Lúc này, Diệp Yên Nhiên và Tưởng Hoài An cũng lần lượt quay trở lại, hơn nữa còn lắc đầu với Ngôn Thiếu Huy.
"Đội trưởng Ngôn, không có phát hiện gì."
Trạm thu mua phế liệu này chiếm diện tích đất cũng không lớn, hơn nữa còn địa thế bằng phẳng không có công trình kiến trúc dư thừa, cho nên kiểm tra rất dễ dàng, quả thật không có bất kỳ chỗ nào khả nghi.
Sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, Trương Hữu Vinh bắt đầu phân tích: "Sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ, Phan Lưu Linh đang nói dối?”
Ngôn Thiếu Huy trầm mặc thật lâu, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại: "Thay vì nói Phan Lưu Linh nói dối, thì chi bằng nói là Khổng Trung điều khiển bà ta cung cấp thông tin giả với cảnh sát.”
"Ý của anh là..." Diệp Yên Nhiên suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ ra mấu chốt ở trong đó: "Khổng Trung đã sớm phát hiện ra chuyện Phan Lưu Linh đặt đồng hồ định vị trong xe ông ta, cố ý đưa địa chỉ này đến trước mặt bà ta? Chẳng lẽ trước đó ông ta đã dự đoán được sẽ có một ngày này, cho nên đã bố trí từ trước, mượn miệng vợ ông ta trình ra cho cảnh sát một địa điểm sao?”
Nếu suy đoán vừa rồi chính xác, thì quả thật là đáng sợ, người này làm việc thực sự là cẩn thận. Chẳng trách khi có mặt tại Sở Công An, cho dù cảnh sát tách hai vợ chồng ông ta ra rồi, mà ông ta vẫn là dáng vẻ bình tĩnh thoải mái. Thì ra, không phải là làm ra vẻ trấn định, mà chính là đã có tính toán trước.
Diệp Yên Nhiên có chút khó chịu, mặt mày vốn đang cao hứng, lúc này thoạt nhìn có chút ỉu xìu: "Đội trưởng Ngôn, thực xin lỗi, đáng lẽ tôi phải nghĩ đến..."
Đó chính là hung thủ liên hoàn giết gần ba mươi mạng người mà còn chưa phải đền tội, làm sao có thể chịu thiệt từ một người phụ nữ. Cái lý mà con người dễ dàng xem nhẹ người bên gối nhất, ở trên loại người biến thái này, căn bản vô nghĩa.
Sau khi Ngôn Thiếu Huy nghe được lời xin lỗi của cô, thì dùng biểu tình giống như gặp quỷ trừng mắt nhìn cô một cái, rồi lập tức bình thản mở miệng: "Không liên quan tới cô? Phương án thẩm vấn là do tôi đồng ý, kết quả thẩm vấn cũng là do tôi hoàn thiện, thế nên đây là cô đang mỉa mai tôi sao?”
Mỗi người đều rơi vào cảm giác lâng lâng vì cảm thấy mình sắp chạm vào thắng lợi hư ảo trước mắt, cho nên mới có thể bị một nghi phạm đùa bỡn trong lòng bàn tay. Nếu thật sự so sánh, thì mặt mũi của tất cả các vị có mặt ở đây đều bị mất hết, không chừa một ai may mắn thoát khỏi.
"......" Tuy rằng biết người đàn ông này có lẽ là đang an ủi mình, nhưng sau khi Diệp Yên Nhiên nghe được lời của anh, thì vẫn thấy như bị nghẹn lại ở trước ngực, cũng không cảm thấy được an ủi bao nhiêu.
"Ông ta cho rằng mình thông minh hơn người khác?" Ngôn Thiếu Huy bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, đi ra khỏi phạm vi hàng rào dây thép gai vây quanh, đứng ở bãi đất trống lát sỏi đá ở bên ngoài, nheo mắt đánh giá hoàn cảnh bốn phía: "Ông ta dẫn Phan Lưu Linh đến đây, thật sự cũng chỉ là vì đơn thuần muốn lưu lại hậu chiêu cho mình sao? Không thể nào.”
"Khổng Trung này, thật sự là quá giỏi phỏng đoán lòng người."
"Nếu chúng ta căn cứ theo lời khai của vợ ông ta mà đến đây, nhưng lại không thu hoạch được gì, thì sẽ có phản ứng như thế nào?" Anh đột nhiên xoay người và hỏi mọi người một câu như vậy.
Trong lúc những người còn lại im lặng, thì Diệp Yên Nhiên lại thành thật nói ra suy nghĩ của mình: "Giận tím mặt, hận không thể lập tức trở về sở túm cổ áo ông ta, để cho ông ta biết thế nào là lễ độ.”
Ít nhất vừa rồi, cô quả thực có nghĩ qua.
Không sai, một khi phát hiện người này nhiều lần cố ý khiêu khích cảnh sát, đùa bỡn cảnh sát, thì người cảnh sát phụ trách vụ án này sẽ mất đi lý trí, lựa chọn trở về đối đầu trực diện với ông ta. Đương nhiên ông ta muốn là kết quả này, bởi vì một khi tiếp xúc chính diện, ông ta sẽ không để cho cảnh sát lấy được bất kỳ chứng cứ mong muốn nào.
"Một vấn đề khác." Ngôn Thiếu Huy nghe được câu trả lời của cô, có vẻ rất hài lòng, hơi nhếch khóe môi lên, đưa ngón trỏ lên, tỏ ý thán phục: "Từ tần suất gây án của ông ta cùng với thời gian tỉnh táo mà suy đoán, thì khoảng thời gian giữa mỗi chuyến công tác, đã là cực hạn mà ông ta có thể khống chế. Nếu cô chính là Khổng Trung, biết rõ ở một nơi nào đó đang có niềm vui cực hạn vẫy tay đón chào, thì cô sẽ vì lừa một người phụ nữ mà cố ý đi đường vòng cách xa chỗ đó không?”
Đương nhiên là không, nếu nghi phạm có thể khống chế được dục vọng của mình, thì hắn ta đã không chuyển mục tiêu từ nhóm người có nguy cơ cao sang nhóm người có nguy cơ thấp, hay cố tình khiêu khích cảnh sát để có nguy cơ bị bắt.
Điều này cũng nói rõ, tuy rằng hắn ta có tâm tư kín đáo, nhưng trong lòng lại là cuồng vọng tự đại.
Ngôn Thiếu Huy thu tay lại, theo thói quen khôi phục tư thế hai tay đút túi, lông mày khẽ nhướng lên: "Biết cái gì gọi là khoảng tối dưới chân đèn không?”
"Ý của anh là, Khổng Trung cảm thấy sau khi chúng ta biết mình bị lừa, sẽ dựa theo lẽ thường mà suy đoán hang ổ của ông ta sẽ không ở gần đây, từ đó bỏ qua việc tiếp tục điều tra khu vực này. Trên thực tế, ông ta đang chơi một chiêu, nơi càng nguy hiểm sẽ càng an toàn?" Ánh mắt Diệp Yên Nhiên sáng lên.
Người đàn ông từ chối cho ý kiến, sau đó cất cao giọng: "La Chí Cương?”
Thiếu niên vốn vẫn đang ở trong xe, lúc này nghe được tên của mình, liền ôm máy tính đáp một tiếng, nhanh chóng mở ra bản đồ vệ tinh chi tiết của thành phố Minh Thiệu. Chỉ thấy mười ngón tay của cậu giống như nhảy múa trên bàn phím, khiến người ta nhìn vào mà hoa cả mắt.
"Tôi cần số liệu và đặc điểm nhất định để giúp thu nhỏ phạm vi." ( truyện trên app T𝕪T )
"Nằm trong quận Hải Tân, có thể để một chiếc xe mà không làm cho mọi người chú ý, có đường dây điện nước thông thường, cách xa đám đông." Ngôn Thiếu Huy châm chước cho ra mấy đặc điểm này.
Sau khi nhận được lệnh, La Chí Cương nhanh chóng tiến hành công việc kiểm tra, máy tính phát ra tiếng "tích tích tích" không ngừng. Chưa đầy thời gian hút hết một điếu thuốc, cậu ta đã vui vẻ reo lên: "Sếp, cách đây hai mươi kilomet, có một trang trại cũ, chủ sở hữu mảnh đất đó là... Một người đàn ông tên là Lỗ Quốc An, sáu mươi bảy tuổi, còn có số điện thoại.”
"Xuất phát trước, trên đường xem có thể liên hệ được với Lỗ Quốc An hay không." Ngôn Thiếu Huy quyết đoán hạ mệnh lệnh.
Rất nhanh, mấy chiếc xe cảnh sát lại gào thét mà đi, chỉ để lại ông Chu mê man không hiểu chuyện gì xảy ra, đứng ngơ ngác hít khói bụi.
Đợi đến khi đoàn người Ngôn Thiếu Huy và Diệp Yên Nhiên đến nông trường kia, đã là mười phút sau đó. Nơi trước mắt này, thay vì nói là "trang trại", thì nên gọi nó là một trang trại bị bỏ hoang. Khung cảnh rất hoang vu, xung quanh mấy dặm cũng không nhìn thấy một bóng người, chỉ có một ít ruộng đồng, cỏ mọc dài cao nửa người, thoạt nhìn đã lâu không có người xử lý.
"Sếp, đã liên hệ được với Lỗ Quốc An, ông ta nói mấy năm trước mình đã được con gái đón vào thành phố chữa bệnh, cộng thêm lúc đó náo loạn với bệnh gà toi, bị mất một khoản tiền, cho nên ông ta đã dừng việc chăn nuôi gia cầm. Hai nhà xưởng nhỏ ở phía trước vốn được dùng làm nuôi gà, vịt, ruộng đồng xung quanh là lúc ông còn trẻ, rảnh rỗi không có việc gì, đã khai khẩn trồng lúa." Tưởng Hoài An cầm điện thoại tiến đến bên cạnh Ngôn Thiếu Huy: "Căn cứ theo lời nói của Lỗ Quốc An, ước chừng là vào ba năm trước, ông ta đã cho thuê chỗ này, người thuê trả tiền mặt, trả một lần duy nhất cho tiền thuê năm năm. Tuy nhiên, người ký hợp đồng với bọn họ không phải tên là Khổng Trung, mà tên là… Vương Cường, vừa rồi La Chí Cương cũng đã điều tra, số thẻ căn cước đó là giả.”
"Ừm." Người đàn ông gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Xe tải cảnh sát lắc lư lái đến bên cạnh cổng, phát hiện bên ngoài cửa sắt lớn treo một sợi xích thô to, muốn phá vỡ ước chừng sẽ tốn không ít sức lực.
Nhân viên kỹ thuật tiến lên, cân nhắc trọng lượng của sợi xích sắt lớn và khóa sắt lớn, vừa lắc đầu vừa bắt đầu thương lượng dùng cái nào mới có thể phá vỡ nó một cách nhanh nhất. Trong khoảng thời gian này, Diệp Yên Nhiên đứng dưới tường viện gạch xanh, chạy lấy đà nhảy một cái, đã trèo lên được đầu tường cao tới hai mét hai, cô lập tức duỗi dài cổ để có thể thấy rõ cảnh tượng bên trong.
"Một chiếc ôtô hiệu SUV Hatchback Huệ Thái màu xanh sẫm."
TYT & Calantha team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT