"Bà Phan, tạm thời bà đừng nóng giận." Nụ cười trên khuôn mặt Diệp Yên Nhiên vẫn không thay đổi, cô nhận lấy ly nước ấm từ tay nữ đồng nghiệp bên cạnh, đặt lên bàn rồi nhẹ nhàng đẩy về phía đối diện.
Có thể do vẻ ngoài của cô khá vô hại, hơn nữa lúc trước đi thu thập chứng cứ ở khu biệt thự hoa viên Trường Hồ, cô chỉ làm phông nền cho nên Phan Lưu Linh không hề có chút cảnh giác nào khi đối mặt với cô.
Có lẽ việc lo âu suốt một tiếng đồng hồ đã khiến bà ta tốn quá nhiều tâm trí, bà ta suy nghĩ một lát rồi vẫn cầm lấy ly nước, nhưng bàn tay với ra hơi run run, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Diệp Yên Nhiên yên lặng quan sát phản ứng của bà ta, khi thấy bà ta uống nước phát ra tiếng thở dài, nhỏ đến hầu như không thể nghe thấy, cô biết chắc, nhất định bà ta cũng biết điều gì đó. Nếu không thì, chỉ là tới Cục Công An để xác định nghi phạm đã trộm cướp ở nhà bọn họ thôi, mà sao bà ta lại căng thẳng đến vậy?
"Có ấm không?" Cô hỏi.
Tay Phan Lưu Linh chợt khựng lại, bà lập tức ngẩng đầu liếc nhìn từng luồng gió được phát từ chiếc điều hòa ở giữa trần nhà, cau mày, nói với giọng chanh chua: "Cái điều hòa này bị hỏng rồi phải không, lạnh chết đi được. Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi, cảnh sát các cô thực đúng là kỳ lạ. Không phải chỉ tới nhận diện tên trộm thôi sao, sao lại tách tôi với chồng tôi ra vậy?"
Diệp Yên Nhiên không trả lời câu hỏi của đối phương ngay lập tức, mà đưa mắt ra hiệu với nữ đồng nghiệp bên cạnh, nữ đồng nghiệp liền đứng dậy đi tới cửa rồi nhấn nút tắt điều hòa trung tâm.
Hiện tại đang là giữa mùa hè, từng dòng khí nóng bên ngoài thổi cuồn cuộn, vừa tắt điều hòa xong chưa tới mấy giây là nhiệt độ trong phòng tăng lên rõ rệt. Chẳng qua cái lạnh của Phan Lưu Linh không liên quan gì đến nhiệt độ bên ngoài, bản thân bà ta cũng biết rất rõ điều này. Cho dù nhiệt độ trong phòng có tăng lên đến ba mươi độ thì bà ta vẫn không tránh khỏi sự lạnh lẽo phát ra từ tận đáy lòng. Nhưng để người khác không phát hiện ra điều gì khác thường, bà ta cố gắng bình tĩnh lại một cách nhanh chóng, vờ như không có chuyện gì mà đặt cốc nước xuống, tao nhã ngồi bắt chéo chân, ngước mắt nhìn hai người đang ngồi ở phía đối diện mình.
"Bà Phan, mong bà đừng hiểu lầm ý của chúng tôi, dù sao số tiền bị mất trong vụ trộm của nhà bà là rất lớn, chỉ tính trong phạm vi thành phố Minh Thiệu thôi, thì đây cũng được xem là một vụ án lớn, không thể qua loa được. Từ lúc xảy ra vụ án cho đến hôm nay cũng gần nửa năm rồi, trí nhớ của con người ít nhiều cũng trở nên mờ nhạt. Để tránh cho hai vợ chồng bà bị ảnh hưởng lẫn nhau trong lúc ghi chép, chúng tôi đã tách hai người ra. Hiện tại ông ấy ở phòng kế bên đây thôi, bà yên tâm."
Phan Lưu Linh nhìn Diệp Yên Nhiên, người vừa nói những lời này bằng ánh mắt dò xét, cuối cùng bà cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng không căng thẳng như lúc trước: "Nhanh lên đi. Chồng tôi khó khăn lắm mới về nhà, lát nữa chúng tôi còn phải đi ra ngoài ăn mừng nữa."
"Được." Diệp Yên Nhiên cười, mở tập tài liệu trong tay, lôi ra một tấm ảnh từ trong đó, khung cảnh trong ảnh thoạt nhìn giống hệt với căn biệt thự số bảy mà họ mới đi qua sáng nay, nhưng trông lộn xộn hơn nhiều.
"Tấm này được chụp ngay khi cảnh sát đến hiện trường sau khi nhận được báo án từ ông bà. Nếu không ngại thì bà có thể nhìn lại một chút xem có giúp gì được cho việc nhớ lại của bà không?"
Người phụ nữ không hề nhúc nhích, mi mắt hơi rũ xuống một chút, nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên bàn một lúc, tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Diệp Yên Nhiên thấy thời gian không còn nhiều, lập tức lấy bút ghi âm ra, hơn nữa ra hiệu cho nữ đồng nghiệp bên cạnh chuẩn bị ghi chép lại, rồi mở miệng nói: "Bà Phan, bây giờ phiền bà cẩn thận nhớ lại bà đã làm những gì trong ngày xảy ra vụ trộm, đồng thời nhớ lại lí do bà phát hiện trong nhà có trộm mà báo cảnh sát."
"Tôi đã làm gì sao?"
"Đúng vậy, càng chi tiết càng tốt, tốt nhất là kể từ lúc bà thức dậy vào buổi sáng."
Phan Lưu Linh lại nhíu mày, dường như không hiểu tại sao lại có yêu cầu kỳ lạ đến vậy, nhưng trong khoảng thời gian này bà được giao tiếp với cảnh sát cũng không ít nên cũng chỉ có chút bất mãn: "Án đã phá rồi thì sao lại muốn biết tôi đã làm những gì, qua lâu như vậy rồi, có ma mới nhớ được."
"Nhớ cái gì thì nói cái ấy, không cần quan tâm tới dòng thời gian. Điều chúng tôi cần chỉ là vài chi tiết để xem có khám phá mới nào có thể giúp cảnh sát định tội tên trộm một cách dễ dàng hơn. Huống chi, nhất định hôm đó sẽ để lại ấn tượng sâu sắc với bà, chắc chắn có thể nhớ lại được chút gì đó." Diệp Yên Nhiên giải thích một cách bình tĩnh, biểu cảm nghiêm túc và đầy thuyết phục. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“…” Người ngồi trên sô pha nghe vậy hơi nhúc nhích, sau khi tìm được một tư thế thoải mái hơn, bà ta bắt đầu nghiêm túc nhớ lại, khoảng chừng một phút đồng hồ sau bà ta mới chậm rãi thuật lại: "Buổi sáng hôm đó, tôi thức dậy muộn, vì tối hôm trước tôi có chơi đánh bài ở nhà một người bạn cho tới gần sáng mới về nhà ngủ."
"À không, có lẽ là buổi trưa, vì sau khi tôi ngủ dậy thì dì Trương trực tiếp dọn bữa trưa ra rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT