Ngôn Thiếu Huy nhíu mày, đi tới bên cạnh chiếc bàn bằng thép không gỉ của Trần Phương, nói một cách chậm rãi: “Một trò đùa được dùng quá nhiều lần, sẽ không còn thú vị nữa.”
Vừa nói, anh vừa kéo chiếc bàn đó qua, dùng sức đụng mạnh vào mặt tường có dán tấm nhôm nhựa. Thời điểm đụng trúng một chỗ nào đó, rõ ràng âm thanh vang lên không giống với những chỗ khác. Sau khi bị chiếc bàn thép bất ngờ đụng vào với lực mạnh, tấm nhôm nhựa kia liền nghiêng sang một bên, lộ ra vật liệu cách nhiệt bên trong, Tưởng Hoài An đứng một bên thấy thế, lập tức gọi nhân viên kỹ thuật lên gỡ vật đó xuống, bên trong liền lộ ra chiếc hộp có hình dáng của một cái quan tài được đóng kín bằng thép không gỉ được chôn thật sâu bên trong bức tường, cao khoảng hơn hai mét, chiều rộng thì phải đến chín mươi cm.
Quả nhiên, sau khi nhân viên kỹ thuật cạy mở nắp bên trên ra, bên trong liền xuất hiện một người. Sắc mặt đối phương yếu ớt tái nhợt, tính mạng đang vô cùng nguy kịch, rõ ràng là không hề ổn.
“Nhân viên y tế? Nhân viên y tế đến chưa?!” Tưởng Hoài An tiến lên phía trước hai bước, đỡ lấy nạn nhân vô ý thức đang hấp hối, hô to chỉ đạo đội ngũ.
Mãi cho đến mấy phút sau xe cứu thương mới đến nơi, cũng may là trong đội cảnh sát có người hiểu một chút kiến thức cơ bản về sơ cứu, trong lúc chờ xe cứu thương đến thì không một giây nào dám buông lỏng việc cứu chữa cho Thái Trường Nguyên. Thời điểm nạn nhân được đưa lên xe cứu thương, bác sĩ cấp cứu nói rằng tính mạng của hắn đã không còn đáng lo ngại, muốn tỉnh lại chỉ là vấn đề về thời gian.
Trong khoảng thời gian này, Ngôn Thiếu Huy và Diệp Yên Nhiên vẫn chưa rời khỏi phòng đông lạnh.
Sau khi pháp y khiêng ba thi thể rời đi, lúc này Diệp Yên Nhiên mới tiến đến không gian nhỏ bên cạnh mà các nhân viên kỹ thuật đang thu thập chứng cứ, khịt khịt mũi, nói: “Mùi này… Sao lại thấy quen quen vậy...”.
“Hàm lượng không khí ở đây rất có hạn, ước chừng một người trưởng thành sau khi bị giam vào, tối đa hai ngày sẽ chết vì ngạt thở.” La Chí Cương ngồi một bên gõ gõ máy tính, đưa vào trong đó một ít dữ liệu, trên màn hình lập tức xuất hiện bản mô phỏng toàn bộ không gian mà nạn nhân kia đã bị giam giữ.
“Tôi cũng vừa ngửi được mùi khai của nước tiểu, có lẽ sau khi bị giam ở đây thì Thái Trường Nguyên đã không tự chủ được.” Thiếu niên cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục nói.
Nhưng Diệp Yên Nhiên lại nhíu mày, lắc lắc đầu một cách không chắc chắn: “Không đúng...Không đúng…”.
Cái kia không chỉ đơn thuần là mùi khai của nước tiểu thôi đâu. Cô đứng ở đó, theo thói quen mà xoa xoa ngón tay, bỗng nhiên đồng tử co rútt lại: “Đúng vậy, hôm đó, vào thời điểm tôi bắt Ngô Thanh, trên người hắn cũng có mùi này!”
Giọng nói còn chưa kịp cất lên, cô đã nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi phòng đông lạnh, chỉ trong giây lát đã chẳng còn thấy bóng người.
Tưởng Hoài An và La Chí Cương quay đầu nhìn nhau, lại như vô thức mà nhìn về phía Ngôn Thiếu Huy đang đứng một bên, chỉ thấy người đàn ông lộ ra một chút hứng thú: “Vốn dĩ còn tưởng là khỉ, bây giờ xem ra là chó rồi, đi theo sau xem một chút đi.”
Lúc ba người đàn ông đi ra khỏi khu công xưởng, đúng lúc trông thấy Diệp Yên Nhiên đang hùng hổ cầm cái kìm sắt lớn, xắn tay áo mà đi đến chỗ nhà xưởng bỏ hoang phía trước, trong chớp mắt liền chặt đứt khóa sắt, một cước đạp văng cửa rồi lao vào trong. ( truyện trên app T𝕪T )
La Chí Cương thấy cảnh vừa rồi, chẳng hiểu tại sao lại nhớ đến đêm của mấy hôm trước, chính người này đã bóp nát quả trứng ướp hút chân không ngay trước mặt cậu ta, liền nhăn mũi, hộc ra hai chữ đánh giá: “Thô lỗ.”
Tường Hoài An giữ vai, cười hề hề: “Tôi thấy không phải con khỉ cũng chẳng phải con chó, là trâu điên mới đúng, phải không sếp?”
Tuy ngoài miệng thì bọn họ nói vậy, nhưng ngữ điệu lại hoàn toàn chỉ có thiện ý xen lẫn một chút trêu ghẹo, lần này thành phố Minh Thiệu đã ngầm đưa mớ “rắc rối” này đến cho tổ điều tra đặc biệt, tất cả mọi người cũng đều rất hài lòng. Nhiều năm như vậy, bọn họ cũng không hẳn là đi tất cả các nơi trên toàn quốc, nhưng cũng chẳng kém vậy là bao, đây cũng là lần đầu tiên họ gặp được một người làm việc trong giới cảnh sát thú vị như vậy. Người này vào nghề còn chưa đến nửa năm, nếu sớm hơn vài năm nữa thôi, mọi người có lẽ là đã đồng nghiệp.
Nói chuyện qua lại trong chốc lát, ba người cũng không chậm chạp mà đi vào bên trong nhà xưởng bỏ hoang rách nát kia, vừa bước chân vào, ba người không hẹn mà cùng nhau nín thở.
Lúc vừa rồi đi qua nơi này, họ mơ hồ có thể ngửi được chút mùi, nhưng không ngờ khi đối diện trực tiếp với mùi hôi thối này, hồn của họ như muốn lìa khỏi xác vậy. Bên trong nhà xưởng hoàn toàn khác với những gì mà bọn họ tưởng tượng, hai bên không hề có những thiết bị chuyên dùng để chăn nuôi gia cầm, ngược lại rất trống rỗng, phía dưới chỉ toàn là bùn đất, bên trên còn in những dấu chân không bằng phẳng.
Bởi vì đang là giữa mùa hè, phần lớn ruồi nhặng đều bay múa loạn xạ giữa không trung, bọn họ mới chỉ tiến về phía trước vài mét thôi mà mặt đã bị những côn trùng nhỏ này bu đến đau nhức.
Diệp Yên Nhiên bước hai bước vào bên trong, một bước ngắn một bước dài, dưới ánh sáng mập mờ, lúc này mới hơi lộ ra nơi chứa nguồn gốc của loại mùi kỳ lạ kia. Trước đó mọi người đã từng đoán chỗ kia là vật bài tiết của gia cầm, nhưng đống đầy đất kia rõ ràng là vật bài tiết của con người mới đúng!
Ngẩng đầu lên nhìn sang hướng khác, có một cây đinh cắm thật sâu xuống mặt đất, phía trên gắn liền với một cái xích chân, cách đó không xa còn bày một chiếc ghế dựa, ở góc bên cạnh còn đặt một kệ sách nhựa nhìn không hề phù hợp chút nào với hoàn cảnh ở đây.
Cô dạo một vòng qua nhà phụ, quay người lại, cùng Ngôn Thiếu Huy liếc nhau một cái, quá rõ ràng, nơi này hẳn là chỗ để giam giữ nạn nhân.
Chẳng trách trên người Ngô Thanh có cùng một mùi với nạn nhân, nơi này không sạch sẽ, hiển nhiên Khổng Trung sẽ không xuất hiện ở những chỗ như này. Hắn bị khống chế bởi Khổng Trung, thay ông ta chọn nạn nhân, thay ông ta xử lý thi thể…
Nói đến xử lý thi thể, Diệp Yên Nhiên lại một lần nữa di chuyển tầm mắt của mình, men theo những đồ vật vừa nãy mà nhìn lên, cuối cùng dừng lại ở góc tường đối diện, nơi đặt chiếc bàn gỗ cùng một cái thùng sắt đã bị đốt cháy đen. Cô chậm rãi đi đến bên cạnh bàn gỗ, chợt phát hiện ra chiếc bàn nhìn qua có chút đen này cũng không hề tầm thường, trên mặt bàn trải đầy những dấu vết lồi lõm sâu cạn, mà trên tường lại lẳng lặng treo một chiếc rìu, lưỡi rìu có chút sứt mẻ, có vẻ là thường xuyên được sử dụng.
“Đội trưởng Ngôn, anh xem những vết cắt trên xương được phát hiện trong nhà của Ngô Thanh trước đó, có khớp với những vết cắt do chiếc rìu này gây ra hay không?” Cô chỉ vào tường, càng đến gần, sắc mặt của cô lại càng tái nhợt.
Ngôn Thiếu Huy bước nhanh đến chỗ cô, tầm mắt dừng lại trên chiếc rìu, lại nhìn về phía chiếc thùng sắt lớn kia, trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói: “Anh Bành đã từng nói, trên xương của nạn nhân có dấu vết từng bị chần qua, có lẽ hung thủ làm vậy để loại bỏ phần thịt thối trên đó.”
Vì vậy nên nơi này không phải là chỗ đầu tiên mà Ngô Thanh và Khổng Trung dùng để xử lý thi thể.
Người đàn ông tựa như nghe ra được sự khó tin chứa trong giọng nói của cô, ánh mắt thoáng qua một tia bất đắc dĩ. Ngay sau đó, hai người rất ăn ý mà cùng nhau nhìn về phía đống “bài tiết” thật thật giả giả trước đó, đều lộ ra vẻ không cần nói cũng hiểu. Chỗ đó chính xác là vật bài tiết thuộc về con người, thế nhưng cũng chẳng có ai biết được mấy thứ đó rốt cuộc là gì, vì vốn không hiểu rõ tình hình xung quanh....
Đúng lúc này, hai nhân viên kỹ thuật thu thập chứng cứ cùng Trương Hữu Vinh bước ra từ trong xe, mang theo hộp dụng cụ đi đến: “Đội trưởng Ngôn? Đội trưởng Trương bảo chúng tôi đến đây…”.
Lời còn chưa nói được một nửa, bọn họ đã bị cái mùi kia xông cho không mở miệng ra được.
La Chí Cương và Tưởng Hoài An thấy vậy liền cúi đầu, mím chặt môi, ánh mắt tỏ vẻ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, khó khăn lắm mới khống chế được để không phì cười, vẻ mặt biểu hiện sự một thương hại sâu sắc.
Mà hai người kia mãi mới kịp phản ứng lại, khuôn mặt lập tức mếu máo.
Vì cái gì mà người xui xẻo luôn là chúng tôi! QAQ TYT & Calantha team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT