Ánh mắt của mọi người lại tập trung vào màn hình giám sát, nơi Khổng Trung, người đang ở một mình trong phòng điều tra, ngồi thoải mái trên ghế sô pha lớn, uống nước khoáng với vẻ mặt điềm tĩnh, cả người không hề có tư thế phòng bị và trông rất thoải mái.

“Tôi sẽ đưa người đến gặp anh ta trước.” Trương Hữu Vinh xung phong nhận việc, cầm lấy ‘bằng chứng’ đã được chuẩn bị trước trên bàn về vụ trộm, đưa Triệu Hữu Hiên ra khỏi phòng giám sát.

Thật đáng tiếc khi mọi chuyện lại không như họ mong đợi, con người Khổng Trung vừa nói vừa hành động cẩn thận như một con cá chạch, trơn tuột từ đầu đến chân, khiến mọi người không thể nắm bắt được sai sót nào. Ngay cả khi Trương Hữu Vinh lấy bức ảnh của Ngô Hoa Thanh ra, người đối diện vẫn giữ vẻ mặt mờ mịt như cũ, không ngại khi nói khả năng kiểm soát biểu cảm của người này đã đạt đến mức hoàn hảo.

Nếu không phải toàn bộ quá trình thẩm vấn kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, hay do Khổng Trung đã cố ý hay vô ý nhìn lên thiết bị thăm dò giám sát ở góc trên bên phải hai lần, Ngôn Thiếu Huy sẽ thực sự tin tưởng rằng là ông ta vô tội.

Mấy người Tưởng Hoài An và những người khác của đại đội chuyên án đang thảo luận với nhau về các chi tiết của vụ án, xem liệu họ có thể tìm ra suy luận mới nào không. Không đến mấy phút sau, Trương Hữu Vinh và Triệu Hữu Hiên trở lại phòng giám sát, anh ta thở dài ném tập tài liệu trong tay xuống bàn, hai tay chống nạnh: "Có hỏi thì cũng coi như không, Tưởng Hoài An nói đúng, tên này không phải người tầm thường."

Giết hơn ba mươi mạng người trong tay, làm sao có thể là một người tầm thường? Nếu ở nước ngoài, hắn ta chắc chắn sớm đã được truyền thông trao danh hiệu là "Đồ tể khát máu."

"Hoặc chúng ta vẫn nên tìm cách xuống tay từ Ngô Hoa Thanh? Mặc dù là một quả bầu miệng cưa, nhưng làm thế này vẫn tốt hơn so với một con hổ biết cười." Trương Hữu Vinh đề nghị.

Ngô Thiếu Huy không đồng ý, ngay lập tức quay đầu nhìn Diệp Yên Nhiên lúc này đang đứng yên lặng trước màn hình giám sát, sau đó nói: "Cô nghĩ thế nào?"

Diệp Yên Nhiên chớp mắt, có vẻ hơi ngạc nhiên trước yêu cầu đột ngột của người đàn ông này, nhưng cô nhanh chóng thu lại biểu hiện của mình, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Tôi cảm thấy không cần cho tất cả trứng vào trong một cái rổ, có thể là rất nhiều đường thẳng song song!"

Trương Hữu Vinh khịt mũi: "Ý của cô là, Khổng Trung và Ngô Hoa Thanh, đột phá cả hai hướng luôn sao?"

"Bây giờ không chỉ có hai người bọn họ đang ở trong trò chơi này, có thể là còn có một người khác...". Diệp Yên Nhiên nói xong, chỉ tay vào một khung hình khác trên màn hình giám sát rồi hét lên.

Trong phòng điều tra bên cạnh phòng Khổng Trung, Phan Lưu Linh cũng có chút lo lắng. Trong hơn một giờ, bà ta đã mở cửa và hỏi bảy tám lần, không biết là đang sốt ruột cái gì.

“Vợ ông ấy?” Trương Hữu Vinh nhướng mày, vẻ mặt ngạc nhiên: “Không phải ông Khổng Trung này lúc nào cũng đi công tác sao? Hơn nữa ông ta tỉ mỉ như vậy, vợ ông ta chắc gì đã biết sự thật về tội ác của ông ta?"

"Đội trưởng Trương, anh coi thường phụ nữ sao?" Diệp Yên Nhiên nửa đùa nửa thật.

Người đàn ông tỏ vẻ xấu hổ, vội vàng xua tay: "Nhóc này, sao mới ra ngoài mấy ngày mà cô đã trở nên không biết lớn nhỏ ấy như vậy? Biết học cách đào hố bẫy tôi rồi hả?"

"Ai dám?" Diệp Yên Nhiên cười toe toét, rồi ánh mắt cô lại hướng về phía Phan Lưu Linh, người đang bị giám sát: "Nhưng đại boss của tôi ơi, anh cũng nên tự hỏi, người vợ có thể không biết chồng mình là kẻ giết người hàng loạt, nhưng đừng coi thường linh cảm tự nhiên của người phụ nữ đã có gia đình, có thể sẽ thu được những bất ngờ nho nhỏ đó."

Ngôn Thiếu Huy không vội đồng ý, mà lúc này anh quay đầu nhìn Diệp Yên Nhiên đang đứng yên lặng trước màn hình giám sát, sau đó nói: “Diệp Yên Nhiên, cô muốn tiếp xúc với Phan Lưu Linh một chút không?”

Vậy là muốn để cô dẫn đầu cuộc điều tra này rồi.

"Hả? Tôi nghĩ đội trưởng Ngôn tự mình đi sẽ tốt hơn. Dù sao thì lúc ở vườn Trường Hồ, người ta đối với anh..." Diệp Yên Nhiên không hề sợ chết trêu chọc, nhưng nhìn thấy đôi mắt đối phương liếc nhìn một cái, liền nhịn không được nói: "Chỉ cần đội trưởng Ngôn yên tâm, tôi sẽ làm được." ( truyện trên app T𝕪T )

"Đội trưởng Trương, anh có thể đưa một nữ cảnh sát trong sở qua đây cùng cô ấy đi qua đó không." Thần sắc Ngôn Thiếu Huy khôi phục lại bình thường.

Trương Hữu Vinh ở bên cạnh đáp lại.

Mười phút sau.

Cánh cửa phòng thẩm vấn Phan Lưu Linh đột nhiên được mở ra. Theo phản xạ, bà ta đứng dậy khỏi ghế sô pha và đợi cho đến khi nhìn thấy hai nữ cảnh sát bước vào, sau đó cảm thấy mình đang phản ứng hơi quá một chút, cho nên cũng đã bước về ngồi lại chỗ cũ.

“Bà Phan.” Diệp Yên Nhiên lịch sự chào hỏi.

Ai ngờ sắc mặt của Phan Lưu Linh không tốt, đột nhiên làm khó dễ: “Không phải yêu cầu chúng tôi đến để điều tra vụ trộm sao? Tại sao lại để mặc tôi ở đây? Đây có phải là thái độ làm việc của Sở Công an mấy người không? Còn nữa, chồng tôi đâu? Tôi muốn gặp chồng tôi!"

TYT & Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play