Diệp Yên Nhiên trở lại phòng giám sát, mấy ông lớn thần sắc khác nhau đứng trước thiết bị điều khiển, bên trong truyền ra tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ, khiến da đầu ai cũng tê rần rần.

"Đồng chí Yên Nhiên, hay là cô đi làm rõ hiểu lầm này một chút? Đừng để người ta khóc đến dại cả người." Trương Hữu Vinh thấy cô trở về, thì có chút lo lắng kiến nghị. Dù sao bọn họ cũng là Sở Công An, ngàn vạn lần nhỡ đương sự xảy ra chuyện không tốt, thì phải gánh bao nhiêu trách nhiệm đây.

"Cho nên đội trưởng Trương cảm thấy, để cho bà ta biết chồng mình là kẻ giết người liên hoàn, thì tâm tình có thể sẽ tốt hơn một chút?"

Người đàn ông nghẹn lại một cái, trong lúc nhất thời cũng không phân biệt được cái nào đối với đối phương thì càng tàn nhẫn hơn. Hoặc là nói, cuộc sống thật sự là một mớ bòng bong, giống như bạn phát hiện phía trước là ngõ cụt, thì ngàn vạn lần đừng vội vàng khóc, không chừng khi bạn quyết tâm trèo qua đầu tường, lại phát hiện phía dưới là vực sâu thăm thẳm.

"Tôi cảm thấy, với tình cảm sâu đậm của bà Phan, thì có lẽ chồng là tội phạm giết người sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn một chút." Tưởng Hoài An tận dụng mọi cách để bày tỏ quan điểm của mình.

Đúng lúc này, Ngôn Thiếu Huy cuối cùng cũng cam lòng dời tầm mắt ra khỏi camera giám sát: "Địa chỉ.”

Diệp Yên Nhiên đưa quyển sổ trong tay qua, anh liếc nhìn một cái rồi lại giao cho Trương Hữu Vinh. Trương Hữu Vinh khi nhìn thấy địa chỉ kia, thì đầu tiên là lộ ra biểu cảm mê man, sau đó lập tức nhướng mày, nhưng lại không nói thêm gì nữa.

"Trước tiên, dựa theo địa chỉ tìm thử, so ra thì phía nạn nhân gấp hơn, về phần bà Phan này...". Ngôn Thiếu Huy quay đầu liếc mắt nhìn người kia dường như vẫn có thể tiếp tục khóc: "Đợi đến khi địa chỉ này có kết quả, thì cho bà ta thêm một lần 'kinh hỉ' nữa là được rồi.”

*Kinh hỉ: ý nói sự ngạc nhiên.

Dù sao, thì mọi chuyện bây giờ cũng chỉ là suy đoán không có chứng cứ làm cơ sở, vậy nhỡ anh thông báo cho người ta rằng chồng của họ là kẻ giết người, nhưng cuối cùng chỉ là một người bình thường đi ngoại tình, thì thật là xấu hổ.

Những người còn lại đương nhiên không có bất kỳ ý kiến nào đối với sự sắp xếp của anh, chỉ có Trương Hữu Vinh có vẻ như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng ngàn lời vạn ngữ tổng kết lại thành một câu: "Đi xem trước một chút.”

Không quá mười phút đồng hồ, mười sáu người chia làm bốn tổ nhỏ, ngoài ra còn mang theo bốn nhân viên kỹ thuật lập tức xuất phát. Mọi người vô cùng khẩn trương lên xe, rất nhanh chỗ đậu xe trong sân đã trống mất một nửa, chỉ còn lại lá cây bị bánh xe cuốn lên xoay vòng, xoay vòng, rồi cuối cùng lại rơi xuống đất.

Số 226, phố Hưng Ninh, quận Hải Tân.

Mấy chiếc xe cảnh sát đi đến địa chỉ này, tất cả đều giảm tốc độ, rồi từ từ đồng lúc dừng lại trên một bãi đất trống được lát bằng các loại đá vụn. Mấy người ngồi trong chiếc xe tải cảnh sát dẫn đầu hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Tưởng Hoài An hạ cửa sổ xe xuống, sau khi thò đầu ra, không nhịn được liền hỏi: "Chỗ này là chỗ nào?”

"Như cậu có thể thấy, là một trạm thu mua phế liệu quy mô lớn." Trương Hữu Vinh vừa đáp, vừa xuống xe, chống nạnh nhìn thẳng về phía khu đất tư nhân được bao bọc bởi hàng rào thép gai rỉ sét ở phía trước: "Có thể nói, Phan Lưu Linh kia thế mà lại có thể tin rằng chồng bà ta đến nơi này ngoại tình đấy, tôi cũng đến bội phục với cái giác quan thứ sáu này.”

"Nơi này trước kia tôi từng đến khi điều tra vụ án, cho nên vừa nhìn địa chỉ ở sở, còn thật sự cảm thấy kinh ngạc. Lần trước tới đây là vì một vụ trộm cắp xe cộ liên tỉnh, những kẻ buôn bán xe thỉnh thoảng sẽ dỡ những chiếc xe đã thu mua nhưng lại có vấn đề không thể bán được thành tám khối, sau đó bán cho trạm thu mua phế liệu này." Anh ta tranh thủ giải thích, rồi cẩn thận đi đến bên cạnh hàng rào thép gai, duỗi tay ra sức lắc lắc hai lần, tạo ra một loại tiếng ồn không nhỏ.

Một lát sau, trong khu vực lưới chắn ngang truyền đến một loạt tiếng chó sủa, vô cùng ồn ào.

Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông bước ra từ căn nhà gỗ vừa rách nát vừa nhỏ ở phía xa, thoạt nhìn khoảng tầm năm mươi tuổi, vóc dáng thấp bé, hói đầu, dáng đi có chút khập khiễng.

"Ông Chu gần đây tốt chứ?" Trương Hữu Vinh cợt nhả lấy ra một hộp thuốc lá từ trong túi, rồi lại tiếp tục lấy ra một điếu đưa qua khe hở của dây thép gai cho lão.

Người đàn ông được xưng là ông Chu nghe thế thì cười "khà khà", thuận tay nhận lấy điếu thuốc kia, cũng không châm lên mà nhét vào trong miệng ngậm, hàm hồ chào hỏi: "Thì ra là đội trưởng Trương à, lần này lại là vụ án gì thế? Tôi nói này, tôi là người sống thành thật, chỉ muốn kiếm chút tiền dưỡng lão, khẳng định sẽ không phạm pháp, những đồ vật có lai lịch không rõ ràng à... Khẳng định là một chút cũng không đụng vào.”

"Đừng lảm nhảm nữa." Trương Hữu Vinh cười thu tay lại.

Ông Chu tiến lên cởi dây xích treo trên cửa sắt: "Biết, biết, là kiểm tra định kỳ. Nhưng mà đội trưởng Trương, dạo này sao ngài không tới, cách lần trước cũng có hơn một năm rồi đấy?”

"Ông lại còn mong tôi đến thường xuyên hả?"

"Không mong, không mong, anh đến thì nhất định sẽ không có chuyện gì tốt." Lão Chu nói xong câu này, ngẩng đầu lên, thì mới phát hiện đằng sau có rất nhiều cảnh sát liên tục đi xuống, liếc mắt một cái đã thấy một mảng đông nghẹt người đang tiến về phía bên này, lão không khỏi có chút giật mình: "Đội trưởng Trương, trận chiến lần này của anh có vẻ hơi lớn thì phải?”

Trương Hữu Vinh nhíu mày, không trực tiếp đáp lại, mà chỉ vào người đàn ông đang đi tới, giới thiệu: "Đây là đội trưởng Ngôn của chúng tôi, là lãnh đạo, chức vụ lớn hơn tôi.”

"Đội trưởng Ngôn." Lão Chu thái độ vô cùng lịch sự chào hỏi xong, nhưng ngay sau đó nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy tỏa ra khắp nên trên địa bàn của ông ta, thì rốt cuộc cũng có chút hoảng hốt. Ông ta tiến đến bên cạnh người đàn ông, cười lấy lòng, nịnh nọt, hạ thấp giọng nói: "Đội trưởng Trương, nể mặt chúng ta quen biết đã lâu, ngày xưa tôi còn phối hợp làm việc với ngài như vậy, chỉ cho người anh em này biết một chút ngọn ngành, bằng không trong lòng tôi rộn lên không yên.” ( truyện trên app T𝕪T )

"Chuyện này, tôi không quyết định được." Trương Hữu Vinh lực bất tòng tâm nhún nhún vai, hếch cằm về phía bóng lưng của đám người Ngôn Thiếu Huy: "Người thực sự chịu trách nhiệm ở kia kìa, tôi chỉ đến hỗ trợ thôi. Tuy nhiên, tôi cũng có thể nói cho ông biết chút chuyện, ông suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc có làm ra chuyện sai trái gì không, chủ động khai báo mới là lựa chọn sáng suốt.”

Ông Chu bị những lời này của anh ta dọa đến mức đôi mắt đờ đẫn, vội vàng khoác tay lia lịa, không ngừng giải thích: "Tôi có thể làm gì chứ, tình huống của tôi, không phải anh là người hiểu rõ sao. Nếu không phải vì có một đứa con trai còn đang học hành, tôi hà tất phải kéo theo thân thể tàn tật này đi chịu khổ chứ.”

Đối với chuyện này, người đàn ông chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc này Ngôn Thiếu Huy ở phía trước vừa vặn xoay người, tầm mắt dừng trên người hai người, thấy Trương Hữu Vinh nháy mắt với anh, thì lập tức hiểu rõ, cất bước đi qua, lấy ra hai tờ ảnh chụp: "Hai người này, ông đã bao giờ gặp qua chưa?”

Trong ảnh chính là Ngô Thanh và Khổng Trung.

"Không có..." Sau khi ông Chu nhiều lần xác nhận, thì vẻ mặt mờ mịt trả lời.

"Ông cẩn thận xem lại một chút, giờ cũng không phải là đang nói giỡn!" Trương Hữu Vinh hiếm khi nghiêm mặt lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Đối phương đành phải nhận lấy hai tấm ảnh kia, cúi đầu nghiêm túc nhìn lại một lần nữa, nhưng cuối cùng lão vẫn lắc đầu: "Thật sự không quen biết, các anh cũng thấy vị trí địa lý và môi trường xung quanh chỗ tôi rồi đó, trên cơ bản cùng làm ăn với tôi cũng chỉ có mấy khách hàng lớn cố định, nếu đột ngột có một gương mặt mới, thì tôi khẳng định có thể nhớ rõ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play