Hai người đàn ông đang chen chúc ở cửa nghe thấy lời này, thì cùng lúc dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn chầm chầm vào cô, đáy mắt lộ ra vẻ hoang mang sâu sắc.
"Nhóc Yên Nhiên, đừng náo." Một trong số đó cười ra tiếng, vì cho rằng cô gái nhỏ đang muốn tạo bầu không khí sinh động, cho nên không hề coi lời nói này là thật.
"Tôi không có náo loạn...". Diệp Yên Nhiên có chút bất lực, dứt khoát trực tiếp tiến lên hai bước, chen vào giữa hai người, đoạt lấy cái kìm lớn kia, vẻ mặt vô cùng nhẹ nhàng. Sau đó, dưới sự chú ý của hơn chục đồng nghiệp xung quanh, cô dồn sức siết chặt tay kìm.
Cạch.
Kèm theo một tiếng giòn tan của kim loại đứt gãy, xích sắt ầm ầm, thuận theo tay nắm cửa rơi xuống đất.
Diệp Yên Nhiên đưa chân đá sợi xích sang một bên, thuận tay mở cánh cửa nhỏ ra, sau đó cô ngại ngùng cười cười, trả lại kìm sắt đang cầm trong tay: "Như vậy sẽ nhanh hơn một chút."
Quả thật rất nhanh, trước sau không quá mười giây, não bộ của mọi người vẫn chưa kịp bình tĩnh lại, chỉ ngơ ngác đứng nhìn động tác của cô.
Duy chỉ có Ngôn Thiếu Huy, giống như là chuyện thường thấy, vòng qua người đứng ở cửa, đi vào trong nhà xưởng. Diệp Yên Nhiên đương nhiên là theo sát phía sau, về phần năng lực tiếp nhận của hai người Chí Cương và Tưởng Hoài An đều tương đối mạnh, cho nên rất nhanh cũng đã đi theo. Sau đó mọi người mới đột nhiên hồi hồn, ầm ĩ chui vào, chỉ để lại hai nhân viên kỹ thuật cầm kìm đứng tại chỗ ngơ ngác nghi ngờ nhân sinh trong một lúc.
Rộng rãi và sạch sẽ.
Đây là ấn tượng đầu tiên mà bên trong nhà máy để lại cho tất cả mọi người, mặt đất được lát gạch sàn màu trắng, nếu không nhìn kỹ thì cũng không phát hiện ra khe hở ở giữa. Bố trí xung quanh tạo cho mọi người cảm giác giống như một nơi ở bình thường, ghế số pha, TV, bàn trà, bàn nước ở góc và tủ lạnh, thậm chí còn có một cái giường.
"Trên mặt đất thậm chí còn không có một sợi tóc, điều này có quá khoa trương rồi không?" Tưởng Hoài An khom lưng, híp mắt nhìn mặt đất, trình độ sạch sẽ khiến người ta tức lộn ruột, nói quá lên một chút, thì dường như ngay cả bụi cũng không nhìn thấy.
Ngay khi đội kỹ thuật bước vào đã ở trong trạng thái làm việc, đeo găng tay bao chân, mở hộp dụng cụ bắt đầu chuẩn bị thu thập chứng cứ, tuy nhiên phun tới phun lui các ngóc ngách, đánh phấn vân tay tới lui, cũng không có bất kỳ phát hiện nào.
Một trong những nhân viên kỹ thuật, sau khi không tìm thấy gì ở trên giường, thì lắc đầu thở dài: "Thật khó, không thể tìm thấy bằng chứng gì, không có dấu vết của nạn nhân...".
Sắc mặt Ngôn Thiếu Huy không thay đổi, đi hai vòng trước ghế sô pha, cuối cùng ngồi xổm xuống, dùng độ cao gần như bằng với mặt ghế để quan sát hình dáng và độ cao của đệm ghế màu trắng. Cuối cùng, anh vươn tay xác nhận một trong số đó có độ cao chênh lệch những chỗ khác, có vẻ thường xuyên có người ngồi chỗ này. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Có kinh nghiệm lần trước ở nhà Ngô Thanh, sau khi Diệp Yên Nhiên nhìn thấy hành vi kỳ lạ này của anh, thì cũng không quá kinh ngạc. Các thành viên trong tổ điều tra đặc biệt gọi cảnh tượng trước mắt này là... Phương pháp nhập vai phá án, tuy rằng thoạt nhìn có chút rối loạn thần kinh, nhưng lại rất hữu ích.
Quả nhiên, Ngôn Thiếu Huy lại đứng lên, đặt mông ngồi xuống chỗ đó một lần nữa. Anh xoay đầu hết sang trái lại sang phải, tựa hồ đang quan sát chung quanh, ánh mắt lóe lên, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
"Tại sao lại thường xuyên ngồi ở đây..."
Anh tự lẩm bẩm một mình, tầm mắt xẹt qua mỗi một chỗ bài trí trong phòng này, cuối cùng dừng lại ở TV đang treo trên tường đối diện. Đưa tay lấy điều khiển từ xa ở bàn trà phía trước, nhấn nút bật tầm hai giây. Màn hình TV lập tức sáng lên, chỉ có điều mãi vẫn là màn hình màu xanh, hiển nhiên cũng không có kết nối với ăng-ten TV nào, gần đó cũng không phát hiện ra bất kỳ sản phẩm đầu đĩa nào có khả năng phát ra các tác phẩm điện ảnh và truyền hình.
Tưởng Hoài An thấy thế thì vô tình lẩm bẩm hai câu: "Đặt một cái TV nhưng cũng không xem? Muốn làm gì đây, chiếu màn hình?”
Hai mắt La Chí Cương sáng ngời, cậu ta mở máy tính xách tay mang theo bên người ra, thoáng đánh đánh hai cái, biểu cảm trở nên phấn khích: "Sếp, tôi tìm thấy một tín hiệu gốc, nó được kết nối với TV..." .
Dứt lời, ánh sáng xanh trên màn hình TV chợt lóe, sau khi chớp chớp hai cái, thì hiện ra một gương mặt người, hiệu quả có thể đem so sánh với phim kinh dị.
"Đây là... Thái Trường Nguyên?" Diệp Yên Nhiên nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát vài giây, kinh hô thành tiếng: "Đội trưởng Ngôn, lông mi của anh ta hình như vẫn còn đang động đậy, chẳng lẽ anh ta vẫn còn sống!?”
Căn cứ theo tình trạng thi thể của người mất tích thứ hai được cảnh sát tìm thấy trước đó, thì các nạn nhân có thể đã chết do cùng một nguyên nhân: ngạt thở. Bây giờ nhìn thấy hình ảnh trên TV, người có mặt ở đây sao còn có cái gì không hiểu chứ, hung thủ hẳn là nhốt những nạn nhân kia ở một nơi nào đó, mà nơi đó hẳn là một không gian khép kín, diện tích không lớn. Sau đó, hắn ta sẽ ngồi trên ghế sô pha, quan sát toàn bộ quá trình đối phương từ từ chết đi vì thiếu dưỡng khí, thông qua đó mà có được sự thỏa mãn về mặt tâm lý.
"Dựa theo tín hiệu băng tần này, thì hẳn là đang ở gần đây...". La Chí Cương nhíu mày, vẻ mặt nôn nóng bất an.
Nếu Thái Trường Nguyên thật sự còn sống, vậy thì phải nhanh chóng tìm được vị trí của anh ta mới được, dù sao anh ta cũng đã mất tích được một thời gian, dựa theo tính cách của hung thủ, thì tất cả nạn nhân đều chết sau vài ngày mất tích, vì vậy thời gian dành cho bọn họ không còn nhiều!
Lúc này Ngôn Thiếu Huy đã đứng lên từ trên ghế sô pha, anh vừa dựa tường mà đi, vừa vỗ vỗ ở phía trên, cuối cùng dừng lại ở một nơi: "Ở đây có một cánh cửa bí mật.”
Diệp Yên Nhiên nhìn qua, bởi vì toàn bộ bức tường của căn phòng đều được dán giấy dán tường màu trắng vàng có hoa chìm, cho nên nếu chỉ liếc mắt nhìn, thì thật sự không nhìn ra cái gì cả.
Rất nhanh đã có nhân viên kỹ thuật chạy tới, tháo phích cắm điện ở trên tường theo hướng dẫn của Ngôn Thiếu Huy, quả nhiên bên trong có đặt một cái khóa bằng vân tay cỡ nhỏ. Nhân viên kỹ thuật đặt thiết bị lên phía trên rồi kết nối, kèm theo âm thanh điện tử "bíp bíp" không ngừng, khoảng một phút sau, chỗ cánh cửa ngầm truyền đến một tiếng vang nhẹ "răng rắc".
Hóa ra ngay từ đầu cánh cửa đã được mở rồi, lộ ra khe hở rộng chừng một ngón tay.
Ngôn Thiếu Huy sờ lên khẩu súng bên hông, liếc nhìn Diệp Yên Nhiên, cô hiểu ý, dùng sức kéo cánh cửa bí mật sang một bên, một luồng không khí lạnh lẽo xộc tới theo khe hở của cánh cửa, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Người đàn ông không do dự cầm súng xông vào, không gian trống phía sau cánh cửa cũng không lớn, chỉ là một bục chạy bộ kết nối với một cầu thang chật hẹp, dẫn xuống tầng hầm.
Tầng hầm vẫn còn có một cánh cửa sắt dày lớn có mã khóa, sau khi phá khóa, thì đằng sau cánh cửa là một phòng lạnh.
Sau khi Ngôn Thiếu Huy xác nhận không có bất cứ nguy hiểm nào, thì đặt súng trở lại bên hông, đứng ở chính giữa căn phòng lạnh lẽo đang tỏa ra khói trắng, nhìn mấy cái xác được đặt trên bàn thép không gỉ ở xung quanh.
"Hứa Hải Mạch... Khiếu Tiết Viêm... Mai Hoàng Hạ...". Diệp Yên Nhiên nhìn một lượt, gọi tên của ba thi thể kia, sau đó nhướng mày: "Thái Trường Nguyên không có ở đây.”
Toàn bộ căn phòng lạnh cũng chỉ có diện tích hơn hai mươi mét vuông, nạn nhân vừa rồi xuất hiện trên TV... Rốt cuộc là đang nằm ở đâu? TYT & Calantha team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT