"Tốt rồi!" Tưởng Hoài An nét mặt vui vẻ, lỡ như tên hồ ly già Khổng Trung kia lừa gạt chạy một vòng thì sao, ông ta tuy là thông minh lại bị thông minh hại, để cho bọn họ tìm thấy nơi này chứ?

Ngôn Thiếu Huy đứng ở bên kia chỉ hơi ngẩng đầu một chút, một đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ ngồi trên đầu tường, thấy đối phương nhìn về phía bên này, anh đột nhiên mở miệng: "Xuống.”

Đây vốn chỉ là một trang trại chăn nuôi nhỏ, cho nên chủ sở hữu không quá chăm chút vào việc quản lý, mặc dù bức tường này thoạt nhìn khá cao, nhưng thực tế lại không quá kiên cố. Cho dù sau này chỗ này rơi vào trong tay Khổng Trung, ước chừng đối phương cũng muốn che mắt người khác, cho nên mặt ngoài của tòa nhà này cũng không có thay đổi gì, thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ không có người ở. Các bức tường gạch màu đỏ rất mỏng, một số nơi trên tường thậm chí hơi nghiêng, chiều cao nói thấp cũng không thấp, chừng hơn hai mét, dưới góc tường chất đống những viên đá vụn phế liệu có hình dạng khác nhau, nếu không cẩn thận rơi xuống, thì đầu rơi máu chảy vẫn còn là nhẹ.

"Được, đội trưởng Ngôn." Có thể là bởi vì cuối cùng cũng tìm được chỗ này, cho nên tinh thần Diệp Yên Nhiên có chút phấn khởi, không nghiêm túc quan sát sắc mặt đối phương, sau khi lên tiếng đã nhanh nhẹn trượt xuống đầu tường.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, bóng dáng trên đầu tường đã không còn tung tích, lập tức không quá mấy giây đồng hồ, từ trong sân đã truyền tới tiếng báo cáo thanh thúy: "Đằng sau phía bên phải của chiếc xe này có dấu vết cọ xát, lát nữa có thể để cho đội kỹ thuật làm một chút so sánh, đây chắc hẳn là chiếc xe địa hình mà Ngô Thanh từng lái trên đường cao tốc Bàn Sơn.”

Ngôn Thiếu Huy nhíu mày có chút mệt mỏi.

Tưởng Hoài An và Chí Cương đứng ở một bên nhìn rất chi thích thú, nên nói như thế nào đây, tất cả các thành viên trong tổ điều tra đặc biệt đều được lựa chọn từ một đám đàn ông trên khắp cả nước. Lúc trước, thành viên cũ của tổ điều tra đặc biệt vì nhiều lý do khác nhau như nghỉ hưu, ốm đau, xin chuyển công tác, quả thực đã khiến tổ bị giảm uy tín trong một thời gian dài. Về sau không biết là ai cực lực đề cử Ngôn Thiếu Huy, các vị lãnh đạo liền âm thầm tiến hành sát hạch toàn diện với anh, sau khi khiến mọi người kinh ngạc đến rớt cả tròng mắt, thì cuối cùng anh được bổ nhiệm làm người chịu trách nhiệm cho tổ điều tra đặc biệt mới.

Được biết, sau khi anh tiếp quản tổ điều tra, thì yêu cầu đầu tiên chính là muốn tự xây dựng thành viên nòng cốt của riêng mình, cứ như vậy, nghiệp vụ trong tổ bị dừng hơn ba tháng ròng rã. Cuối cùng người đàn ông mình đầy sương gió trở về, theo sau là La Chí Cương, Tưởng Hoài An và Bành Đức Dũng.

Ba người bọn họ đã làm việc nhiều năm với Ngôn Thiếu Huy, cho nên vô cùng hiểu biết đối với tính tình của anh, anh còn trẻ, nên cũng không giống như mấy lãnh đạo lão cổ hủ kia, trọng quy củ. Có thể nói, chỉ cần hoàn thành yêu cầu của anh, thì thời gian còn lại đều hết sức dễ nói chuyện, tuy nhiên, điều quan trọng nhất là, khi hành động ở bên ngoài phải biết phục tùng mệnh lệnh.

Nói đến cái này, bốn chữ "phục tùng mệnh lệnh" có một chút giống quân đội. Lúc đầu, ba người cũng không quen, nhưng theo thời gian dần trôi qua, không ai có ý kiến phản đối gì nữa, có thể nói là vui vẻ thuyết phục. Không thể không nói, yêu cầu này về cơ bản đã tăng cường sự gắn kết của tổ điều tra đặc biệt, cho đến bây giờ, chỉ cần là lúc bọn họ có mặt ở hiện trường, thì chỉ cần đối phương phát ra mệnh lệnh, thì tất cả mọi người đều không cần nghĩ ngợi gì mà lập tức chấp hành.

Về phần Ngôn Thiếu Huy có thể phạm sai lầm hay không? Nếu như anh đưa ra một mệnh lệnh sai lầm thì phải làm sao?

Tưởng Hoài An và ba người khác tỏ vẻ, sếp của bọn họ là thần tiên, sẽ không phạm sai lầm, cho dù phạm sai lầm, cuối cùng cũng sẽ phát hiện, đó là do anh cố ý.

Có thể nói, sự tín nhiệm của ba vị lão thành đối với Ngôn Thiếu Huy đã vượt qua giới hạn có thể đạt tới trong giao tiếp giữa các cá nhân với nhau, cho nên dưới tiền đề như vậy, khi La Chí Cương và Tưởng Hoài An nhìn thấy hành động đột ngột này của Diệp Yên Nhiên, thì cảm thấy mới mẻ không thôi.

Không đề cập đến cái gì khác, chỉ nhìn thấy biểu cảm câm nín đã lâu không xuất hiện trên mặt người đàn ông này, thì chuyến đi đến thành phố Minh Thiệu này, rất đáng giá!

Ngôn Thiếu Huy không để ý đến suy nghĩ của những người bên cạnh, sau khi anh buông tay xuống lại lập tức vung lên, nhân viên kỹ thuật lập tức tăng nhanh tốc độ phá cửa. Một phút sau, sợi xích sắt lớn nặng nề cuối cùng đã bị bóp thành hai đoạn, cánh cửa kín mít được đẩy ra, phát ra tiếng "kẽo kẹt" não nề. Chỗ nối liền cửa chính với tường sân, rơi xuống một ít khối xi măng vụn, càng tăng thêm vài phần tan hoang cho nơi này.

Lúc này Diệp Yên Nhiên đã đeo găng tay vào, đang đứng bên cạnh chiếc xe SUV Huệ Thái kia, nghe được động tĩnh thì quay đầu lại chào hỏi một tiếng: "Có mang theo chìa khóa xe không?"

"Có." Những người trong đội kỹ thuật lấy túi vật chứng có chìa khóa xe đã được niêm phong tốt ra khỏi hộp, ấn nhẹ một cái, đèn xe nhấp nháy, cửa xe theo đó mà mở ra.

Diệp Yên Nhiên mở cửa xe ra, sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì có chút cau mày, sạch sẽ đến một hạt bụi không nhiễm, cũng rất phù hợp với tính cách của Khổng Trung và Ngô Thanh. Không những vậy, còn có một mùi nước sạch thoang thoảng xộc vào mũi.

"Xe đã được cố ý lau sạch." Cô đứng thẳng dậy, nhướng mày với người đàn ông phía sau: "Sợ là không tìm được thứ gì có ích.”

Bọn tội phạm lần này quả thực khó nhằn, trước đây có thể trốn thoát khỏi mí mắt của cảnh sát, cũng đã thấy đủ lợi hại rồi. Đó là chưa kể đến có thêm kinh nghiệm suýt bị bắt lần trước đó, khiến tính cảnh giác và thủ pháp phạm tội của hắn ta được nâng lên một tầng cao mới. Cô đánh giá, nếu không phải vì hai mươi mốt nạn nhân đã khiến niềm tin của đối phương được kiến tạo lại, thì thành phố Minh Thiệu muốn phát hiện ra vụ án lớn này, còn không biết là đến lúc nào.

Đối với cái này, Ngôn Thiếu Huy cũng không có biểu hiện ngạc nhiên nào, chỉ khẽ gật đầu với nhân viên kỹ thuật, đoán chừng là thay thế cho hai chữ "vất vả". Cũng may sau khi anh và Trương Hữu Vinh hòa giải, cảm nhận của toàn bộ người trong sở đối với anh đã tốt hơn rất nhiều, sau đó được Trương Hữu Vinh cực lực chứng thực rằng người phụ trách tổ điều tra đặc biệt là một người có EQ thấp, thế nên hiện tại cho dù anh có lại phát ra rắm thối đến đâu, thì cũng không có ai có ý kiến gì.

"Đội trưởng Trương, anh dẫn người phụ trách chiếc xe này, phân ra một tổ kỹ thuật theo tôi đi vào bên trong."

"Được." Trương Hữu Vinh nghe thấy vậy thì hành động rất nhanh chóng, hai ba câu đã chia nhân viên kỹ thuật thành hai nhóm, để một tổ theo anh tiến về phía hai tòa nhà trông giống như một nhà xưởng nuôi gà ở đằng kia.

Cửa sổ của nhà xưởng thứ nhất thoạt nhìn đã khá cũ, một số thậm chí còn bị vỡ kính, chỉ còn lại vài mảnh sắc bén cắm trên đó, đang lắc lư như muốn rơi xuống. Thuận theo cửa kính nhìn vào, trong phòng một mảng tối đen như mực, khi mọi người bước vào còn ngửi thấy một chút mùi hôi thối, có vẻ quanh năm không có người chăm sóc, không chừng còn tồn lại phân và nước tiểu của những thứ gia cầm kia. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ngôn Thiếu Huy chỉ đi qua đi lại vài vòng ở bên ngoài, rồi nhấc chân đi về phía một nhà xưởng dài được xây bằng gạch đỏ khác. Thoạt nhìn bề ngoài của hai tòa nhà này cũng không có gì khác nhau, nhưng nhìn kỹ lại, thì có thể tìm ra một số chỗ không giống nhau. Ít nhất tất cả cửa sổ kính nhỏ nằm ở vị trí tương đối cao đều bị bịt kín, kính còn là loại kính cách nhiệt, từ bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong phòng.

"Mở nó ra." Anh hất cằm hướng về phía cánh cửa nhỏ có chút cổ xưa, bên ngoài còn có một lớp cửa sắt.

Chỉ thấy trên cửa vẫn treo một sợi xích sắt lớn thô như vậy, mấy nhân viên kỹ thuật thấy thế thì thầm ở trong lòng mắng chửi, ngoài miệng cũng liên tục lẩm bẩm: "Thằng này, sạo lại thích cách khóa cửa cũ rích này? Khóa bằng vân tay, hay là khóa bằng định dạng mặt, không phải ngon hơn sao?”

Ít nhất phá khóa công nghệ cao, không tốn sức.

Khi nhân viên kỹ thuật lấy ra kìm sắt to tổ chảng, hơn nữa còn là hai người định hợp lức mở cửa, thì Diệp Yên Nhiên đứng ở một bên không nhịn được tiến lại gần: "Cái này, hay là cứ để tôi thử xem sao?”
TYT & Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play