Một lát sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của người phụ nữ, chói tai, chán nản và tuyệt vọng.
Diệp Yên Nhiên cảm thấy có chút đáng thương nên rút một ít khăn giấy từ trong chiếc hộp, đưa cho bà ta. Chỉ một lát sau, trên bàn trà đã chất đầy một đống khăn giấy được sử dụng rồi, kèm theo đó còn có tiếng của người phụ nữ này, hít nước mũi một cách mạnh bạo.
"... Có thật là nói dối sẽ phạm pháp không?" Cuối cùng Phan Lưu Linh dường như đã khóc đến mệt mỏi, giương đôi mắt to như quả óc chó, nức nở hỏi. Bà ta hiện tại nhìn khá chật vật, lớp trang điểm nhoe nhoét, trông cả người vô cùng uể oải, thiếu sức sống.
"Cái đó còn tùy thuộc vào việc bà đã nói dối cái gì." Diệp Yên Nhiên dang hai tay.
Đối phương nghe thấy vậy thì đau khổ nhíu chặt môi muốn khóc, dường như còn đang chần chừ do dự. Đợi tầm hai phút thì bà ta như là đã hạ quyết tâm, nghiến răng nói: "Chuyện mất đồ tôi không có nói dối. Trong nhà thật sự là đã bị mất đồ."
Diệp Yên Nhiên nhướng mày ra hiệu cho bà ta tiếp tục nói.
"Tôi phát hiện có điều không ổn là vào khoảng thời gian sau khi báo cảnh sát và trước khi cảnh sát đến, chồng tôi đột nhiên quay trở lại." Phan Lưu Linh nói đến đây thì cảm xúc của bà ta trở nên bất an, tay bà ta vô thức mà xoa xoa khăn giấy đến nát nhừ: "Đáng lẽ ra ông ấy đang đi công tác ở nơi khác, sao lại đột nhiên quay về... Lại còn là vào lúc nửa đêm."
"Nhưng mà lúc đó tôi sợ quá, cho nên cũng không quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt đó. Chờ đến khi cảnh sát tới, tôi mới trả lời ngớ ngẩn vài câu hỏi rồi ngồi ở cửa, nhìn họ lấy bằng chứng ở trong nhà. Còn chồng tôi thì đi theo bọn họ kiểm tra cẩn thận để đối chiếu những đồ vật cũng như là số tiền đã mất."
"Lúc đó, tôi đột nhiên nghĩ tới dì Trương, sao bà ấy lại không có ở nhà? Dì Trương rất giữ quy củ, nếu có chuyện gì thì bà ấy nhất định sẽ nói trước một tiếng với tôi. Vì vậy... Tôi gọi điện thoại cho bà ấy, các cô đoán xem bà ấy nói gì? Dì Trương nói chính chồng tôi đã gọi cho bà ấy sau khi tôi ra ngoài, ông ấy nói muốn ăn món cải mai do chính con dâu của dì Trương làm, vì thế cho bà ấy đã nghỉ một ngày để về lấy một ít nguyên liệu."
"Sau đó... Sau đó cảnh sát muốn trích video của camera giám sát, kết quả là camera trong nhà đều hỏng hết cả rồi, nhưng mà mấy ngày trước đó tôi còn cố ý nhìn thoáng qua camera, nó vẫn còn tốt mà..." Phan Lưu Linh nói đến đây thì lấy tay chống trán một cách bất lực, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: "Sau khi cảnh sát hoàn thành việc thu thập chứng cứ rồi đi khỏi, lúc đó chồng tôi còn an ủi tôi nhưng tôi vô tình đã nhìn thấy vài vết xước trên vai ông ấy...".
"Cho nên từ trước tới nay là bà che dấu giúp chồng của bà?" Diệp Yên Nhiên cố ý để lộ ra vẻ mặt kỳ quái: "Bà cảm thấy ông ấy...".
"Anh ta ngoại tình." Người phụ nữ ngắt lời cô, nói một cách chắc như đinh đóng cột.
Diệp Yên Nhiên vốn định hỏi bà có cảm thấy Khổng Trung là có liên quan đến vụ trộm này hay không, không ngờ đối phương lại ném ra một câu đầy drama như vậy, logic này khiến cô cũng phải im lặng một hồi lâu. Sau khi lấy lại tinh thần, cô mới hỏi một cách ngập ngừng: "Ngoại... Ngoại tình?"
"Không chỉ ngoại tình, ông ấy còn đem con hồ ly tinh kia về nhà! Nếu không thì sao trùng hợp như vậy được, không chỉ dì Trương không có ở nhà, mà camera trong nhà cũng hỏng. Hơn nữa cảnh sát còn nói, điều tra camera trong khu vực cũng không có phát hiện gì, bảo an trong khuôn viên cũng nói là không phát hiện điều gì bất thường. Điều này còn không phải đang ám chỉ là ông ấy mang người vào sao, chúng tôi sống ở hoa viên Trường Hồ đã nhiều năm, ông ấy đương nhiên là có cách mang người về nhà mà không bị người khác phát hiện rồi."
"Cô thử nhìn lại những đồ vật mà chúng tôi bị mất xem! Châu báu, trang sức, tiền mặt thì chỉ có mấy trăm ngàn mà thôi, mấy thứ này chắc chắn là do con hồ ly tinh kia lấy đi mà chồng tôi lại muốn lấy lòng con đàn bà đó, lại sợ không biết ăn nói với tôi như thế nào nên... Nên đã tạo hiện trường giả là đã bị trộm!" Nói đến đây, Phan Lưu Linh lại gào khóc lần nữa, thậm chí so với vừa rồi còn dữ dội hơn.
Diệp Yên Nhiên mơ hồ nhìn thoáng qua camera trên nóc nhà, mím chặt môi cố gắng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh của mình. Dựa theo sự suy đoán của người phụ nữ này thì không biết nên khen bà ta thông minh hay nói bà ấy ngu ngốc nữa.
Nếu nói bà ta thông minh thì sức tưởng tượng này cũng thật là quá sức tưởng tượng, nếu nói bà ta ngốc, nhưng xét ở một khía cạnh nào đó thì bà ta nói cũng gần sát với sự thật vô cùng.
Với tâm trạng vô cùng phức tạp, cô hỏi tiếp: "Vậy nếu đã có suy nghĩ như vậy thì tại sao cô không nói thẳng ra với cảnh sát?"
"... Nói thẳng cái gì nữa? Nhà tôi thật sự đã mất đồ mà!" Phan Lưu Linh lau nước mắt nơi khóe mắt, trả lời đầy tự tin: "Huống hồ nếu cảnh sát các cô bắt được người đã lấy đồ của tôi, thì tôi có thể nhìn xem con hồ ly tinh kia xinh đẹp đến mức nào!"
Diệp Yên Nhiên nghe vậy, nhất thời nghẹn ở cổ họng, không nói nên lời, cô không biết mấy tên đàn ông ở phòng điều khiển bên cạnh kia bây giờ có tâm trạng như thế nào, dù sao thì tâm trạng của cô hiện tại là vô cùng phức tạp.
Mặc dù người phụ nữ này cố gắng nói dễ nghe nhất có thể, nhưng trên thực tế là bà ta không dám tự mình đối diện để chất vấn Khổng Trung, cho nên mới muốn mượn tay cảnh sát cho con tiểu tam kia một bài học. Sau khi cảm thấy cuộc hôn nhân xảy ra vấn đề, bà ta không nghĩ tới chuyện bẻ đầu tên đàn ông kia mà ngược lại, lại nói dối làm khó cảnh sát, đúng là ý nghĩ kỳ lạ có một không hai.
Bên tai là tiếng khóc nức nở không ngừng, Diệp Yên Nhiên vẫn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, suy nghĩ một chút, cô định tương kế tựu kế: "Khi nào thì bà bắt đầu phát hiện ông Khổng... ừm... ngoại tình vậy?"
Thật ra, nghĩ theo một cách khác, nếu Phan Lưu Linh phát hiện sự bất thường của Khổng Trung, với cô mà nói ngoại tình hay giết người thì về bản chất cũng không khác nhau. Vì vậy cô quyết định thuận nước đẩy thuyền, biết đâu sẽ có phát hiện mới.
"Rất nhiều năm rồi, tôi biết được điều đó trước khi chúng tôi chuyển đến thành phố Minh Thiệu. Chẳng qua không lâu sau đó thì ông ấy lựa chọn quay về với gia đình. Tôi đã nghĩ ông ấy chỉ là nhất thời ham của lạ, cho nên cũng không có truy cứu chuyện này." Khi nói những lời này, vẻ mặt bà ta rất đau buồn: "Suốt mấy năm sau đó, thì ông ấy đều đối xử rất tốt và không làm chuyện có lỗi với tôi nữa."
"Nhưng... Nhưng là từ khi chuyển tới nơi này, tôi không biết ông ấy có người khác từ khi nào. Mặc dù không xác định được người đó là ai, nhưng mà tôi có thể chắc chắn là ông ấy đã phản bội tôi một lần nữa, ông ấy không thích về nhà, đi công tác nhiều đến mức khiến tôi phải tức sôi gan, lúc ở nhà cũng chỉ thẫn thờ cả ngày trong phòng làm việc. Tôi cũng từng nghĩ tới việc xông đến trước mặt ông ấy để hỏi cho rõ, nhưng tôi sợ, tôi sợ nếu tôi làm như vậy thì cái gia đình này cũng sẽ tan nát."
"Cho đến nửa năm trước khi vụ trộm xảy ra, ông ấy bỗng nhiên ngoan ngoãn một thời gian, tôi cứ nghĩ mọi chuyện cũng đã qua. Có khi hôm đó con hồ ly tinh kia tới nhà để đòi bồi thường, cho nên chồng tôi mới cho phép cô ta lấy nhiều đồ như vậy. Lúc đó tôi thậm chí còn nghĩ, tuy rằng tốn nhiều tiền như vậy nhưng chỉ cần ông ấy chịu về nhà thì sao cũng được. Không ngờ ông ấy chỉ ở nhà một tháng, rồi lại chứng nào tật nấy." ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Các cô nói xem, cứ như vậy thì sao tôi cam tâm cho được? Hôm nay không phải các cô nói đã bắt được con hồ ly tinh trộm đồ đó rồi sao? Nó ở đâu? Cho tôi xem, tôi muốn nhìn thấy nó!" Phan Lưu Linh đứng bật dậy, đi về phía cửa, mở cửa đi ra ngoài.
Phản ứng của Diệp Yên Nhiên cực nhanh, một tay cô ôm bà ta lại, nữ đồng nghiệp cũng nhanh tay mà đóng chặt cửa lại.
"Có phải cô ta ở phòng kế bên không, đang ở chung với chồng tôi đúng không? Tôi phải gặp nó! Buông tôi ra! Buông tôi ra!!!"
Vừa an ủi vừa chật vật giữ người phụ nữ đang giãy giụa kịch liệt ở trong vòng tay, cô yên lặng mà thở dài một hơi, Diệp Yên Nhiên cảm thấy quá mệt mệt. Thực ra, lúc Ngôn Thiếu Huy mời hai vợ chồng họ về cục ở biệt thự số bảy, phản ứng của người phụ nữ này làm cô cảm thấy kỳ lạ. Lúc này làm loạn như vậy, nghĩ lại thì bà ta có phản ứng đó cũng hợp lý.
Một mặt sợ phải đối diện với chân tướng là chồng mình ngoại tình, muốn trốn tránh, một mặt khác bà ta vẫn còn muốn chung sống với chồng mình, muốn tận mắt mình nhìn xem tên đàn ông này có thừa nhận hay không, có bao che cho con hồ ly tinh đó hay không. Hai mặt này đối lập nhau như vậy, dần dần chất chứa trong lòng khiến cho tâm trạng trở nên tiêu cực, bà ta còn chưa điên cũng đã tốt lắm rồi.
"Bình tĩnh một chút, bà Phan..." Diệp Yên Nhiên ném bà ta trở lại sô pha, thấy đối phương vẫn còn đang điên cuồng, cũng chỉ có thể xụ mặt hét lớn một tiếng: "Bình tĩnh!"
Có thể là khí thế của cô đã dọa được bà ấy, Phan Lưu Linh sửng sờ vài giây sau đó ngồi trên sô pha che đi khuôn mặt đầy đau khổ: "Tôi chỉ muốn nhìn xem cô ta trông như thế nào thôi...".
"Tôi sẽ để cho cô xem." Diệp Yên Nhiên đưa tay xoa xoa giữa trán, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Nhưng mà việc của chúng tôi vẫn còn chưa xong, tuy đã bắt được người nhưng mà những thứ mà bà bị mất hiện tại vẫn chưa tìm được, có lẽ... Bà có biết chồng bà thường hay đến những chỗ nào không?"
Câu hỏi của cô rất mơ hồ nhưng Phan Lưu Linh có thể hiểu được, bà ta ấp a ấp úng trả lời: "Tôi từng giấu một cái đồng hồ có chức năng định vị ở trong xe của ông ấy... Rất nhiều lần ông ấy nói là đi công tác, nhưng định vị lại hiển thị ông ấy thật sự không có ra khỏi thành phố. Sau đó tôi đi theo định vị tìm đến đó, nhưng vì không dám đối mặt với hiện thực, cuối cùng thì tôi chỉ đi dạo xung quanh lòng vòng rồi về nhà."
Diệp Yên Nhiên tiện tay quăng cho bà ta một cái bút cùng một quyển vở, đối diện với ánh mắt khó hiểu của đối phương, cô nói ngắn gọn súc tích: "Địa chỉ."
Người phụ nữ cầm bút viết vào vở một dòng địa chỉ, trả vở lại, rồi dường như nhớ lại cái gì, vội hỏi: "Chuyện này chắc sẽ không liên quan tới chồng tôi phải không? Ý của tôi là, đồ là do con hồ ly tinh kia lấy, mà không phải chúng tôi muốn giấu riêng."
Diệp Yên Nhiên không thèm để ý đến bà ta, sau khi xác định xong địa chỉ, nghiêng đầu với nữ đồng nghiệp, hai người đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Khoan đã." Phan Lưu Linh sửng sốt, đứng dậy đi vòng qua bàn trà, duỗi tay nắm chặt lấy quần áo của cô: "Các cô không được đi, tôi còn chưa thấy con hồ ly tinh kia mà! Cô đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi chịu hợp tác thì sẽ cho tôi xem mặt nó. Cô muốn biết cái gì tôi đều kể ra hết rồi, cô định lật lọng sao?"
"Không phải tôi không muốn cho bà xem..."
Diệp Yên Nhiên nhìn người đang nắm chặt cô không buông, trong lòng cảm thấy như mắc nghẹn, cô không thể hiểu được vì sao lại có người vì một người đàn ông mà làm ra nhiều chuyện hoang đường đến như vậy. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cầu xin của đối phương, muôn vạn lời muốn nói cuối cùng biến thành một câu: "Tôi sợ bà chịu không nổi."
"Tôi chịu được!" Người phụ nữ trả lời rất nhanh chóng, thiếu điều chỉ tay lên trời mà thề.
"Vậy được rồi!" Diệp Yên Nhiên từ trong tập hồ sơ lấy ra bức ảnh của Ngô Thanh, đưa nó đến trước mắt bà ta, khi ánh mắt bà ta từ không thể tin được dần dần trở nên đờ đẫn thì cô thu hồi tấm ảnh thuận tiện đỡ bà ta một chút.
Chỉ thấy Phan Lưu Linh đảo mắt, biểu cảm như chết lặng mà nhìn về phía các cô, qua chừng mười mấy giây sau, ánh mắt bà ta bắt đầu đỏ lên, môi run lẩy bẩy, giọng nói nhỏ đến mức khiến cho người khác thương xót.
"Hồ ly tinh... Là đàn ông? Chồng tôi... Ông ấy... Thích đàn ông?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT