng tai lên nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, hiện giờ bên trong hành lang của tầng này có lẽ đã không còn người nào nữa, có cảm giác rất tĩnh mịch.
Dù cho những đồng nghiệp khác có nhiệt tình lạc quan đến mức nào đi chăng nữa thì cho đến bây giờ cô vẫn luôn biết rõ, trận chiến tàn khốc này, bây giờ mới chỉ chính thức bắt đầu mà thôi.
Lại qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, cánh cửa phòng quan sát bỗng nhiên bị đẩy ra, người bước vào chính là Tưởng Hoài An và Trương Hữu Vinh trước đó được chỉ đạo đến bệnh viện thu thập thông tin liên quan đến người bị hại. Toàn thân hai người phủ một tầng hơi nước, sau khi vào phòng, Tưởng Hoài An không nói lời nào liền cầm cốc nước không biết ai đã uống qua ở trên bàn lên, hơi ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
“Phù…” Người đàn ông sau khi uống xong liền thở ra một hơi, vai và cổ đã hơi thả lỏng.
Diệp Yên Nhiên chớp chớp mắt, lấy ra chai nước khoáng từ trong hộp cát tông đưa cho Trương Hữu Vinh, anh ta liền nói lời cảm ơn rồi uống ừng ực mấy ngụm lớn liền.
Lúc này Ngôn Thiếu Huy mới thu lại ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên người Khổng Trung, xoay người lại nhìn bọn họ: “Thế nào rồi?”
“Thái Trường Nguyên đã tỉnh, đầu óc và tâm trạng vẫn rất ổn định, vậy nên, dưới sự cho phép của gia đình và bác sĩ, chúng ta có thể tiến hành thẩm vấn hắn.” Tưởng Hoài An lau đi nước đọng bên khóe miệng, vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu báo cáo lại: “Chúng tôi đã cho hắn xem ảnh chụp của Khổng Trung và Ngô Thanh, hắn đã chỉ ra và xác nhận Khổng Trung chính là kẻ đã bắt cóc hắn còn về phần Ngô Thanh…. Hắn không nhận ra.”
“Trong lúc Thái Trường Nguyên bị nhốt ở nhà xưởng bẩn thỉu kia, quả thực là có một người đàn ông vẫn luôn canh chừng hắn, chỉ có điều người đó đội mũ bảo hiểm và mang khăn che mặt, hắn đương nhiên không thể nhìn thấy rõ mặt mũi của người đàn ông kia trông như thế nào.”
Nghe vậy, Poker Face ngàn năm của Ngôn Thiếu Huy cuối cùng cũng có một chút biểu lộ, lông mày anh hơi nhướng lên: “Về phần mấy bức tranh đó thì sao? Anh đã hỏi về nó chưa?”
“Đã hỏi rồi, hắn nói rằng lúc mới đầu bị nhốt ở nơi khủng bố đó, tâm lý của hắn đã rất kích động, là người đàn ông đó đã chọn cách đọc tạp chí cho hắn nghe để trấn an tinh thần của hắn. Sau khi thấy hắn quả thật là có chút bình tĩnh lại, mới đưa giấy bút cho hắn, bảo hắn cứ dựa vào lịch vạn niên treo trên tường mà vẽ lại, nói là vẽ tranh có thể làm tâm lý bình ổn, làm giảm sự sợ hãi.”
Trương Hữu Vinh chờ Tưởng Hoài An nói xong mới tiếp lời: “Nghe ngữ điệu của Thái Trường Nguyên thì có vẻ đối với kẻ canh chừng không rõ thân phận này, hắn thậm chí còn có chút cảm kích.
Nói cách khác thì Ngô Thanh không chỉ không có ngược đãi những người này, mà ngược lại dạy họ vẽ tranh, trấn an tâm lý của bọn họ.
Diệp Yên Nhiên nhíu mày, cảm thấy tất cả manh mối và chứng cứ có được đều bị đảo loạn trong đầu, giống như một mớ hỗn độn, đầu óc lúc này cũng trở nên trống rỗng.
“Đội trưởng Ngôn, anh nói xem bản thân Ngô Thanh, có phải cũng không muốn phạm tội?” Tưởng Hoài An sờ sờ cằm, phân tích: “Nếu không thì những hành động kiểu này của anh ta cũng quá kỳ lạ rồi. Chẳng phải lúc trước chúng ta vẫn luôn hoài nghi rằng, Ngô Thanh là người bị khống chế, mà anh ta lại khá yếu đuối trong phần đó, chẳng lẽ là do Khổng Trung đã dùng một số thủ đoạn để khống chế và cưỡng ép anh ta làm ra những hành vi phạm pháp này?”
Ngôn Thiếu Huy vẫn mang vẻ mặt trầm tĩnh, một lúc sau đột nhiên cười khẽ một tiếng, sau đó xoay người lại nhìn chằm chằm vào Khổng Trung.
“Người kiểm soát và kẻ bị kiểm soát…”
“Quan hệ giữa chúng chỉ đơn thuần là vậy thôi sao?”
“Tôi thấy, không hẳn.” TYT & Calantha team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT